Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Sau khi đám người Lộc Nguy chạy trốn khỏi làng, Khương Thành và Mộc Nguyệt là những người duy nhất còn lại trong ngôi làng rộng lớn này.

 
“Chúng ta cũng mau chóng chạy đi!”
 
Hai ngày nay em gái này cũng bị doạ cho hoang mang lo sợ, nhưng nàng vẫn không vứt bỏ Thành ca, suy nghĩ lên đường chạy trốn một mình.

 
“Đã quá muộn rồi.


 
Nàng lại kéo giường Khương Thành lên, định mang hắn cùng chạy trốn nơi chân trời.

 
Khương Thành hơi dở khóc dở cười.

 
“Ngươi định chạy đi đâu?”
 
“Chạy trốn đến làng khác đó, chỉ cần thoát khỏi phạm vi của Thần Đàn này thì có thể an toàn hơn nhiều.


 
Đó không còn là khu lính mới sao?
 
Chẳng qua là chuyển từ khu lính mới này sang khu lính mới khác.

 
Đương nhiên Thành ca không bằng lòng.

 
Những gì hắn muốn là từng bước giết xuống phía dưới, chạm trán với kẻ thù ngày càng mạnh, cho đến khi hắn bị giết chết.

 
Nhân tiện, có được càng nhiều tiên thảo cao giai.

 
“Không cần, lẽ nào cho đến hiện tại ngươi vẫn không tin vào sức mạnh của ca sao?”
 
Đối với sức mạnh của hắn, Mộc Nguyệt quả thực là mở mang tầm mắt.

 
Cho dù là trận chiến trên núi hay là áp đảo hai sứ thần, tất cả đều không thể tin nổi.

 
“Thật sự là ngươi chỉ dựa vào lực thần hồn đã có thể đánh bại bọn họ sao?”
 
“Đúng vậy.


 
“Nhưng mà thần hồn không phải là vạn năng đâu.

Nếu không có lực giới nguyên hay tiên lực chống đỡ, cũng không thể phát huy toàn bộ uy năng.



 
Mộc Nguyệt vẫn vô cùng lo lắng.

 
Không còn cách nào khác, hiện tại Khương Thành vẫn đang nằm trên giường.

 
Ai có thể tin tưởng vào một người đang nằm không thể đứng dậy?
 
Thời gian trôi qua từng chút trong sự lo lắng không yên của nàng.

 
Khương Thành quyết định ở tại chỗ đợi ba ngày, dù sao thì như vậy rất bớt việc.

 
Ba ngày, nếu đối phương vẫn không đến, vậy thì hắn chỉ có thể chủ động đi qua.

 
Mãi cho đến ngày thứ ba, cuối cùng một đội ngũ hoành tráng cũng đã giết đến bên ngoài làng.

 
Mộc Nguyệt còn chưa kịp đi ra ngoài nghênh đón, thì bên ngoài đã vang lên tiếng nổ ầm ầm.

 
Những tòa nhà phía trước ngôi làng này đang nhanh chóng sụp đổ.

 
Mặc dù không có khói bụi mịt mù, nhưng loạn lưu bắn tung toé chẳng khác nào từng con thú dữ đang rình mồi.

 
Chỉ trong nháy mắt, ngoại trừ động phủ bọn họ đang ở, những nơi khác đều hoàn toàn biến thành đống đổ nát.

 
Những bức tường đổ nát và vô số mảnh vỡ lơ lửng trong khoảng không, hiện ra vô cùng hỗn loạn.

 
Hàng trăm ‘cao thủ’ của Thần Đàn mờ mờ ảo ảo ở xung quanh, nóng lòng muốn đánh ra khí thế của hàng vạn người.

 
“Làm, làm sao bây giờ?”
 
Biểu hiện của Mộc Nguyệt đã xem như là không tệ, nhưng vẫn khó kiềm chế được hàm răng đang run rẩy.

 
“Bọn họ đến rồi!”
 
Nàng chỉ có thể đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Khương Thành.

 
Nếu như không ngăn được, vậy thì số phận của nàng sẽ vô cùng thê thảm.

 
“Đưa ta ra ngoài xem thử.



 
Khi hai người ra đến ngoài, Khương Thành dùng thần hồn mở ra một vòng kết giới mỏng mỏng.

 
Chặn những đống đổ nát hỗn loạn đó ở bên ngoài.

 
Nhìn thấy có hơn năm trăm người ở xung quanh.

 
Hầu hết vẫn là Tôn Giả, khoảng hơn hai mươi Thiên Tôn, người đứng đầu là một Chí Tôn.

 
Bên cạnh hắn là hai sứ thần một trái một phải bị lột sạch lần trước, đang dùng ánh mắt vừa căm thù vừa tàn nhẫn nhìn chằm chằm về bên này.

 
“Thần Đàn mới điểm đội hình này sao?”
 
Khương Thành thất vọng không thôi.

 
Hắn còn nghĩ rằng bên đó ít nhất có thể đến một ít Đạo Tôn cơ.

 
“Là hắn!”
 
“Hắn là Khương Thành!”
 
Vừa nhìn thấy hắn, hai sứ thần lần trước lập tức khoa tay múa chân hét lên.

 
“Người này vô cùng bất kính với bọn ta, hoàn toàn muốn trở thành kẻ thù của toàn bộ Thần Đàn!”
 
“Khương Thành, lần này ngươi chết chắc rồi!”
 
“Lần trước ngươi nhục mạ bọn ta, lần này bọn ta sẽ trả thù lại gấp ngàn lần vạn lần!”
 
“Chờ đấy, ngươi sẽ hối tiếc vì còn sống…”
 
Mặc dù những vết thương mà bọn họ nhận được vào lần trước trông rất đáng sợ, nhưng chỉ là tổn thương ngoài da.

Đối với tiên nhân thì việc phục hồi cũng khá dễ dàng.

 
Nhưng mà tư thái đó chung quy cũng không còn chút uy nghiêm nào như trước đây.

 
Sự điên cuồng và tàn nhẫn nhiều hơn cả.

 
Phía trên Chí Tôn cầm đầu là một con thú răng màu nâu vàng đang nhìn xuống hai người gầy yếu bên này.

 
Từng luồng lửa vàng dập dờn xung quanh, khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên âm u mờ ảo, mơ hồ tăng thêm cảm giác áp bức.


 
Mặc dù đã biết tình huống của Mộc Nguyệt và Khương Thành, nhưng khi thật sự nhìn thấy Thành ca đang nằm trên chiếc giường lớn sang trọng, hắn vẫn cảm thấy hơi vô lý.

 
Là đây sao?
 
Chỉ là một người như vậy, lại dám chống lại Thần Đàn, hơn nữa còn thành công ngược đãi hai sứ thần?
 
Về phần Mộc Nguyệt cảnh giới thấp kém ở bên cạnh, hắn trực tiếp bỏ qua.

 
“Là hắn?”
 
“Là hắn!”
 
Sứ thần trung niên lần trước hung hăng nói: “Lực thần hồn của người này vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn đã là cấp độ Tử hồn rồi!”
 
“Ta nghi ngờ trước đây hắn là Đạo Tôn ở Nguyên Tiên Giới!”
 
“Đạo Tôn?”
 
Chí Tôn cầm đầu nhếch khóe môi xem thường.

 
“Đạo Tôn của Nguyên Tiên Giới không đáng một xu ở Cô Thần Giới chúng ta!”
 
“Nhưng có thể áp chế đùa giỡn một Đạo Tôn thì cũng là một trải nghiệm không tồi.


 
Những gì hắn nói cũng không phải là khoa trương.

 
Nếu thật sự là một Đạo Tôn bình thường của Nguyên Tiên Giới lưu lạc đến đây, không có tiên lực, mặc dù thần hồn cao, nhưng cũng không tạo thành khí thế nghiền ép.

 
Vậy thì sẽ thực sự bị một đám Thiên Tôn ức hiếp.

 
“Ha ha ha ha…”
 
Các Tôn Giả và Thiên Tôn khác ở xung quanh đều bật cười.

 
“Đúng vậy, điều này không dễ dàng gặp phải.


 
“Đây là lần đầu tiên ta được tận mắt nhìn thấy Đạo Tôn đấy.


 
“Mặc dù phượng hoàng rụng lông không bằng gà, nhưng dù sao hắn cũng đã từng là Đạo Tôn mà!”
 
“Trong tương lai cũng có thể khoe khoang với người khác, ta đã từng giẫm đạp Đạo Tôn dưới chân…”
 
Chí Tôn cầm đầu chậm rãi giơ tay phải lên.

 
“Bắt sống hắn, ta muốn nhìn kỹ cấu tạo của Đạo Tôn ở Tiên Giới.


 
Hai mắt hắn sáng lên vẻ tối tăm vì hưng phấn.


 
Làm cho Thành ca cảm thấy hơi buồn nôn sợ hãi, chết tiệt, ngươi muốn làm gì?
 
Giải phẫu sao?
 
Mà vào lúc này, đám Tôn Giả và Thiên Tôn ở xung quanh được lệnh tấn công, gần như xông đến cùng một lúc.

 
Hai sứ thần lần trước dẫn đầu.

 
“Khương Thành, không phải lần trước ngươi rất điên cuồng sao?”
 
“Lần này xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!”
 
Khương Thành cũng lười vòng vo với bọn họ.

 
Hắn thực sự muốn bị giết, nhưng đội hình cấp thấp này còn lâu mới đủ, dây dưa cũng chỉ là lãng phí thời gian.

 
Thánh hồn lấy hắn làm trung tâm, gần như che phủ ra ngoài.

 
Tất cả hơn năm trăm người đều bị che phủ trong phạm vi tấn công.

 
Đối mặt với những cuộc tấn công dồn dập xung quanh, Mộc Nguyệt run rẩy, tuyệt vọng.

 
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả các cuộc tấn công dừng lại cùng một lúc.

 
Ban đầu lòng hăng hái và loạn lưu trên bầu trời giống như những dòng sông lớn.

 
Nhưng mà lúc này chúng lại đột ngột bị mất nguồn.

 
Bởi vì những người thực hiện những đòn tấn công này đã mất đi ý thức cùng một lúc.

 
Thánh hồn của Khương Thành tấn công hết sức lực, mặc dù chia ra hơn năm trăm phần, nhưng vẫn vượt ra ngoài phạm vi hồn hải của những người này một cách nghiêm trọng.

 
Bên trong hồn hải của bọn họ, giống như đột nhiên nghênh đón một trận nhiên tai đủ để hủy diệt thế giới.

 
Chủ hồn bị lật đổ ngay lập tức, ý thức còn sót lại dễ dàng bị tiêu diệt trước khi nó kịp trốn thoát.

 
Trước khi chết, ngay cả đánh lại những người này cũng không làm được.

 
Sau đó, hơn năm trăm người bị mất sức sống cùng một lúc.

 
Chỉ còn lại ba người, bất ngờ lại là hai sứ thần lần trước và Chí Tôn cầm đầu.

 
Bọn họ có thể sống sót không phải do sức mạnh của bọn họ, mà là do Thành ca cố tình giữ lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận