Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Đầu tiên Huyết Đế sửng sốt.

 
Ngay sau đó hắn phá lên cười.

 
“Thật thú vị!” 
 
Hắn cảm thấy rất thú vị, nhưng những người khác lại không cảm thấy vậy.

 
“Sao ngươi có thể chọn nàng chứ?” 
 
Bọn họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.

 
“Nữ tử này chẳng qua chỉ là một con kiến Đế cảnh bát trọng mà thôi, nàng có tài đức gì?”
 
“Chưa nói đến cảnh giới thiên phú, cho dù là tâm tính hay kiến thức, còn lâu nàng mới đủ sức gánh vác nhiệm vụ quan trọng này!”
 
“Đúng vậy, nếu Cô Thần Giới nằm trong tay nàng, vậy thì tiêu rồi…”
 
Cơ hội như vậy, sao bọn họ có thể không tranh giành.

 
Cố gắng hết sức, làm trò hề cũng không ngại.

 
“Khương tiền bối, xin ngươi hãy xem xét lại một lần nữa!”
 
“Chỉ cần ngươi giao lại cho ta, từ nay về sau ta sẽ trung thành với ngươi…” 
 
“Đúng vậy đúng vậy, xin ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại đi!” 
 
Không chỉ bọn họ, mà cả đương sự là Mộc Nguyệt cũng chết lặng.

 
Trực tiếp trở thành Đạo Thần, đả kích này thật sự quá lớn, đủ để khiến nàng mất đi khả năng suy nghĩ.

 
“Ta, ta…” 
 
Khương Thành cau mày: “Thế nào, lẽ nào ngươi không muốn?”
 
“Không…” 
 
Mộc Nguyệt lắc đầu theo bản năng.


 
Mục đích của việc tu luyện chăm chỉ suốt thời gian qua là gì, còn không phải là để nâng cao cảnh giới sao?
 
Vốn dĩ với nền tảng Đế cảnh bát trọng của nàng trong tương lai có thể trở thành Chí Tôn đã được xem như là thiên phú dị thường.

 
Dù sao thì có không biết bao nhiêu tiên nhân đang mắc kẹt trong mỗi một đại cảnh giới, cả đời cũng khó có thể tiến thêm.

 
Mà có thể trở thành Đạo Thần, thực sự là chuyện hoang đường.

 
Còn về Đạo của người khác không phù hợp với bản thân, ngược lại còn ảnh hưởng đến những lo ngại giới hạn trên của bản thân trong tương lai, thì những người có tham vọng lớn hơn như Khương Thành và Huyết Đế mới có tư cách để suy nghĩ đến.

 
Những người khác, trước tiên tốt hơn hết là hãy nghĩ xem cả đời của bản thân có đủ tư cách để trở thành Đạo Thần hay không đã.

 
Cơ hội bày ra trước mặt như vậy, sao Mộc Nguyệt có thể từ chối? 
 
Chẳng qua là nàng cảm thấy ân huệ này thật sự quá lớn, phản ứng đầu tiên là không dám nhận.

 
Suy nghĩ kỹ một chút, nàng thực sự không làm bất cứ điều gì đặc biệt trong suốt quá trình đó cả, hầu hết thời gian nàng chỉ đóng vai trò như phông màn mà thôi.

 
Những người đó nói không sai… có tài đức gì?
 
“Ha ha, nếu đã bằng lòng rồi, vậy thì ngươi còn do dự cái gì?” 
 
Khương Thành cười lớn, không đợi nàng nói xong đã trực tiếp đẩy nàng qua.

 
Các cao thủ của sáu môn phái lớn ở phía xa đau khổ than khóc.

 
“Không…” 
 
“Đừng mà!” 
 
Cơ hội một bước lên trời đã ở ngay trước mắt, nhưng lại bỏ lỡ mất, cảm giác mất mát to lớn đó quả thật có thể hủy hoại một người.

 
Có rất nhiều người ngất xỉu ngay tại chỗ vì đau lòng.

 
Mộc Nguyệt bị Khương Thành đẩy qua, nàng như một chiếc lông vũ bay đến trước mặt trời thiêu đốt.

 

Mà khoảnh khắc khi cả hai cuối cùng cũng tiếp xúc, trời bỗng tối sầm lại.

 
Ngay sau đó, toàn bộ Cô Thần Giới giáng xuống từng luồng Tiên Âm.

 
Tất cả sinh linh trên thế giới này đều cảm thấy trái tim của bọn họ vào lúc này, tất cả đều nhìn về cùng một hướng.

 
Mặc dù bọn họ không nhìn thấy gì, nhưng bọn họ biết rằng Cô Thần Giới đã đổi ‘Thần’.

 
Ở một ngôi làng nào đó xa xôi hẻo lánh gần dãy núi, Lộc Nguy mang theo một nhóm dân làng thận trọng ẩn nấp.

 
Sau khi Khương Thành đắc tội với sứ thần của Thần Đàn vào lần đó, bọn họ bước lên một cuộc hành trình lưu vong.

 
Mặc dù trên đường đi không gặp truy sát gì cả, nhưng mọi người vẫn phập phồng lo sợ, không dám thả lỏng một chút nào.

 
Mãi đến lúc này, tất cả mọi người mới cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ trong Tiên Âm.

 
Trong khi tất cả mọi người đang ngẩng đầu trông lên và chấn động, lại hơi mờ mịt.

 
Sau một hồi bối rối, đột nhiên Lộc Nguy nghĩ đến điều gì đó, thế là đôi mắt hắn vô thức mở to, miệng cũng không khép lại được.

 
“Chẳng lẽ… là nàng sao?”
 
Mấy ngày trước, thực ra hắn đã nghe ngóng một số chiến tích của Khương Thành.

 
Tin từ Bá Vũ Cung cho biết người này có thể đối đầu với Đạo Thánh.

 
Lúc đó, hắn lập tức biết rằng bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều.

 
Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, thứ hắn bỏ lỡ lại là cơ hội trực tiếp điều khiển một thế giới! 
 
Nếu ngày Khương Thành vào thôn, hắn nhiệt tình đưa Thành ca về nhà chính mình.

 

Nếu như ngày lưu vong đó hắn cùng lên đường đi theo Khương Thành…
 
Thì cơ hội trở thành Đạo Thần, rất có thể sẽ rơi vào người hắn.

 
Bởi vì hắn thực sự thông minh và điềm tĩnh hơn, trông đáng tin hơn và phù hợp hơn Mộc Nguyệt.

 
Nhưng mà, đã không thể làm lại từ đầu được nữa.

 
Đây là cơ hội thuộc về Mộc Nguyệt, không ai có thể tước đoạt nó.

 
Thứ duy nhất Lộc Nguy có được, là hắn có thể trở lại ngôi làng lúc trước.

Như Khương Thành đã nói, bọn họ sẽ không sao cả.

 
Bầu trời đầy màu sắc thật lộng lẫy, những con thú và chim chóc tốt lành đua nhau khoe sắc.

 
‘Đạo Châu’ khổng lồ đó đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

 
Mộc Nguyệt nhắm chặt hai mắt lơ lửng trên không, xung quanh cơ thể nàng dập dờn ánh sáng vừa thần thánh vừa cao quý, uy nghiêm bất khả xâm phạm! 
 
Dường như, vốn dĩ vị trí này nên là của nàng, vận mệnh thuộc về nàng! 
 
Các cao thủ của sáu môn phái lớn ở phía xa đều im lặng nhìn cảnh tượng này, không biết từ lúc nào đã không còn ai lên tiếng.

 
Khương Thành chậm rãi nhìn về phía Huyết Đế ở bên cạnh.

 
Ở gần như vậy, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được rằng, ngoài những Tiên Âm trước đó, những con thú và chim chóc tốt lành phía sau, bầu trời đầy màu sắc và vầng hào quang xung quanh Mộc Nguyệt vào lúc này, đều là kiệt tác của hắn.

 
“Thế mà ngươi lại ra sức cổ vũ cho nàng, thật là làm người khác bất ngờ.

” 
 
Khương Thành không tiếp xúc nhiều với thập Thiên Đế, ở chung với Lăng nhiều nhất mà hắn còn không biết thân phận.

 
Theo hắn thấy, chắc chắn thập Thiên Đế cao cao tại thượng đã thoát khỏi đại chúng Tiên Giới, xem thường những tiên nhân ở tầng thấp nhất.

 
Dưới Đạo Thánh, chắc chắn đều không được bọn họ xem là người, đúng không? 
 
“Ta cũng đã từng vùng vẫy trong bùn đất, cũng đã từng cố gắng nhìn lên…”
 
Huyết Đế khẽ mỉm cười, màu của ký ức trong mắt mờ nhạt dần rồi mất đi.

 
“Hơn nữa, hiện tại nàng đã là Đạo Thần, thêu hoa trên gấm cũng không chịu thiệt, không phải sao?” 
 

Hắn nói rất thực tế.

 
Mộc Nguyệt đã trở thành Đạo Thần, mặc dù cảnh giới thần hồn và tiên lực của nàng vẫn chưa lên cao, nhưng đã có Đạo của bản thân, vậy thì đó là chuyện đương nhiên.

 
Tạo mối quan hệ tốt với một Đạo Thần trước là chuyện trăm lợi không hại với Thiên Cung.

 
Nhưng Khương Thành có thể nghe ra câu nói trước đó mới là lý do quan trọng hơn.

 
Hai người nhìn nhau mỉm cười, mặc dù có một số lý tưởng không đồng nhất, mặc dù nút thắt vẫn chưa biến mất, nhưng vẫn có sự công nhận lẫn nhau.

 
Nhưng ngay sau đó, khóe miệng Thành ca nhếch lên.

 
“Cuộc đánh cược đó, có lẽ là ngươi chưa quên, đúng chứ?”
 
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Huyết Đế lập tức biến mất.

 
Dựa theo giao ước trước đó, nếu một mình Khương Thành giết chết Yến Khai thì xem như thắng.

 
Từ đây về sau, hắn phải gọi Khương Thành là đại ca, xem bản thân là tiểu đệ.

 
Hơn nữa, bản thân hắn còn thêm vào trưởng ấu tôn ti, tiểu đệ phải nghe theo sai bảo của đại ca, không được làm trái các điều kiện bổ sung.

 
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên trở nên khó chịu.

 
“Chiếc quạt đó của ngươi!”
 
“Lúc trước ngươi không ngừng quạt cho ta là có ý gì?” 
 
Đã đến bước này, đương nhiên hắn đã nhìn ra Khương Thành có thể dễ dàng giết chết Yến Khai là dựa vào chiếc quạt xếp đó.

 
Vì vậy, lúc đó Khương Thành quạt mạnh vào hắn, rõ ràng là không có ý tốt.

 
Thật thiệt thòi khi lúc đó bản thân còn vội vàng đưa ra thiện ý, khuyến khích hắn liên thủ.

 
Cảm giác tên này đang lặng lẽ hạ tử thủ với bản thân? Chết tiệt thật!
 
“Ha ha, ngươi hiểu lầm rồi, sao đại ca lại có thể có ý định sát hại tiểu đệ chứ?” 
 
Thành ca cười nói: “Không phải đã nói rồi sao, lúc đó ta sợ tiểu đệ quá nóng, giải nhiệt cho ngươi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui