Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Vấn đề hiện tại là, chúng ta nên lừa hắn chiến đấu với Huyết Ma như thế nào?” 
 
“Nếu như không xử lý được, chưởng môn trách tội xuống, ta và ngươi không kham nổi!” 
 
Triết Mang Đạo Tôn nhìn xung quanh mọi người có mặt.

 
Hy vọng bọn họ có thể nghĩ ra một biện pháp đối phó.

 
“Người này không có lợi không đi sớm, đúng là trơn tru quá!” 
 
Mặc dù Khương Thành làm việc trông có vẻ rất không được chuyên, nhưng bọn họ cũng hoàn toàn cảm nhận được khó đối phó với người này.

 
Việc hét lên những khẩu hiệu trống rỗng cứu lấy Cô Thần Giới gì đó với hắn chẳng có ích lợi gì.

 
Lôi kéo làm quen nói chuyện tình cảm với hắn, thì hắn sẽ nhiệt tình đáp lại.

 
Nhưng cuối cùng, khi xử lý chính sự, vẫn sẽ luẩn quẩn về vấn đề thù lao.

 
“Trừ phi dùng lợi ích dụ dỗ, nếu không hoàn toàn không sử dụng hắn được.


 
“Ta không thể cho hắn tiên thảo gì đó, ném xuống dưới ngay cả tiếng vang cũng không nghe được!” 
 
“Đừng quên, hắn là kẻ thù của chúng ta! 
 
“Đúng vậy, ta cũng không đồng ý!”
 
“Nhiều tiên thảo như vậy, hắn quả thật là nằm mơ giữa ban ngày, hoàn toàn là việc không thể!”
 
Vào lúc bọn họ đang ồn ào, Thành ca bên kia đã an tâm ở lại Bá Vũ Cung.

 
Trái ngược với hắn, Mộc Nguyệt lại vô cùng lo lắng.

 
“Tốt hơn hết chúng ta mau rời khỏi đây thôi.

” 
 
Vừa vào phòng em gái lập tức giống như kiến ​​trên nồi nóng.

 
Khương Thành dở khóc dở cười.

 
“Ta sắp nhận một đợt lớn tiên thảo, sao có thể rời đi vào lúc này.



 
“Ngươi còn nghĩ về tiên thảo sao?” 
 
Mộc Nguyệt đã sắp sụp đổ.

 
“Nơi này là Bá Vũ Cung đó, nếu như ngươi giết nhiều người như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ trả thù ngươi!”
 
Mặc dù em gái này chưa từng nhìn thấy cảnh đời, nhưng đầu óc của nàng vẫn khá tỉnh táo.

 
“Ngươi đừng thấy hiện tại bọn họ rất khách sáo với ngươi, trên thực tế chắc chắn có âm mưu quỷ kế vô cùng đáng sợ đang chờ đợi ngươi!”
 
“Ở nơi này nhiều thêm một ngày, chúng ta sẽ nguy hiểm nhiều thêm một ngày.

 
“Đêm dài lắm mộng, nên mau chóng rời khỏi đây thôi…”
 
Thành ca cười híp mắt xoa đầu nàng.

 
“Người ta nhiệt tình như vậy, hiếu khách như vậy, sao ngươi có thể nói bọn họ như vậy chứ?” 
 
“Đừng lo lắng nữa, bọn họ sẽ tiếp tục tặng quà cho chúng ta.

” 
 
Nhìn thấy ca vẫn tự do và nhàn nhã như trước, Mộc Nguyệt lo lắng đến sắp khóc.

 
Nhưng mà hiện tại nàng cũng không thể làm gì được.

 
Một Đế cảnh bát trọng nhỏ bé, nếu như tách khỏi cánh của Khương Thành, đi ra ngoài không quá xa cũng sẽ chết không chừa lại chút mảnh vụn nào.

 
Thành ca đã rất chiếu cố nàng.

 
Lần trước sau khi giết Mông Cư Đạo Tôn, hắn đã thu được một Giới Nguyên Châu cao giai, vào lúc này cũng lấy ra.

 
“Chăm chỉ tu luyện đi, đợi đến khi ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn, thì ngươi không cần phải sợ hãi lo lắng như vậy nữa.

” 
 
Giới Nguyên Châu cao giai có thể chuyển hóa lực giới nguyên trong tiên thảo, nhanh hơn một ngàn lần so với Giới Nguyên Châu đẳng thấp nhất.

 
Đối với Mộc Nguyệt, đây là bảo vật mà nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

 

“Cái này, cái này quá quý giá, ta không thể lấy được…” 
 
“Nếu không có ngươi, lúc đó ta còn không biết bản thân sẽ trôi nổi đến lúc nào, đây là thứ mà ngươi xứng đáng được nhận.

” 
 
Bản thân Thành ca cũng không thể sử dụng được, không nói gì mà nhét vào trong tay nàng.

 
Sau đó lại chia hơn vạn gốc tiên thảo thất đẳng và bát đẳng cho nàng.

 
Nâng Giới Nguyên Châu và nhẫn trữ vật chứa đầy tiên thảo trên tay, Mộc Nguyệt vô cùng xúc động, nhưng cũng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

 
Lần đầu tiên gặp Khương Thành, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy.

 
Ngẫm lại, vẫn giống như ảo mộng, quá không chân thật.

 
Mà tình cảnh tốt đẹp như vậy có thể kéo dài mãi mãi hay không, nàng không có chút lòng tin nào.

 
Trong khi nàng đang tu luyện, Khương Thành đã cầm tiên thảo bắt đầu suy nghĩ.

 
Lô tiên thảo xem như ‘quà gặp mặt’ vừa mới thu được, hiện tại nên ăn hết để chuyển hóa thành sức mạnh, hay là sau này rồi ăn?
 
Phải biết rằng, mục tiêu lớn nhất của hắn vào lúc bắt đầu là bị giết một lần.

 
Nhưng khi lực trọc tăng lên từng chút, mục tiêu bị giết ngày càng xa.

 
Bởi vì sức mạnh càng ngày càng mạnh, sẽ càng ngày càng khó bị giết.

 
“Nếu như không bị giết, phong ấn huyết mạch sẽ không thể giải trừ.

” 
 
“Vậy chẳng phải là ta sẽ luôn không có sự chống đỡ của sức mạnh huyết mạch sao?” 
 
Hiện tại hắn có thể tự do di chuyển dưới áp lực của thế giới này, dựa vào việc làm tiêu hao lực trọc, rõ ràng không phải là một giải pháp lâu dài.

 
Mà Thiên Đạo ở Nguyên Tiên giới hùng mạnh, áp lực càng mạnh hơn.

 

Trở về với trạng thái hiện tại, tương lai sau này chắc chắn hắn sẽ nằm sinh hoạt như vậy cả đời.

 
“Không quan tâm nữa, trên đời không có cách kìm hãm không nâng cao sức mạnh!” 
 
“Dù sao người chạm mặt tiếp theo là Huyết Đế, hắn mạnh mẽ chói mắt như vậy, chắc chắn có thể thuận lợi giết chết ta.


 
Khương Thành vẫn rất tự mình biết mình.

 
Hắn biết rất rõ rằng ngay cả khi bản thân nắm bắt được lực trọc, vẫn còn cách Thiên Đế một chặng đường rất xa.

 
Lực trọc chỉ để hắn có được thánh lực khác thường mà thôi.

 
Mà Thiên Đế là người có Đạo của riêng mình.

 
Cả hai hoàn toàn không phải là một khái niệm.

 
Nghĩ đến đây, hắn lại bắt đầu tiến trình uống thuốc một cách điên cuồng.

 
Mà thời gian trôi qua tuần hoàn, uống thuốc hàng ngày tăng cường lực trọc.

 
Hắn không vội.

 
Nhưng các trưởng lão của Bá Vũ Cung, đám Triết Mang và Lịch Thiền ở bên ngoài lại nóng lòng như lửa đốt.

 
“Tiếp tục kéo dài không phải là cách đâu.

” 
 
“Tên tặc tử này hoàn toàn không có ý định buông tha.

” 
 
Lúc này, bọn họ đã bắt đầu cảm thấy kế hoạch lợi dụng Khương Thành ngay từ đầu của chưởng môn thật ngây thơ.

 
Còn không bằng cùng lên, dứt khoát giết chết tên này.

 
Năm ngày sau, bọn họ lại chờ đợi được sự xuất hiện của hình chiếu của Cực Vũ Đạo Thánh.

 
Còn không đợi Triết Mang Đạo Tôn tiến tới giải thích lý do, thì hình chiếu của Đạo Thánh đang đắm chìm trong kim quang đã mắng chửi dữ dội.

 
“Chuyện này là thế nào? Sao Khương Thành vẫn chưa bị lừa?” 
 
“Các ngươi ăn để làm gì vậy?” 
 
“Chút chuyện nhỏ này cũng không xử lý được?” 
 

Một đám trưởng lão bị mắng đến máu chó đầy đầu, cảm thấy ấm ức và tủi thân.

 
Tiểu tử đó vừa xảo quyệt vừa tham lam, hoàn toàn không thể xử lý được, hay là ngươi tự mình đến lừa thử xem?
 
Triết Mang Đạo Tôn dè dặt nói: “Hắn muốn chúng ta phải trả thù lao thì mới đi…”
 
Còn chưa kịp nói xong thì đã bị Cực Vũ Đạo Thành rõ ràng đang rất bận rộn cắt ngang.

 
“Ta không quan tâm trả hay không trả thù lao gì đó, ta chỉ muốn hắn xuất hiện trước mặt Huyết Ma ngay lập tức!”
 
“Nhưng mà thứ hắn muốn vô cùng nhiều…” 
 
“Không nhưng nhị gì hết!”
 
Cực Vũ Đạo Thánh không kiên nhẫn gầm lên một tiếng vang vọng, chấn động tai của mọi người trong điện, kêu ù ù.

 
“Đưa hắn thù lao, bảo hắn nhanh chóng đến đây chịu chết!” 
 
“Nếu các ngươi vẫn không xử lý được, vậy thì đổi thành các ngươi đến quyết chiến với Huyết Ma…”
 
Hắn còn chưa nói xong thì hình chiếu đã mờ đi.

 
Cũng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì.

 
Đoán chừng là tình hình chiến đấu rất dữ dội.

 
Mà các trưởng lão trong điện bên đây đều lộ ra vẻ bất lực, trong lòng chửi bới không ngừng.

 
Chết tiệt, thù lao cũng không phải ngươi ra, nói thực nhẹ nhàng.

 
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” 
 
“Còn có thể làm thế nào?” 
 
Triết Mang Đạo Tôn trước mặt Cực Vũ Đạo Thánh ngoan ngoãn giống như cháu trai, lúc này tâm trạng vô cùng không tốt.

 
“Thu thập thôi, thu thập đủ tiền đặt cọc mà tiểu tử đó yêu cầu, nhanh chóng tiễn hắn lên đường!” 
 
“Ai dám giấu giếm, đừng trách ta không khách sáo!” 
 
Theo lệnh của hắn, các trưởng lão cấp cao của Bá Vũ Cung và các đệ tử chân truyền xem như gặp tai hoạ.

 
Tiên thảo trong danh sách của Khương Thành thực sự vượt quá giới hạn khả năng của bọn họ.

 
Cho dù giảm bớt một nửa tiền đặt cọc thì vẫn là muốn cái mạng già của bọn họ.

 
Một ngày sau, đám người Triết Mang Đạo Tôn nâng nhẫn có chứa một trăm năm mươi gốc tiên thảo nhất đẳng, bảy trăm năm mươi gốc tiên thảo nhị đẳng, một vạn gốc tiên thảo tam đẳng, ba vạn gốc tiên thảo tứ đẳng xuất hiện trước mặt Khương Thành.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận