Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Vốn dĩ hai người bọn họ định đưa Khương Thành đến Thần đàn khác.

 
Nhưng bọn họ nghĩ một hồi, dựa vào Thánh hồn cường đại có thể giết chết mấy trăm người chỉ trong chớp mắt kia, bất luận đưa hắn đến Thần đàn nào thì cũng như tặng không cho hắn “gói kinh nghiệm” thôi.

 
Thế là cuối cùng hai người bọn bọn họ liên lạc với tông môn cấp trên Bá Vũ Cung.

 
Một cao thủ của Thần đàn bị diệt là chuyện Thần đàn bên phía tổng bộ khá coi trọng.

 
Bọn họ lập tức phái một trưởng lão cấp Đạo Tôn, triệu tập một đội quân tinh nhuệ của hơn ba mươi Thần đàn ở xung quanh đó cùng lên đường.

 
Mặc dù lần này chỉ có hơn tám trăm người đến, nhưng tất cả bọn họ đều là cao thủ trên cấp Thiên Tôn.

 
Đối với Bá Vũ Cung mà nói, đây là một cuộc tấn công như sấm sét, quyết tâm giành chiến thắng.

 
Cố hòng nghiền nát “phiến loạn” chỉ trong một đòn.

 
“Nghe nói ngươi là Đạo Thánh ở Nguyên Tiên giới?”
 
Trưởng lão nòng cốt đến từ Bá Vũ Cung - Mông Cư Đạo Tôn bước ra khỏi đám đông mà không hề che đậy uy áp trên người của mình.

 
Mặc dù trong mắt Khương Thành, chuyện này có hơi múa rìu qua mắt thợ tí.

 
Nhưng Mộc Nguyệt ở bên cạnh hắn thì lại sợ run cầm cập, bị dọa cho mồ hôi lạnh đầm đìa.

 
Đối với Đế cảnh bát trọng mà nói, Đạo Tôn đã được coi là một loài sinh vật cấp cao khác rồi.

 
“Ngươi từ Nguyên Tiên giới qua đây, tiêu diệt Thần đàn của Bá Vũ Cung chúng ta, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?”
 
Theo suy nghĩ của hắn thì không có Đạo Thánh nào hành động mà không có mục đích sâu xa cả.

 
“Ngươi hỏi ta có mưu đồ gì?”
 
Thành ca cười.

 
“Ngươi nên hỏi hai con chó trước mặt ngươi ấy.


 
Mông Cư Đạo Tôn lạnh lùng nói: “Chuyện của hai người bọn họ, ta đã biết từ lâu rồi.


 
“Chẳng qua là hỏi đòi hỏi ngươi chút cống nạp mà thôi.



 
“Nếu lúc đó ngươi cho bọn họ thì đã không có những tranh chấp sau này rồi.


 
Thành ca vốn dĩ cũng không có ý định tranh luận đạo lý cả đúng sai gì với bọn họ.

 
Dù gì cuối cũng chắc chắn vẫn phải khai chiến.

 
Nhưng nghe thấy câu này, hắn vẫn có một loại cảm giác được mở mang tầm mắt.

 
“Đúng là lần đầu tiên ta được nghe thấy có ngươi nói chuyện đòi hỏi lợi lộc một các ngay thẳng, cây ngay không sợ chết đứng như thế đấy, hóa ra là có cấp trên chống lưng nha.


 
Mông Cư Đạo Tôn không hề cảm thấy nhục nhã với lời chế giễu này của hắn.

 
Ngược lại hắn còn cười lạnh lùng: “Mỗi một Tiên nhân của Cô Thần giới đều phải nộp cung phụng, đây là luật thép.


 
“Lần đầu tiên ngươi đến đây, không những không đăng ký ghi tên vào sổ, cũng không nộp cung phụng, đó vốn dĩ là ngươi nợ bọn họ.


 
“Bọn họ đòi ngươi là chuyện hợp tình hợp lý.

”’
 
“Ngươi từ chối cho bọn họ, ngược lại còn ra tay với bọn họ, như thế nghĩa là đối đầu với toàn thể Bá Vũ Cung bọn ta!”
 
Khóe miệng Thành ca giật giật.

 
“Các ngươi đúng là dám nói thật đó.


 
Vẻ mặt của Mông Cư Đạo Tôn lạnh lùng cao ngạo.

 
“Có phải ngươi cho rằng ở Nguyên Tiên giới ngươi là Đạo Thánh, thân phận cao quý thì có thể không cần tuân thủ quy tắc của Cô Thần giới bọn ta nữa không?”
 
Mấy vị Chí Tôn ở đối diện cũng bắt đầu chế nhạo theo.

 
“Muốn vượt qua các quy tắc thì ngươi tu luyện lực giới nguyên cũng lên đến cấp độ Đạo Thánh trước đi rồi hẵng nói.


 
“Nếu không thì cũng chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.


 
“Ngươi vẫn chưa có tư cách để không nộp cung phụng đâu!”

 
“Ầy.


 
Khương Thành lắc lắc Kỵ Khuyết Kiếm trong tay, thở dài thườn thượt.

 
“Thế vẫn nên dùng kiếm nói chuyện đi.


 
“Hừ, đúng là đồ ngu ngốc!”
 
Mông Cư Đạo Tôn vừa hạ lệnh, hơn tám trăm vị cao thủ lập tức bao vây hắn lại.

 
Thành ca vẫn bắt đầu với Thánh hồn bao trùm tấn công.

 
Nhưng lần này, không xuất hiện cảnh tượng tiêu diệt toàn quân nữa.

 
Đến cảnh giới Chí Tôn đã là Tử hồn rồi.

 
Cũng chỉ kém một bậc so với Thánh hồn mà thôi.

 
Đè bẹp thì có thể đẹp bẹp, nhưng phân thành nhiều phần như thế, muốn một đòn chí mạng như lần trước hiển nhiên là không thể.

 
Thậm chí, đến cả Thiên Tôn bên phe đối phương cũng chẳng có mấy người ngã xuống.

 
Bởi vì Mông Cư Đạo Tôn đã điều động Tử hồn, cùng nghênh đón với nhóm Chí Tôn.

 
Hai bên vẫn chưa tiếp xúc với nhau nhưng Thần hồn đã tiến hành một cuộc va chạm giữa không trung rồi.

 
Trong nháy mắt, cuồng phong dữ dội nổi lên, âm thanh của những vụ nổ vô hình không ngừng bên tai.

 
Có không ít Thiên Tôn bị chấn động đến hai mắt trợn trắng, suýt chút nữa thì ngất luôn.

 
Còn một vài Chí Tôn cũng đồng loạt khó chịu hừ một tiếng, rất nhiều người lộ ra vẻ mặt đau đớn.

 
Đối mặt với Thánh hồn, Tử hồn của bọn họ không nằm ngoài dự liệu, bị thiệt hại nghiêm trọng.

 
Trong trận giao phong giữa Thần hồn này, Khương Thành vẫn chiếm ưu thế.

 

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đấy mà thôi.

 
Bởi vì sự phòng ngự nhóm của đối phương mà lần tấn công bằng Thần hồn này của hắn không thể nào tiêu diệt được kẻ địch.

 
Chuyện này khiến tâm trạng Mông Cư Đạo Tôn và đám Chí Tôn ở phía đối diện vô cùng yên tâm.

 
“Ha ha ha, để xem lần này ngươi làm thế nào!”
 
Ngươi thật sự cho rằng có thể dựa vào Thánh hồn là có thể đè bẹp được tất cả sao?”
 
“Lần này ngươi chết chắc rồi!”
 
Trước khi đến đây, bọn họ đã biết tình hình trận đấu trước.

 
Khương Thành không có Tiên lực nữa, cũng không có lực giới nguyên.

 
Chỉ cần ngăn chặn được sự tấn công của Thánh hồn thì hắn chẳng làm được gì nữa.

 
“Giết!”
 
Mông Cư Đạo Tôn dẫn đầu làm gương, lôi lực quy tắc của mình ra.

 
Những Chí Tôn khác cũng không hề tỏ ra yếu kém.

 
Trong chớp mắt, trên bầu trời tràn ngập sự hỗn loạn của quy tắc.

 
Khương Thành và Mộc Nguyệt đã hoàn toàn bị bao phủ ở bên trong.

 
Mộc Nguyệt cũng cảm thấy lần này xong thật rồi, nàng nhắm mắt chờ chết.

 
Khương Thành thì lại có phần không kịp trở tay.

 
Những người ở trước mặt hắn, thật sự là Chí Tôn và Đạo Tôn sao?
 
Căn nguyên đâu?
 
Pháp tắc không gian đâu?
 
Hắn phát hiện, lực giới nguyên mà những người này dùng quả thực đã đạt đến cấp độ mà Chí Tôn và Đạo Tôn nên có.

 
Tử hồn cũng không có vấn đề gì.

 
Nhưng quy tắc kia của bọn họ lại không có sự tăng cường của căn nguyên, chỉ là lực quy tắc thuần chất mà thôi.

 
Luận về cường độ của mấy quy tắc đó thì quả thật cũng có trình độ lĩnh ngộ mà Chí Tôn và Đạo Tôn nên có.

 
Nhưng không có sự tăng cường của căn nguyên, lực quy tắc có mạnh hơn nữa thì uy lực và bản lĩnh cũng có giới hạn đúng không?
 
Thế này là thế nào chứ?
 
Hắn là một người mới đến, tạm thời không thể kết nối với căn nguyên của thế giới này là chuyện bình thường.


 
Nhưng những người ở phía trước mặt hắn này không phải là dân bản địa hay sao?
 
Sao bọn họ có thể cũng không dùng được căn nguyên chứ?
 
Chẳng lẽ là coi thường hắn nên lười không buồn lôi căn nguyên ra dùng à?
 
Không cần thế chứ!
 
Hắn có chút không hiểu.

 
Mà lúc này, sự tấn công của đối phương đã đuổi giết đến rồi, không cho hắn quá nhiều thời gian để suy nghĩ.

 
Ca này lập tức thôi động hạt giống lực trọc, điều động một sợi lực trọc trong quả lực trọc, tưới lên trên Kỵ Khuyết Kiếm.

 
Tiếp theo đó, hắn lần lượt thắp sáng tận năm mươi huyền văn!
 
Không sai, mặc dù Khương Thành không kết nối được với căn nguyên của Cô Thần giới, nhưng lực quy tắc huyền văn của hắn là hoàn toàn thuộc về hắn.

 
Đứng đầu sóng ngọn gió chính là huyền văn thủy đã đạt đến thập tứ trọng.

 
Ngoài ra, huyền văn băng thập tam trọng, huyền văn tử thập tam trọng, huyền văn kiếm thập tam tất cả đều nằm trong số đó!
 
Nghênh đón sự tấn công che trời rợp đất của quy tắc, hắn rút ý cảnh kiếm đạo ra.

 
Khương Thành đã dùng ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng rất nhiều lần rồi.

 
Lần này là lần thanh thế nhỏ nhất.

 
Bởi vì lần này chỉ có một sợi lực trọc làm “động lực”, đi kèm theo cũng chỉ có lực huyền văn cơ bản mà thôi, so với những lần căn nguyên và Tiên lực cuồn cuộn có thể so sánh với Đạo Thánh trước đây đương nhiên là còn kém xa.

 
Từ xa nhìn chỉ thấy một lớp sương mù xám mỏng đang nhanh chóng bao phủ.

 
Ánh sáng của mặt trời, trăng và sao cũng có phần ảm đạm đi.

 
Sự tuần hoàn của tiểu thế giới Ngũ Hành bùng nổ giống như từng tiếng sấm rền vang, hoàn toàn không thể nào chống đỡ nổi thể diện mà một cuộc đại chiến nên có.

 
Nhưng sau khi nhát kiếm này chém ra, hiệu quả lại mang tính hủy diệt.

 
Tử khí kèm theo lực trọc bao phủ khắp mọi nơi, hơn ba mươi vị Chí Tôn đứng đầu ngất luôn tại chỗ.

 
Không cất lên một tiếng nào.

 
Ngay sau đó, mấy trăm vị Thiên Tôn ở phía sau cũng bị lan đến.

 
Không sót một ai, tất cả đều mất đi sự sống.

 
Mông Cư Đạo Tôn không còn nắm chắc phần thắng như trước nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận