Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Đó là cái gì!”
 
Vị trưởng lão nòng cốt của Bá Vũ Cung này bị dọa sợ đến lộ ra vẻ mặt sụp đổ ngay tại chỗ, hét lên.

 
Thời khắc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

 
Khương Thành không phải là người mới đến sao?
 
Vừa mới đến vẫn chưa kịp quen thuộc với quy tắc của Cô Thần giới, sao có thể dùng được lực quy tắc.

 
Thậm chí còn mạnh hơn lực quy tắc của hắn!
 
Hơn nữa, không phải đã nói hắn chỉ còn lại lực Thần hồn thôi sao?
 
Trước trận chiến, không phải Mông Cư Đạo Tôn không nghĩ đến khả năng Khương Thành vẫn còn sót lại một chút Tiên lực.

 
Cũng không phải không nghĩ đến chuyện có lẽ hắn đã luyện được một chút lực giới nguyên.

 
Đó đều không phải là vấn đề.

 
Bọn họ đều có thể đối phó được.

 
Nhưng vào thời khắc này, lực trọc kia lại vượt ra khỏi nhận thức của hắn.

 
“Vãi chưởng? Mạnh mẽ như thế sao?”
 
Chính bản thân Khương Thành cũng bị thành quả chiến đấu vừa rồi dọa cho một trận.

 
Chỉ một sợi lực trọc như thế mà so với Tiên lực trước đây của hắn, rõ ràng là ánh sáng của đom đóm so với trăng sáng, chắc chắn không hình thành được lực chiến đấu gì cả.

 
Hắn chỉ đi lướt qua, chờ bị giết sau đó bật hack thôi.

 
Khương Thành cảm thấy muốn phát huy uy lực siêu mạnh của lực trọc thì phải có quy mô nhất định.

 
Ít nhất tổng số lượng cũng không thể nào ít hơn Thánh lực của các Đạo Thánh khác.

 
Nhưng nhát kiếm vừa nãy…
 
Đó đã không thể nào gọi là hiệu quả rõ rệt nữa mà là thần chặn thì giết cả thần rồi.


 
“Lực trọc vô lý như thế sao?”
 
Nếu như vừa nãy đổi thành Tiên lực thì hắn đã bị thua rồi.

 
Sở dĩ hắn có thể thắng hoàn toàn là bởi vì lực trọc.

 
Sợi lực trọc đó thông qua Kiếm đạo mà phát huy ra bên ngoài, sau đó lại bao phủ khắp mọi nơi, có thể nói là đã pha loãng đến cực điểm rồi.

 
Sắp biến thành hình dạng sương mù rồi.

 
Đến mức lúc đó ý cảnh kiếm đạo nhìn giống như gác lửng trên không trung vô cùng hư ảo, cực kỳ không ổn định.

 
Đem đến cho người ta cảm giác chỉ đâm một phát là thủng.

 
Nhưng chính thứ trông như thể một lớp sương mù yếu ớt do những lực trọc hợp thành kia, sau khi tiếp xúc với lực giới nguyên lại sinh ra hiệu quả thần kỳ không thể nào tưởng tượng nổi.

 
Nó bao phủ đến đâu thì lực giới nguyên tan thành mây khói đến đấy.

 
Mà đâu chỉ lực giới nguyên, đến cả lực quy tắc của bọn họ khi đối mặt với lực trọc này cũng chẳng có chút uy lực nào.

 
Sai khi quy tắc hỗn loạn va chạm, ngay lập tức mất đi hiệu quả hủy thiên diệt địa.

 
Biến mất trên bầu trời.

 
Mà khi lực trọc cuối cùng cũng tiếp xúc đến Tiên thể của bọn họ, nó cũng không hề phải chịu bất kỳ cản trở nào.

 
Nó xâm nhập vào trong cơ thể bọn họ dễ như trở bàn tay.

 
Không có quá trình phá hoại, tàn phá bừa bãi, nhưng hiệu quả ăn mòn của bản thân lực trọc sau khi kèm thêm cả tử khí đã đủ để làm bọn họ mất đi khả năng sống sót rồi.

 
Những người ở phía trước mặt thậm chí còn không có một chút biện pháp phòng bị nào.

 
“Ha ha ha, cuối cùng ông đây cũng có Thánh lực rồi.


 

Khương Thành tí nữa thì khóc vì sung sướng.

 
Dẫu sao thì trước đây hắn không có một chút manh mối nào về việc làm thế nào để có được Thánh lực.

 
Mặc dù bề ngoài hắn không nói gì nhưng trong lòng thì lo lắng hắn sẽ dừng bước ở Đạo Tôn, không thể nào tiến bộ được nữa.

 
Đạo Tôn có mạnh hơn nữa thì vẫn là Đạo Tôn, cho dù lực chiến đấu có nghịch thiên hơn thì năng lực làm màu vẫn thấp hơn nhiều so với Đạo Thánh.

 
Nhất là nghĩ đến thiên phú của “kẻ thù cũ” Thu Vũ Tuyền.

 
Nói không chừng lần sau gặp lại, em gái này đã trở thành Đạo Thánh một cách thần kỳ, đến lúc đó thể diện của Khương lão gia làm gì còn nữa.

 
Nhưng bây giờ, cuối cùng hắn cũng vứt được tảng đá trong lòng đi.

 
Tiêu diệt hết đám ăn hại khác, đối thủ duy nhất mà hắn khóa chặt trước mặt mình chỉ còn lại Mông Cư Đạo Tôn.

 
Kiếm đạo thập tam trọng đột nhiên co lại.

 
Lực quy tắc và lực giới nguyên của Mông Cư Đạo Tôn giống như hơi nước bị bốc hơi một cách nhanh chóng rồi tiêu tan.

 
“Không!”
 
“Không thể nào có chuyện này được!”
 
Vị trưởng lão nòng cốt của Bá Vũ Cung này không phải chưa từng nhìn thấy Thánh lực.

 
Chưởng môn của Bá Vũ Cung chính là Đạo Thánh.

 
“Đây tuyệt đối không phải Thánh lực! Tuyệt đối không phải!”
 
Lúc gặp phải Thánh lực, mặc dù hắn cũng không thể nào ngăn chặn được, nhưng ít nhất vẫn có thể thôi động lực giới nguyên và lực quy tắc để tấn công đối phương.

 
Lấy việc tấn công để đối phó với sự tấn công, phá vỡ nhịp điệu của đối phương.

 
Nhưng bây giờ đối diện Khương Thành, đòn tấn công mà hắn đánh ra trực tiếp biến mất như thế, hoàn toàn không có một chút lực chống cự nào.


 
Nếu như lúc Đạo Tôn đối mặt với Đạo Thánh lại không có chút sức lực nào như thế thì cho dù có tập hợp hàng trăm hàng ngàn Đạo Tôn, cũng chỉ có nước bị Đạo Thánh giết trong chớp mắt mà thôi.

 
“Không phải Thánh lực thì là cái gì?”
 
Khương Thành còn bắt đầu nổi cáu rồi đây.

 
Ngươi có ý gì?
 
Ca đây tốn bao nhiêu công sức mới có thể giải quyết được cửa ải khó khăn nhất của việc tấn nhập vào Đạo Thánh, thế mà ngươi lại nói là không phải hả?
 
“Ngươi tuyệt đối không phải là Đạo Thánh!”
 
Mông Cư Đạo Tôn điên cuồng thôi động lực giới nguyên của mình, cho dù nhìn thì có vẻ như là uổng công phí sức, nhưng lực trọc của Khương Thành cũng đã sức cùng lực tận rồi.

 
“Ngươi nói không phải thì là không phải à?”
 
Lực trọc có thể dùng quả thực quá ít, căn bản không thể chống lại sự tiêu hao nên sắp tiêu tan rồi.

 
May mà Thánh hồn của Khương Thành cũng có thể để hắn rảnh tay đối phó với một mình Mông Cư Đạo Tôn.

 
Dưới sự chăm sóc tận tình của Thánh hồn, hồn hải của Mông Cư long trời lở đất.

 
Hai tai hắn ù ù, trước mắt hắn tối đen, ý thức của hắn bắt đầu tan rã rồi.

 
Xoẹt!
 
Cuối cùng Kỵ Khuyết Kiếm cũng đâm xuyên qua yết hầu của hắn, chém chết hắn ngay tại chỗ.

 
Mà đến giờ phút này, lực trọc kia cũng biến mất hoàn toàn.

 
Hạt giống lực trọc bên trong cơ thể Khương Thành tối đi.

 
Giống như Khí Hải của người khác bị dùng hết Tiên lực vậy.

 
Cần một khoảng thời gian để phục hồi mới có thể sáng lại.

 
Nếu hắn muốn khôi phục hạt giống lực trọc, chỉ có thể dựa vào việc kết nối với quả lực trọc ở chỗ ngộ đạo Tiên Thụ thôi.

 
“Haiz, đúng là không dễ dàng mà!”
 
Sau khi kết thúc trận chiến, Khương Thành nhanh chóng nhận được chiến lợi phẩm khắp nơi.

 
Lúc này Mộc Nguyệt ở bên cạnh đã vô cùng kinh ngạc.

 
Em gái này nhẹ nhàng che khuôn miệng nhỏ nhắn lại, mắt tràn ngập ánh nhìn như nhìn thiên thần, phải nói là vô cùng khó tin.


 
“Ngươi, ngươi thật sự là Đạo Thánh à?”
 
“Đấy là đương nhiên!”
 
Trong lòng Thành ca thầm nghĩ cũng chẳng dễ dàng đâu, lúc trước hắn toàn là giả mạo Đạo Thánh, bây giờ cuối cùng cũng coi như danh chính ngôn thuận là Đạo Thánh rồi.

 
Mặc dù cảnh giới Tiên lực thực ra vẫn chưa đến Đạo Thánh, nhưng sau này trở về ăn Đế đan thì có thể nước chảy thành sông, trăng đến rằm thì sẽ tròn rồi.

 
“Nhưng, thế, thế trước đây ngươi không phải là…”
 
Mộc Nguyệt cảm thấy tất cả những chuyện này quả thực quá không chân thực.

 
Đây là Đạo Thánh đó!
 
Từ nhỏ nàng chỉ nghe thấy trong truyền thuyết thôi, giống như một sự tồn tại thần thánh vậy.

 
Kết quả chính nàng lại tự mình gặp được một người, hơn nữa lại còn sớm tối bên nhau với nàng lâu như thế sao?
 
Cảm giác này, giống như một tiểu tốt cấp thấp được cùng ở cùng, đồng hành với một nguyên soái thống lĩnh trăm vạn đại quân vậy, quả thật quá sức ly kỳ mộng ảo.

 
Khương Thành còn tưởng rằng nàng đang nói đến chuyện không có Tiên lực, nhưng vừa nãy lại rút Kiếm đạo ra cơ.

 
Thế là hắn ngửa đầu 45 độ nhìn lên bầu trời, tay trái chắp sau lưng, tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của em gái này.

 
“Đừng quên, Đạo Thánh mất Tiên lực thì vẫn còn Thánh lực!”
 
Phong phạm cao thâm khó lường của hắn giống như một cao nhân ẩn giới của trò chơi phong trần vậy.

 
Mộc Nguyệt tựa như hiểu lại tựa như không hiểu, cảnh giới đó cách nàng quá xa.

 
Mà lúc này, ánh mắt của hai người đều nhìn về phía hai người còn sống sót duy nhất trên chiến trường.

 
Ở nơi xa xôi đó, hai vị sứ thần kéo xe lúc trước lại lần nữa may mắn sống sót.

 
Lần này không phải là Khương Thành cố ý giữ lại mạng của bọn họ.

 
Mà là cảnh giới của hai Tôn Giả bọn họ quá thấp, cho nên căn bản không gia nhập vào trận đại chiến vừa nãy mà chỉ đứng ở phía sau làm đội cổ vũ tạo bầu không khí mà thôi.

 
Cũng chính vì vậy, nên bọn họ rất “may mắn” không bị lực trọc bao phủ đến.

 
Mà lúc này, hai người bọn họ cũng vô cùng cùng biết điều, lại thuần thục quỳ ngay tại chỗ điên cuồng tự vả vào mặt mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận