Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Không đợi Khương Thành kịp phản ứng lại, lực trọc thoát ra từ kinh mạch đó đã hội tụ thành một điểm.

 
Giống như một tinh hạch đặc biệt.

 
Vào khoảnh khắc nó thành hình, cuối cùng Khương Thành cũng hình thành mối liên hệ trực tiếp với quả lực trọc của ngộ đạo Tiên Thụ.

 
Trước đó, hắn chỉ có thể tiếp cận nó thông qua ý thức mà thôi.

 
Hoàn toàn không có cách nào điều khiển được.

 
Mà giờ phút này, hắn phát hiện giữa bản thân hắn và quả lực trọc kia đã có một cây cầu rồi.

 
Mà cây cầu này chính là điểm sáng vừa mới được hình thành từ lực trọc bên trong cơ thể kia.

 
Sau khi nó tách khỏi kinh mạch đã xuất hiện ở bên cạnh tiểu thụ Huyền Văn với tốc độ nhanh như chớp.

 
Cắm rễ sâu vào bên trong.

 
“Lại thêm một hạt giống nữa?”
 
“Hạt giống lực trọc à?”
 
Đã có kinh nghiệm của hạt giống Huyền lực năm xưa, Thành ca cũng coi như thấy chuyện quái dị cũng không kinh sợ nữa rồi.

 
Thực ra nơi này chính là Khí Hải của hắn.

 
Bình thường cũng là điều động Tiên lực từ nơi này.

 
Bây giờ “hạt giống lực trọc” xuất hiện ở nơi này, như thế đồng nghĩa với việc hắn thật sự đã bắt đầu sở hữu lực trọc rồi.

 
Mặc dù chỉ có một hạt nhỏ như thế thôi nhưng từ không đến có vốn đã là một bước vô cùng khó khăn rồi.

 
Lực giới nguyên mà cây Tiên thảo ngũ đẳng đem tới đã bị loại bỏ sạch.

 
Lực trọc ở quả lực trọc đi một vòng ở kinh mạch như thường lệ.

 
Lần này không hề để lại bất kỳ dấu vết nào ở bên trong kinh mạch, nhưng lại có một chút ánh sáng rơi xuống bên trên hạt giống lực trọc của Khí Hải.


 
Hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng, hạt giống lực trọc đã lớn hơn một chút rồi.

 
Mà thông qua nó, bản thân hắn dường như có thể kết nối trực tiếp với quả lực trọc rồi.

 
“Chẳng lẽ, mình đã có thể điều động quả lực trọc rồi à?”
 
Khương Thành tràn đầy vui mừng, bừng tỉnh đại ngộ.

 
Cuối cùng hắn cũng hiểu rồi.

 
Giống như một Tiên nhân bình thường lợi dụng Tiên lực của mình để dẫn động lực Thiên Địa bên ngoài vậy.

 
Hạt giống lực trọc chính là Tu vi của hắn, còn quả lực trọc kia chính là lực Thiên Địa ở bên ngoài.

 
“Tu vi” của hắn càng mạnh, thì càng có thể điều động được nhiều lực trọc ở bên ngoài.

 
Để kiểm chứng suy đoán này, hắn vội vàng thôi động hạt giống lực trọc.

 
Một lát sau, quả lực trọc của ngộ đạo Tiên Thụ thật sự đã phân ra một sợi lực trọc.

 
Sức mạnh này hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hắn.

 
Hắn muốn nó đến kinh mạnh nào thì nó đến kinh mạch đó.

 
Chỉ chuyển động mấy vòng, hắn đã bắt đầu thuần thục rồi.

Dẫu sao thì hắn cũng có kinh nghiệm điều động Tiên lực nhiều năm, chỉ là đổi một loại sức mạnh khác mà thôi.

 
Hắn dùng suy nghĩ, kết nối với nhẫn trữ vật, Kỵ Khuyết Kiếm bay ra.

 
Trước đây, lúc sử dụng Kiếm Đạo Hoàn Mỹ hắn cố tình đổi thành một thanh Đạo kiếm cấp thấp.

 
Bây giờ thanh kiếm này vẫn còn tồn tại.

 
Dựa theo phương thức thôi động Tiên lực, thổi sợi lực trọc ấy vào bên trong Kỵ Khuyết Kiếm.

 

Một lát sau, Kỵ Khuyết Kiếm toả ra ánh sáng lấp lánh.

 
Mặc dù thanh thế còn không bằng một phần vạn hắn sử dụng Tiên lực lúc hưng thịnh, nhưng Khương Thành biết, hắn thật sự đã sở hữu “Thánh lực” rồi.

 
Sau khi thu hồi lực trọc, hắn rơi vào trong sự suy tư.

 
Bởi vì hạt giống lực trọc kia quá nhỏ bé và yếu ớt, trước mắt hắn không thể điều động toàn bộ quả lực trọc mà chỉ có thể điều động một phần cực nhỏ mà thôi.

 
“Chỉ có làm hạt giống lực trọc lớn mạnh thì mình mới có thể điều động nhiều quả lực trọc hơn!”
 
Tổng số lượng lực trọc mà cả quả lực trọc chứa đựng đã vượt xa tổng số lượng Tiên lực mà hắn có trong thời kỳ hắn hưng thịnh rồi.

 
Dẫu sao cũng là do trọc khí của hơn vạn Trọc ma hội tụ lại, trong đó còn có mấy quả là do mấy Trọc ma tứ giai hội tụ lại thành.

 
Cho dù đã bị ngộ đạo Tiên Thụ hấp thụ, cải tạo một chút, nhưng vẫn không thể coi thường được.

 
“Một khi mình có thể điều động được cả quả lực trọc, thế thì…”
 
Phải biết rằng, thực ra Thánh lực của các Đạo Thánh khác đều rất ít ỏi.

 
Suy cho cùng, sức mạnh mà bản thân tự tạo, vốn đã rất khó tăng lên rồi.

 
So với Tiên lực tự thân của bọn họ thì tổng lượng Thánh lực còn không đến một phần trăm.

 
Lúc chiến đấu, chủ yếu vẫn là dùng Tiên lực là chính.

 
Còn về Thánh lực thì bình thường đều là đòn sát chiêu, phù trợ lúc cấp bách, then chốt.

 
Nhưng bởi vì sự mạnh mẽ và tính đặc biệt của bản thân Thánh lực nên chỉ dựa vào một phần trăm thôi đã có thể đè bẹp tất cả những Đạo Tôn khác, khiến họ không thể nào trở mình được nữa rồi.

 
Nếu Khương Thành điều động cả quả lực trọc thì cường độ Thánh lực của hắn sẽ cực kỳ khủng khiếp.

 
Hắn hoàn toàn có thể dùng Thánh lực như Tiên lực.

 
Nghĩ xa vời đến cảnh tượng đó, ca này đã sắp khóc rồi.


 
Sau đó, hắn lại ăn tiếp cây Tiên thảo ngũ đẳng thứ hai.

 
So với Âm Linh Diệp lục đẳng thì hiệu quả của Tiên thảo ngũ đẳng rõ rệt hơn gấp mười lần.

 
Khiến cho “hạt giống lực trọc” của hắn lại một lần nữa được bổ sung, tăng cường.

 
Cũng coi như là đã tiến thêm một bước trên con đường tăng cường “tu vi lực trọc” của hắn.

 
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, ca này kết thúc việc tu luyện.

 
Xắn tay áo lên, hắn chỉ hận không thể có thêm một đống Tiên thảo cấp cao hơn ngay lập tức.

 
Còn ánh mắt hắn tự nhiên cũng nhìn về phía hai thân ảnh ở trước mặt.

 
“Hy vọng hai tọa kỵ này có thể giúp ta đem đến nhiều cường địch hơn một chút.


 
Trong đầu hắn vừa nảy ra suy nghĩ này thì phía trước đã truyền đến hai tiếng cười điên cuồng.

 
“Ha ha ha ha!”
 
“Khương Thành, ngươi trúng kế rồi!”
 
Mộc Nguyệt kinh ngạc, vội vàng bay ra.

 
Thì nhìn thấy hai người phát ra tiếng cười đó, chính là hai vị sứ thần kéo xe.

 
Lúc này, hai người bọn họ đã quẳng Tiên xa đi, bay nhanh về phía trước.

 
Ở đó đã xuất hiện một đội quân do các “cao thủ” hợp thành.

 
Số người thì xem chừng cũng không nhiều hơn lần trước bao nhiêu, cũng chỉ có hơn tám trăm người, nhưng thanh thế thì cường đại hơn lần trước không dưới mười lần.

 
Chỉ riêng khí tức của hơn ba mươi thân ảnh đứng sừng sững ở phía trước đã không hề yếu hơn vị Chí Tôn lần trước rồi.

 
Mà ở chính giữa của đội ngũ còn có một khí tức vượt lên trên tất cả mọi người.

 
Khiến Mộc Nguyệt có một cảm giác áp bức đến nghẹt thở.

 
“Cuối cùng cũng có một Đạo Tôn đến rồi, miễn cưỡng coi như đủ chút phân lượng.


 
Giọng của Khương Thành đột nhiên vàng lên bên tai nàng.


 
“Ngươi, ngươi có thể đứng lên rồi à?”
 
Ngữ khí mang theo sự kinh ngạc mãnh liệt này khiến Thành ca khóc không được cười cũng chẳng xong.

 
“Xin người, ta cũng có phải người tàn tật đâu, đứng lên thì có gì mà kích động chứ?”
 
Hắn vốn dĩ có thể đứng dậy được.

 
Chỉ là nếu không có sự chống đỡ của huyết mạch và Tiên lực, lại chịu sự áp lực của lực thiên địa ở Cô Thần giới, chỉ dựa vào tiên thể thì sẽ vô cùng tốn sức mà thôi.

 
Bây giờ trong cơ thể hắn đã có một sợi lực trọc, hành động của hắn đã thuận tiện hơn lúc trước rất nhiều rồi.

 
Hắn không chỉ đứng lên mà còn rút Kỵ Khuyết Kiếm đã lâu không được dùng ra.

 
Chỉ là vào lúc này, không hề có ai nhận ra đây là một thanh Đạo kiếm bát giai cực kỳ hiếm gặp.

 
“Khương Thành, ngươi xong đời rồi!”
 
Hai vị Sứ thần kéo xe khôi phục lại bộ dạng điên cuồng liều lĩnh.

 
“Bọn ta đã nói sẽ báo thù tất cả những điều mà ngươi nhục mạ bọn ta, nhất định sẽ báo thù hết!”
 
Mặc dù lời thoại cũng không khác lần trước mấy, có cảm giác như đọc lại, nhưng hận ý và sự phẫn nộ tràn ngập trong mắt hai người bọn họ không hề giảm bớt chút nào.

 
Thực ra Thành ca đã biết hai người này sẽ làm như vậy từ lâu rồi.

 
Giữ lại mạng của hai người bọn họ chính là để hai bọn họ âm thầm lén lút xin viện binh.

 
Nhưng bề ngoài hắn vẫn cố ý làm ra bộ dạng kinh ngạc.

 
“Ố ồ, các ngươi trở mặt cũng nhanh quá rồi đấy, có đúng không hả?”
 
“Không phải đã nói là tôn kính ta sao, không có ý đồ xấu gì với ta sao, bây giờ lại nói những lời này đúng là khiến người ta đau lòng biết bao nhiêu…”
 
Hai người nghe thấy hắn nói như thế, còn tự cho rằng hắn đã trúng kế thật rồi, phải nói là vô cùng đắc ý.

 
“Ha ha ha ha, ngươi có bị ngu không vậy?”
 
“Thế mà lại tin bọn ta thật à?”
 
“Nói cho ngươi biết, lúc ngươi nằm trên Tiên xa tác oai tác quái, bọn ta đã âm thầm lặng lẽ thông báo cho Tông môn cấp trên rồi!”
 
“Ngươi có nằm mơ cũng không nghĩ đến đúng không?”
 
“Đúng vậy, đúng vậy, ta thật sự không nghĩ đến ấy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận