Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Cảm nhận hơi thở của căn nguyên, sức mạnh của Khương Thành lại có thể phát huy toàn bộ, hắn không thể không xúc động.

 
“Vẫn là nơi này thoải mái hơn mà!” 
 
Nhưng Huyết Đế lại không rảnh rỗi như hắn.

 
Vừa mới đáp xuống nơi này, hắn lập tức bắt đầu tham lam tu luyện.

 
Cả người giống như biến thành một vòng xoáy đáng sợ, thanh thế lực Tiên Nguyên trong hàng trăm triệu dặm xung quanh quét qua vì điều này phải gọi là to lớn.

 
Cùng lúc đó, lão huynh này vẫn đang miệt mài luyện hóa Đế đan để bổ sung cho bản thân.

 
Ở Cô Thần Giới, tiên lực của hắn đã cạn kiệt, đương nhiên hiện tại việc đầu tiên là khôi phục lại trạng thái.

 
Trong lúc bận rộn, hắn cũng không quên phàn nàn Khương Thành.

 
“Nếu ngươi đã biết Nguyên Tiên Giới tốt hơn, vậy thì đừng huỷ hoại nơi này, bảo vệ Thiên Đạo cẩn thận mới là chuyện quan trọng!” 
 
Hiện tại hắn đã xuống trở thành tiểu đệ của Thành ca, đương nhiên không cần nhắc tới chuyện trả thù gì đó.

 
Chỉ có thể hy vọng có thể cảm hoá được người ngoại giới này, để hắn đừng đối đầu với Thiên Đạo.

 
“Ta huỷ hoại nơi này khi nào?” 
 
Thành ca cảm thấy rất khó hiểu.

 
Chỉ là ngay từ đầu hắn đã không lựa chọn hợp đạo mà thôi, chưa từng có thâm thù đại hận để suy nghĩ đến nghịch thiên diệt thiên gì đó, được không? 
 
“Hơn nữa, tiểu đệ ngươi cũng không có tí giác ngộ nào hết, khi nào thì đến lượt ngươi dạy đại ca làm việc vậy?”
 
“Ngươi có biết cái gì gọi là trưởng ấu tôn ti không?” 
 
Sự kiếm chế của Huyết Đế gần như bị hắn chọc cho tức giận đến mức gián đoạn công pháp.

 
Nhưng lại không thể phản bác lại hắn.

 
Dù sao thì cuộc đánh cược đó quả thật là hắn đã thua.

 
Nhưng đúng lúc này, một đám tiên nhân ở phía xa dần dần chạy tới.


 
Động tĩnh hấp thụ tiên lực của Huyết Đế quá lớn, hơn nữa quá bá đạo, khó mà không thu hút sự chú ý của những tiên nhân xung quanh.

 
Sự xuất hiện của bọn họ, đương nhiên không thể che giấu cảm nhận của hai người.

 
Nhưng mà điều khiến cho Khương Thành bất ngờ là, đám người này không lập tức giết đến trước mặt hắn.

 
Lúc đến gần, tất cả không hẹn mà cùng đồng loạt ẩn nấp.

 
Sau đó, cẩn thận thu lại toàn bộ năng lượng, lần mò về phía bên này từng chút một.

 
“Đám người này khá có kinh nghiệm sinh tồn hoang dã đấy.

” 
 
“Không sai không sai, có tác phong của nhân sĩ chuyên nghiệp.

” 
 
Từ trước đến nay, Thành ca chỉ biết xông xáo liều lĩnh, đưa ra đánh giá cao, làm cho bản thân giống như là một chuyên gia dày dặn kinh nghiệm.

 
Huyết Đế từ chối cho ý kiến, vẫn hấp thu khí Tiên Nguyên xung quanh một cách không hề kiêng dè.

 
Cuối cùng đám tiên nhân đó cũng mò đến gần hai người, sau đó xúc tua thần niệm thò ra từng chút, cảm nhận về phía bên này.

 
Cho đến khi cuối cùng cảm nhận được bóng dáng của Huyết Đế, đột nhiên tên Chí Tôn dẫn đầu nhảy dựng lên.

 
“Thiên Đế Huyết!” 
 
“Trời ơi!” 
 
Hắn nhảy lên như điên.

 
Sau đó, giống như thiên thạch ầm ầm rơi xuống cách đó trăm mét trước mặt Huyết Đế, hắn không kiềm được quỳ xuống đất, gào lên thảm thiết.

 
“Thuộc hạ Đường Trọng, tiên quan ngũ phẩm của Thiên Thông Tư, bái kiến Huyết Đế ạ…”
 
Không giống với Chiến Đế như Lăng, Huyết Đế đã từng là luân trị Thiên Đế, cho nên vẻ ngoài của hắn đã được tất cả các tiên quan ghi nhớ từ lâu.

 
Cho dù không tận mắt nhìn thấy Thiên nhan cũng có thể nhận ra.

 

Hắn hét lên, hơn mười người ở phía sau cũng bay tới.

 
“Tham kiến Huyết Đế!” 
 
“Huyết Đế hu hu hu hu, cuối cùng lão nhân gia ngươi cũng xuất sơn rồi sao?”
 
“Ngươi trở về thật sự là quá tốt rồi!” 
 
“Ông trời có mắt, chúng ta được cứu rồi…”
 
Đám người này từng người đều đứt hơi khản tiếng, tâm trạng kích động đến mức điên cuồng, giống như nhìn thấy cha ruột của bản thân.

 
Làm cho Thành ca ở bên cạnh âm thầm oán thầm.

 
Thiên Cung các ngươi tôn thờ thần tượng làm hơi quá mức rồi, phải không? 
 
“Rút lui đi.

” 
 
Huyết Đế bận rộn tu luyện khôi phục tiên lực, không có thời gian đi quan tâm đến những tiên nhân trung và hạ cấp này.

 
Nhưng mà đám người này lại không lĩnh lệnh lập tức rời đi.

 
Tiên quan đứng đầu Đường Trọng nước mắt lưng tròng, như thể hắn đã phải chịu đựng oan ức rất lớn.

 
“Huyết Đế, hãy làm chủ cho bọn ta với!”
 
Những người khác thì dập đầu thùm thụp, khóc đến mức vô cùng thương tâm.

 
“Đúng vậy, bọn ta… có thể xem như là mong ngươi trở lại…” 
 
“Ngươi đừng vứt bỏ không quan tâm bọn ta mà…”
 
Trận này khiến Thành ca chết lặng.

 
Mà Huyết Đế cũng phải dừng lại, mở to hai mắt nhìn đám người đang quỳ trước mặt.

 
“Các ngươi đang làm gì vậy?” 
 
Mặt hắn sa sầm như nước, mang theo sự khó chịu dày đặc.


 
“Khóc lóc khóc lóc, uy nghi thể thống của tiên quan để ở đâu?”
 
“Thể diện của Thiên Cung đều bị các ngươi làm mất sạch rồi!”
 
“Nếu thật sự có chuyện gì, thì có thể đi tìm tiên quan thượng cấp của các ngươi, cũng có thể đi tìm Chấp Luật Tư đấy!” 
 
Hắn cảm thấy những tiên quan này thật sự ngu dốt.

 
Nào có tuỳ tiện gặp phải chút chuyện thì trực tiếp tìm Thiên Đế ra mặt, Thiên Cung lớn như vậy, đâu thể nào bận chết được?
 
Hơn nữa, Thiên Đế làm nhiệm vụ ở Thiên Cung hôm nay là Không Đế.

 
Chính mình cũng không tiện vượt qua chức phận.

 
“Tiên quan thượng cấp của bọn ta, đã chết rồi!” 
 
Nước mắt của Đường Trọng rơi đầy mặt, đau thương như một đứa trẻ bị nhà tan cửa nát.

 
“Chấp Luật Tư, cũng đã bị gạt bỏ rồi.


 
“Toàn bộ Thiên Cung, đã xảy ra chuyện lớn…”
 
“Ngươi nói cái gì!”
 
Lần này, ngay cả Khương Thành ở bên cạnh xem trò vui cũng phải sửng sốt.

 
Mà Huyết Đế cũng không thể ngồi yên được nữa.

 
Hắn chợt lóe lên đến trước mặt Đường Trọng, nhấc bổng hắn lên.

 
“Ngươi dám lấy chuyện này lừa ta?” 
 
Khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi đã dày đặc sát khí.

 
“Bọn ta không có, là sự thật…”
 
Hơn mười tiên quan khác còn chưa đứng lên, đã gào khóc lớn tiếng hơn.

 
“Thiên Cung đã bị Tà Tiên Giới xử lí rồi.

” 
 
“Chúng ta bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng!” 
 
“Đại nạn đã đến… hu hu thương thay…”
 
“Chuyện này làm sao có thể?” 
 
Khương Thành không khỏi đứng lên.


 
“Tà Tiên Giới xử Thiên Cung? Đây không phải là chuyện đùa sao?” 
 
Dù sao hắn đã ở Thiên Cung nhiều năm như vậy, hắn vẫn biết được một ít tình hình cơ bản.

 
Sức chiến đấu cao cấp nhất của Tà Tiên Giới, ngoại trừ mười mấy Đạo Thánh, cũng chỉ có một Tà Thần trấn thủ.

 
Lúc đầu hắn không biết tên tuổi của Tà Thần đó là gì, nhưng hiện tại đương nhiên hắn cũng biết được đó là một Đạo Thần.

 
Mà bên Thiên Cung, mất đi Huyết Đế vẫn còn chín Thiên Đế mà! 
 
Bên cạnh đó, Nguyên Tiên Giới còn là sân nhà của các Thiên Đế, tuỳ tiện chọn một người cũng có thể trấn áp được Tà Thần đó, đúng không?
 
Tà Tiên Giới có thể vẫn chưa bị tiêu diệt, ngoài việc bọn họ xuất quỷ nhập thần thì chưa từng trực tiếp chiến đấu, một nguyên nhân quan trọng khác là Thiên Cung và Đạo Tuyệt Chi Địa đều cần một khu vực hoà hoãn xung đột như vậy.

 
Khai chiến toàn diện thật sự thì Tà Tiên Giới và Thiên Cung hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
 
Còn xử lí?
 
Sức mạnh chênh lệch quá nhiều, ngươi xử thế nào?
 
Cho dù ngươi thực sự có diệu kế, thành công xử đối phương cũng không ăn được đâu! 
 
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
 
Huyết Đế cố gắng khống chế sóng gió trong lòng, chậm rãi buông Đường Trọng ra.

 
Lúc này, vành mắt Đường Trọng mới đỏ hoe, chậm rãi kể lại.

 
“Sau khi ngươi biến mất không lâu, Thiên Cung của chúng ta bắt đầu tấn công Tà Tiên Giới.


 
“Hai mươi nhánh Thiên Quân được điều động xuất chiến, Không Đế đích thân chỉ huy, Nguyên Đế, Lẫm Đế, Hồn Đế, Tâm Đế hành quân xuất chinh, còn Huyền Đế và Tu Đế thì trấn thủ hậu phương!”
 
Nghe đến đây, Khương Thành càng thêm khó hiểu.

 
“Ta còn tưởng rằng các ngươi khinh địch, đội hình này toàn là phi long kị kiễm, sao ngươi có thể thua được?”
 
Ngoại trừ nội bộ của Thiên Lạc Quân phe phái mọc lên như rừng, ngẫu nhiên rút ra một nhánh trong hầu hết các Thiên Quân còn lại của Thiên Cung cũng có thể quét sạch Tà Tiên Giới, đúng không?
 
Hơn nữa còn có năm Thiên Đế hộ tống.

 
Thật sự là muốn thua cũng khó đó!
 
“Thời gian đầu, bọn ta thực sự là mạnh như vũ bão.

” 
 
Đường Trọng chậm rãi nhớ lại, nói: “Lúc đó bọn ta đang ở hậu phương Thiên Cung, hầu như mỗi ngày đều có thể nhận được tin thắng trận từ tiền tuyến.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận