Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Khương Đạo Thánh, chuyện này có chút không thích hợp lắm?”
 
Trong lòng Triết Mang Đạo Tôn đang mắng chửi ầm lên, nhưng trên mặt thì vẫn tiếp tục giả vờ cười như cũ.

 
Ở đây ước chừng có hơn sáu ngàn người, hơn nữa còn đều là nhưng tinh anh và cao tầng của Bá Vũ Cung.

 
Muốn những người ở đây đều phải biếu quà cho ngươi, ngươi nghĩ ngươi là ai?
 
Cho dù là Cực Vũ Đạo Thánh cũng không có mặt mũi lớn như vậy đâu?
 
Hơn nữa ngươi đừng quên, ngươi lại là kẻ thù của bọn ta, ngươi có thể có chút tự giác không hả?
 
“Thích hợp hay không, cũng không phải ta nói là được.


 
Thành ca nhún vai, bày ra thái độ chuyện này không liên quan gì đến ta.

 
“Rõ ràng là các ngươi nói phải cảm ơn ta, cũng là các ngươi nhiệt tình mời, thành ý đương nhiên là do các ngươi bày tỏ rồi, đừng có nói giống như là ta ép buộc các ngươi có được không hả?”
 
Lịch Thiền Đạo Tôn cố nén cơn tức giận, nhếch môi miệng cười nhưng lòng không cười nói: “Khương tiền bối, ngươi làm Đạo Thánh cũng biết quy củ rồi, làm sao lại có chuyện hoang đường như tặng quà tập thể được chứ, thành ý cũng không phải thông qua những vật ngoài thân để biểu đạt được! ”
 
Trong lòng Thành ca nói các ngươi muốn mưu hại con cá lớn là ta đây, ngay cả mồi câu cũng không nỡ bỏ ra thì làm sao mà làm được việc chứ?
 
Lề lối đâu?
 
Khí phách đâu?
 
“Cũng không phải nhất định phải đi xuống dự tiệc, cùng lắm thì ta đi là được rồi, như vậy thì cũng tránh làm phiền Bá Vũ Cung các ngươi.


 
Nói xong, Thành ca liền xoay người còn làm ra vẻ phải rời khỏi nữa.

 
Nếu không phải có kế hoạch sắp xếp của Cực Vũ Đạo Thánh, Triết Mang với Lịch Thiền đã sớm ra tay bao vây tấn công, chém chết tên này rồi.

 
Nhưng lúc này, bọn họ lại không thể không vội vàng giữ hắn lại.

 
Nếu không thì kế hoạch sử dụng Khương Thành sẽ bị nhỡ mất.

 
“Đừng đừng đừng, bọn ta đưa, bọn ta đưa!”
 

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất đau khổ, nội tâm khó chịu vô cùng.

 
Đặc biệt là những chấp sự ngoại môn và đệ tử nội môn cùng đến theo.

 
Đến bây giờ bọn họ còn không hiểu rõ được kế hoạch, chỉ là nhận được mệnh lệnh từ bên trên đến đây để phối hợp đón tiếp Khương Thành một lát.

 
Nào biết được, thế mà lại còn muốn chính mình chảy máu.

 
Ngẫm lại Khương Thành rõ ràng chính là kẻ thù của Bá Vũ Cung, bây giờ có thể duy trì sự khắc chế, cũng đã là cố gắng hết sức rồi đấy?
 
Thành ca lại hết lần này đến lần khác vẫn ở đó vội vàng đặt ra tiêu chuẩn nghề nghiệp nữa.

 
“Thành ý này bao nhiêu cứ nhìn phẩm giai của Tiên Thảo Tiên Dược là biết.


 
“Tùy tiện lấy chút phế phẩm ngũ đẳng lục đẳng lừa bịp ta, đủ để nói rõ ngươi không hề có thành ý gì cả! ”
 
Mọi người sắp bị tức chết rồi.

 
Tiên Thảo ngũ phẩm vẫn còn là phế phẩm, sao ngươi có thể nói ra khỏi mồm được chứ?
 
Triết Mang Đạo Tôn chỉ sợ tên này sẽ còn nói ra càng nhiều kỳ hoa ngôn luận làm cho người ta tăng huyết áp lên, khiến cho rất nhiều đệ tử ở đây bạo phát, như vậy thì không thể diễn kịch tiếp được nữa.

 
Vội vàng cùng với các trưởng lão khác thúc giục mọi người giao ra chút lợi ích, qua được cái cửa này sớm một chút.

 
Cũng may cấp bậc Bá Vũ Cung của bọn họ nghiêm ngặt, Đạo Tôn muốn mấy người thấp hơn phải nộp mấy cây Tiên Thảo thật ra cũng không khó.

 
Cuối cùng, Thành ca nhận được khoảng chừng 35 cây Tiên Thảo tam đẳng, 423 cây Tiên Thảo cấp bốn, và hơn hai mươi ngàn cây Tiên Thảo ngũ đẳng.

 
Một đợt sóng này, thu hoạch có thể sánh với đánh mười mấy trận như trận lần trước.

 
Mặc dù chắc chắn là thua kém tiêu diệt Bá Vũ Cung, nhưng cũng coi như là không uổng công.

 
Khương chưởng môn cũng cơ bản hài lòng, lúc này mới vung tay lên.

 

“Thành ý của các ngươi ta cảm nhận được đầy đủ rồi, thế này nếu như không đi dự tiệc, thì có hơi không nể mặt các ngươi rồi.


 
“Vậy thì ta nể mặt các ngươi vậy!”
 
Nội tâm của Triết Mang Đạo Tôn và Lịch Thiền Đạo Tôn đang chửi bới điên cuồng.

 
Bọn ta chỉ nói là mời ngươi đi xuống bàn bạc, nói đó là yến hội bao giờ hả?
 
Có điều Khương Thành cũng đã nhắc đến dự tiệc nhiều lần, bọn họ cũng chỉ có thể âm thầm truyền âm, để người khác lập tức chuẩn bị.

 
Mà ngay lúc sắp bay xuống dưới, cuối cùng Khương Thành cũng nhớ đến hai người lái xe của mình.

 
Thành ca giơ tay ý bảo mọi người dừng lại trước, lúc này mới chậm rì rì bước đi thong thả đến trước mặt hai tên sứ thần.

 
“Hai ngươi không phải vừa mới nói thập diện mai phục, ta tai vạ khó tránh sao?”
 
“Ở đâu hả?”
 
Hai gã sứ thần đều đã bị tất cả mọi chuyện vừa xảy ra làm cho choáng váng rồi.

 
Trong tưởng tượng, hình ảnh Bá Vũ Cung bao vây tấn công đánh chết Khương Thành còn chưa xảy ra thì cũng thôi đi.

 
Ngược lại còn phải tặng quà cho kẻ thù, lại còn mời hắn đi dự tiệc.

 
Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
 
Đường đường là Bá Vũ Cung, một tông môn chúa tể có Đạo Thánh trấn giữ, còn đến mức như vậy à?
 
Nhưng mà hai người bọn họ chỉ là thành viên bình thường của phân đàn bên ngoài mà thôi, nào có tư cách nói chuyện ở đây.

 
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy áp bức của Khương Thành, bản năng nghiệp vụ của hai người đã lại bắt đầu lần nữa từ sớm rồi.

 
Bộp bộp bộp bộp!
 
Còn chờ gì những người khác phản ứng lại nữa, hai người một người thì quỳ rạp dập đầu sát đất, còn một người thì tự tát mình một cách điên cuồng.


 
“Bọn ta sai rồi, bọn ta thật sự sai rồi!”
 
“Khương chủ thượng minh giám, bọn ta chưa bao giờ có bất cứ ý nghĩ mưu hại nào đối với ngươi!”
 
Bởi vì kỹ thuật thuần thục, hai người kia bạt tai đôm đốp đôm đốp, nháy mắt đã tát đến mức mặt mình sưng phù lên.

 
Những đệ tử khác bên cạnh Bá Vũ Cung cũng không hiểu được bọn họ đang làm cái quái gì nữa, nhưng vẫn chịu sự chấn động vô cùng lớn.

 
Bản thân Khương Thành cũng thấy có chút phiền.

 
Lần nào cũng dùng cái chiêu này, hai người không mệt à?
 
Hắn cũng lười chẳng buồn châm biếm hai người họ, không có hứng thú gì.

 
Thẳng thừng gọn gàng dứt khoát.

 
“Được rồi được rồi được rồi, cho các ngươi một phút sắp xếp lại câu chữ, ngẫm nghĩ xem lần này làm thế nào để qua được.


 
Hai tên này là những tên biểu hiện sự xin lỗi cừ khôi, không cần đến một phút, ba giây là có thể nói rồi.

 
“Là như thế này, thực ra bọn ta đã sớm biết được ngươi sẽ không bị Bá Vũ Cung tấn công rồi.


 
“Vừa rồi chỉ là nói đùa không thuần thục một chút mà thôi.


 
“Đúng đúng đúng, bọn ta đã sớm biết được Bá Vũ Cung sẽ không động được vào ngươi rồi.


 
“Vừa rồi chỉ là nói đùa chút thôi, chỉ là để điều hòa thay đổi không khí chút thôi, thứ lỗi thứ lỗi! ”
 
Thành ca khẽ nhếch khóe miệng.

 
“Như vậy là các ngươi đều đã biết từ trước rồi?”
 
“Đúng thế đúng thế.

” Hai người gật đầu lia lịa.

 
Khương Thành có chút hứng thú liền truy hỏi tiếp: “Vậy các ngươi nói xem, tại sao bọn họ lại không động được vào ta?”
 
“Đương nhiên là bởi vì ngươi anh minh thần võ, sức mạnh phi thường rồi!”

 
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi là độc nhất vô nhị, thần chặn sát thần, chỉ cần là người có đầu óc một chút đều biết đối địch với ngươi là quyết định ngu xuẩn cỡ nào, cho nên Bá Vũ Cung mới lựa chọn kết giao bằng hữu với ngươi!”
 
Hai người lại không hề phát hiện, sắc mặt của rất nhiều trường lão ở bên cạnh Bá Vũ Cung đã vô cùng khó coi.

 
Bọn họ cũng không phải thật sự muốn kết giao bằng hữu với Khương Thành, mà chỉ là lợi dụng hắn, chứ thực chất bên trong là hận hắn đến thấu xương.

 
“Vậy sao?”
 
Thành ca bĩu môi: “Nhìn thấy ta không sao, hai người các ngươi hẳn là rất thất vọng phải không?”
 
“Sao có thể như vậy chứ?”
 
Hai người lập tức cao giọng phản bác.

 
“Bọn ta lo lắng cho sự an nguy của ngươi biết bao nhiêu!”
 
“Nhìn thấy ngươi quả nhiên không sao, bọn ta vui mừng biết chừng nào chứ.


 
Hai người cũng là phụ họa diễn theo nhau, thậm chí còn lộ ra biểu cảm tủi thân như bị oan ức hiểu lầm.

 
“Bọn ta một đường nhẫn nhục chịu khó, trung thành tận tâm với ngươi, mà ngươi lại đối xử với bọn ta như thế ư! ”
 
“Thật sự là làm cho người ta đau lòng quá đi mất, không bằng bọn ta chết quách đi cho xong.


 
“Ngươi muốn giết thì giết đi!”
 
Nói xong, hai người còn cố ý nhắm hai mắt lại, bày ra tư thế tâm như tro tàn.

 
Nhìn qua thì tựa như tráng sĩ vươn cổ ra để giết.

 
Ngay cả Mộng Nguyệt có tính tình tốt như thế cũng không nhìn được nữa.

 
Hai người này dọc đường có ba lần “phản bội”, chỉ cần không mù thì đều có thể nhìn ra là cái loại người gì.

 
“Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ, dọc đường này rõ ràng là! ”
 
Nhưng lời của nàng còn chưa nói xong, đã bị Khương Thành cắt ngang rồi.

 
“Được rồi được rồi, người ta càng vất vả công lao càng lớn, hà tất phải làm khó dễ nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận