Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Khương Thành hằm hè xắn tay áo lên một lúc rồi, hắn đang đợi khai chiến.

 
Tiên thảo nhận được lần trước hắn đã “tu luyện” hết sạch rồi.

 
Bây giờ hạt giống lực trọc của hắn đã lớn hơn trước đây gấp bốn năm lần.

 
Điều này đồng nghĩa với việc lực trọc mà hắn có thể lấy ra từ chỗ quả lực trọc trong chiến đấu cũng sẽ tăng lên gấp bội lần.

 
Đang định dùng Bá Vũ Cung để thử hỏa lực mới đây.

 
Nếu thật sự không được, thì vẫn còn hệ thống là ác chủ bài mà.

 
Kết quả, đối phương lại không khai chiến?
 
“Các ngươi thế này là muốn làm trò gì vậy?”
 
Triết Mang Đạo Tôn - trưởng lão của Bá Vũ Cung cười tươi như hoa nở bước lên.

 
“Ha ha ha, chẳng lẽ Khương Đạo Thánh không nhìn ra sao?”
 
“Bọn ra đang nghênh đón ngươi đấy!”
 
Vốn dĩ hắn cố gắng hết sức chủ trương vây giết Khương Thành bằng bất cứ giá nào, nhưng sau khi Cực Vũ Đạo Thánh đưa ra chỉ thị thì hắn cũng cảm thấy lôi kéo Khương Thành trước sau đó lừa hắn đến chỗ Huyết Ma tự tìm chết có lợi hơn.

 
Như thế không những báo được thù mà còn bóc lột được giá trị cuối cùng của kẻ thù không đội trời chung.

 
Hiện tại là bước đầu tiên của kế hoạch, lôi kéo Khương Thành.

 
Chỉ có điều, chuyện này không hề giống với mong đợi của Thành ca.

 
Ca này còn mong chờ một trận đại chiến kinh thiên động địa, tiêu diệt Bá Vũ Cung, sau đó nhận lấy Tiên thảo nhiều như biển, rồi nâng cấp hạt giống lực trọc của hắn lên mấy chục mấy trăm lần cơ.

 
Bây giờ đối phương không khai chiến, hắn thật sự rất thất vọng.

 
“Nhưng ta đã giết bao nhiêu người của các ngươi như thế.


 
“Các ngươi không định báo thù à?”
 
Triết Mang Đạo Tôn và Lục trưởng lão Lịch Thiền Đạo Tôn thở dài một cái, suýt chút nữa đã không thể duy trì được nụ cười nữa.

 
Mẹ nhà ngươi chứ, hóa ra ngươi cũng hiểu rất rõ bản thân đấy.


 
Biết mình sẽ bị báo thù?
 
“Khụ, Khương tiền bối nói đùa rồi, chúng ta không hề có thâm thù đại hận gì, lấy đâu ra chuyện báo thù chứ?”
 
“Đúng vậy, bọn ta đối với ngươi chỉ có thiện ý mà thôi, tuyệt đối không có ý định mưu hại ngươi.


 
Không hề có thâm thù đại hận á?
 
Khương Thành nghe xong câu này thì nhếch miệng.

 
Các ngươi trúng tà rồi hả?
 
Hắn không thể không nhắc nhở đối phương “ta đã giết một Đạo Tôn, còn cả mấy chục Chí Tôn, thêm một đám Thiên Tôn nữa đấy.


 
“Thế mà các ngươi cũng không hận ta à?”
 
Hận!
 
Hận ngươi đến ngứa hết răng.

 
“Đương nhiên là không hận!”
 
Răng của Triết Mang Đạo Tôn sắp nghiến đến mức kêu kèn kẹt rồi, hắn cảm thấy Khương Thành đang chạm vào nỗi đau của hắn, cố tình chế nhạo hắn.

 
Chỉ có điều, vì kế hoạch tuyệt diệu hơn, vì lợi dụng ngươi, bọn ta nhịn!
 
“Biết tin có một vị Đạo Thánh của Nguyên Tiên giới đến đây, không biết bọn ta vui mừng biết bao, vốn dĩ là định đi nghênh đón ngươi ấy.


 
“Ai biết tên Mông Cư Đạo Tôn kia lại không nghe theo mệnh lệnh, tự ý chủ trương đối địch với ngươi.


 
“Hành động tự tiện của hắn không phải là suy nghĩ của Bá Vũ Cung bọn ta!”
 
Trong lòng Khương Thành thầm nghĩ rốt cuộc các ngươi đang chơi xỏ gì ta vậy?
 
Hắn cố ý cười nhạo nói: “Nghe ngươi nói như vậy, ngược lại ta lại giúp các ngươi tiêu diệt phản tặc ấy chứ nhỉ?”
 
Triết Mang Đạo Tôn nghiến răng kèn kẹt.

 
“Đúng vậy!”
 
“Cho dù ngươi không giết tên tặc tử Mông Cư thì bọn ta cũng sẽ không tha cho hắn, bọn ta còn muốn cảm ơn ngươi đã thay bọn ta làm ấy!”
 
“Ha ha ha!”
 
Thành ca cũng quyết định rồi, ta không quan tâm các ngươi có kế hoạch gì, cứ ghê tởm các ngươi cái rồi hẵng nói tiếp.


 
“Giúp đỡ người khác là nền tảng của hạnh phúc, đây là điều mà ta nên làm.

” Hắn vỗ vỗ ngực bắt đầu tự khen chính mình.

 
Khiến một đám Đạo Tôn và Chí Tôn ở phía đối diện tức đến hụt hơi.

 
Những màn kịch này vẫn phải diễn tiếp.

 
“Đúng thế, đúng thế.


 
“Khương Tiền bối đúng là một người chân thành nhiệt tình.


 
“Bọn ta vô cùng cảm kích.


 
Để bày tỏ sự cảm kích của bọn ta với ngươi, nào nào nào, mời vào bên trong rồi nói.


 
Một đám trưởng lão nháo nhào xông lên, chỉ thiếu nước kéo Khương Thành xuống dưới.

 
Khương Thành đã thấy nhiều trận chiến, mặc dù không đoán được chân tướng, nhưng cũng biết đạo lý có chuyện dị thường ắt là có quỷ kế âm mưu.

 
Hắn hơi hơi hoài nghi bên dưới chính là hồng môn yến.

 
Đầu tiên là khiến hắn buông lỏng phòng ngự, sau đó là năm trăm tên đao phủ! à không, phải là cùng lúc phát động cả đại trận phù văn, cấm chế, mai phục đúng không?
 
Vốn dĩ ca này này ngày ngày đều mong bị giết chết nên cũng không bài xích kiểu trận chiến này.

 
Nhưng đám ngươi các ngươi rõ rành rành là đang ôm một bụng xấu xa muốn mưu hại ca đây thì đừng trách ca đây không khách khí.

 
“Xuống dưới đấy dự tiệc thì không vội.


 
Ca này xoa xoa ngón tay vô cùng thuần thục.

 
“Không phải các ngươi vừa nói rất cảm kích ta sao?”
 

“Chắc không phải chỉ là cảm kích nói suông đâu đúng không nhỉ?”
 
Đám trưởng lão đầu tiên là ngẩn ra sau đó có người sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

 
Mẹ nhà ngươi chứ, lúc nãy bọn ta còn khen ngươi tự mình biết mình, thế bây giờ ngươi đang làm cái mẹ gì vậy hả?
 
Ngươi giết nhiều người của bọn ta như thế mà vẫn có mặt mũi đòi lợi lộc từ chúng ta à?
 
“Chuyện này, chuyện đó…”
 
Triết Mang Đạo Tôn chỉ muốn lừa tên này đi tìm chết sớm một chút, căn bản không muốn phải trả bất cứ cái giá thực tế nào.

 
“Sao nào? Các ngươi không có thành ý như thế sao?”
 
Trong lòng Thành ca thầm nghĩ lúc đầu người của các ngươi đòi lợi lộc của ta ở trong thôn kia nghiệp vụ cứ phải nói là vô cùng thuần thục đấy nhá.

 
Từ lúc vào thôn đến cuối cùng, hai tên sứ thần kia dọc đường đã chặt chém hắn đến tận bốn lần.

 
Có thể gọi là tận dụng triệt để, các ngươi có thấy thế không?
 
Mà cuối cùng là chuyện Mông Cư Đạo Tôn còn nói đầy là chuyện nên làm.

 
Nếu đã như thế thì có đi mà không có lại thì cũng không hợp lễ nghĩa đâu.

 
Để các ngươi cũng mở mang kiến thức về kỹ thuật lợi dụng điểm yếu của người khác để moi tiền đến từ Nguyên Tiên giới, mọi người cùng học hỏi lẫn nhau.

 
Hắn cố ý nói: “Bộ dạng không hề có thành ý gì này của các ngươi khiến ta không thể không hoài nghi sự cảm kích của các ngươi là giả, chẳng lẽ các ngươi có ý đồ khác hay sao?”
 
Trong lòng Triết Mang Đạo Tôn và Lịch Thiền Đạo Tôn hồi hộp.

 
Nếu cứ tiếp tục nói thì kế hoạch sẽ bị lộ kẽ hở mất.

 
Đến lúc Chưởng môn trách tội ai mà gánh được chứ?
 
Đám trưởng lão vội vàng xua tay phủ nhận.

 
“Không có không có.


 
“Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta vô cùng có thành ý đấy.


 
“Đúng đúng đúng, bọn ta cảm kích thật sự, không tin thì ngươi nhìn xem…”
 
Lịch Thiền trưởng lão mặt đầy đau khổ móc ba cây Tiên thảo Bích Lạc Văn Diệu Hoa ra.

 
Muốn đánh được sói thì phải chịu từ bỏ con, muốn đạt được mục đích thì phải chấp nhận trả giá lớn.

 
Mặc dù Khương Thành không biết loại Tiên thảo này, nhưng từ bên ngoài cũng có thể nhìn ra cấp bậc của Tiên thảo này cao hơn tất cả những Tiên thảo mà trước đây hắn có được.

 
Hắn mặt mày hớn hở nhanh chóng nhận lấy.


 
“Ha ha ha, ngươi xem ngươi khách khí như thế ta thật ngại quá.


 
“Chỉ có điều, thịnh tình khó chối, nếu các ngươi đã muốn tặng ta một cách mãnh liệt như thế thì đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.


 
Hắn vừa cất Tiên thảo vào nhẫn trữ vật vừa ra vẻ.

 
“Lần sau không được làm như thế này nữa đâu nha, lần sau không được làm như thế này nữa đâu nha!”
 
Ngoại trừ em gái Mộc Nguyệt ra thì tất cả những người khác có mặt ở đó đều dâng lên niềm xúc động muốn đánh người một cách mãnh liệt, rất muốn tiêu diệt cái tên này luôn.

 
Nhưng cũng coi như là đã loại bỏ được sự cảnh giác, dè chừng của hắn rồi đúng không?
 
“Khương Đạo Thánh, bây giờ có thể đi xuống dưới rồi đúng không nào, mời mời mời…”
 
Triết Mang Đạo Thánh lại lần nữa vươn tay ra mời hắn.

 
Nhưng Khương Thành lại không hề dịch chuyển vị trí.

 
“Xuống dưới đó?”
 
Tay ca này lắc như chong chóng.

 
“Không không không, ta không thể xuống dưới đó được đâu.


 
Triết Mang Đạo Tôn và những trưởng lão khác tí thì phát điên ngay tại chỗ.

 
Ngươi nhận quà cáp rồi thì nhanh chóng đi xuống rồi trúng kế, chui vào cái tròng hộ bọn ta cái có được không hả, đừng có lề mề chậm chạp nữa!
 
“Khương Đạo Thánh làm thế này là có ý gì nữa?” Giọng nói của Lịch Thiền trưởng lão chui từ trong kẽ răng ra.

 
Khương Thành nhìn thấy cả những người có mặt ở đó một lượt, sau đó thở dài một cái.

 
“Chỉ có mình ngươi bày tỏ thành ý, những người khác hoàn toàn không có.


 
“Chuyện này chứng tỏ điều gì hả?”
 
Hắn ngửa hai tay ra rồi dang sang hai bên.

 
“Điều này chứng tỏ tất cả những người khác của Bá Vũ Cung các ngươi đều không hoan nghênh ta đến đây, ta nào có thể đi xuống được chứ?”
 
“Nhỡ đâu sau khi đi xuống lại bị các ngươi mưu hại thì biết làm sao?’
 
Tất cả mọi người sau khi nghi thấy câu này của hắn thì cuối cùng coi như cũng hiểu được ý tứ của hắn.

 
Mẹ nhà nó chứ, tên này thế mà lại muốn chặt chém tất cả những người có mặt ở đây một lần.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận