Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Hai thanh kiếm lơ lửng trên không vẫn tỏa ra ánh sáng mãnh liệt.

 
Nhưng mà không di chuyển chút nào, giống như đã bị khảm vào khoảng không.

 
Hai người này chỉ tương đương với Tôn Giả mà thôi.

 
Cảnh giới Thần hồn cũng chỉ miễn cưỡng vừa đến Tinh hồn.

 
Mà sau Tinh hồn còn có Tử hồn, sau Tử hồn mới là Thánh hồn.

 
Thậm chí Khương Thành còn không dùng Thánh hồn để tấn công hồn hải của bọn họ, chỉ là ràng buộc thánh hồn, khóa chặt binh khí của bọn họ.

 
“Chuyện này…”
 
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Sắc mặt của hai người vô cùng ngạc nhiên, bởi vì điều này hoàn toàn vượt quá nhận thức của bọn họ.

 
Nếu như Khương Thành cũng lấy binh khí ra, đọ sức một trận quyết liệt đao đối đao kiếm đối kiếm, vậy thì cho dù thua, tốt xấu gì bọn họ cũng biết bản thân thua như thế nào.

 
Nhưng hiện tại, thậm chí Khương Thành còn không hề ngồi dậy.

 
Hắn vẫn đang nằm đó.

 
Xung quanh cơ thể hắn cũng không có uy áp đáng sợ, không có thanh thế làm sợ hãi gì cả.

 
Có vẻ như hắn không hề làm gì cả.

 
Nhưng cho dù hai sứ thần có cố gắng như thế nào, điều khiển lực giới nguyên và lực Tinh hồn như thế nào, bọn họ cũng không thể di chuyển kiếm của bản thân được.

 
Không thể tiến lên phía trước, không thể lùi về phía sau, không thể di chuyển nghiêng lệch, thậm chí không thể để vũ khí của bản thân rơi xuống.

 
Cảnh tượng này khiến cho đám người Lộc Nguy vốn dĩ cho rằng Khương Thành sẽ chết vô cùng kinh ngạc.

 
Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được làm thế nào điều này có thể xảy ra.

 
Cần sức mạnh mạnh mẽ đến bao nhiêu.

 
“Ngươi, ngươi đã làm gì!”

 
Đối với hai sứ thần, điều này quả thật giống như là yêu pháp trong truyền thuyết.

 
Nhưng mà bản thân bọn họ là tiên nhân, vốn dĩ không nên sợ yêu pháp gì đó.

 
Nhìn ánh mắt nghi ngờ cuộc sống của bọn họ, Thành ca từ từ ngồi dậy.

 
Hắn nhìn hai người một cách thú vị.

 
“Chỉ với chút sức mạnh mèo cào này của các ngươi, còn tự xưng là sứ thần?”
 
Câu nói này lập tức khiến cho hai sứ thần xấu hổ.

 
Là người của Thần Đàn, bọn họ đã từng đến bao nhiêu làng, chưa từng có ai dám bất kính với bọn họ như vậy.

 
Dẫu sao thì quyền sanh sát nắm ở trong tay, ai dám lỗ mãng?
 
“Ngươi thật to gan, còn không mau dừng tay!”
 
“Ngươi muốn đối đầu với Thần Đàn sao?”
 
Đột nhiên hai thanh kiếm trong khoảng không lại chuyển động.

 
“Ha ha, xem như ngươi biết điều!”
 
Hai người hoàn toàn cho rằng Khương Thành đã bị bản thân mình làm cho sợ hãi, cho nên không thể không tháo bỏ ràng buộc, nhận tội với mình.

 
“Còn không mau khoanh tay chịu trói…”
 
Bọn họ đã quyết định rồi.

 
Người này to gan dám chống lại người của Thần Đàn, đại nghịch bất đạo, chắc chắn sau này sẽ bị đánh tan thành từng mảnh.

 
Rửa nhục cho vừa rồi.

 
Sau đó, cả hai nhận ra rằng hai thanh kiếm đang chuyển động, hoàn toàn mất kiểm soát.

 
Như thể nó không còn thuộc về bản thân nữa.

 
Bởi vì Khương Thành đã trực tiếp cắt đứt liên hệ của bọn họ với binh khí, còn sử dụng thần hồn của bản thân để xóa đi dấu ấn của bọn họ trên binh khí.

 
Chẳng khác nào biến từ luyện hóa thành binh khí xa lạ.


 
Ngay sau đó, còn không đợi hai người kêu lên, hai thanh kiếm đã cắt ra hai luồng ánh sáng, tấn công trực tiếp vào mặt trước của bọn họ.

 
“Không!”
 
Hai người vội vàng lui về phía sau né tránh, lại nhận ra rằng ngay cả những hành động đơn giản bản thân cũng không thể làm được.

 
Bởi vì cuối cùng Thánh hồn của Khương Thành cũng đã xâm nhập vào hồn hải của bọn họ.

 
Lần này Thành ca khống chế sức mạnh rất tốt, cũng không giết chết bọn họ ngay lập tức.

 
Thay vào đó, hắn đã trói buộc chủ hồn của bọn họ.

 
Ngay sau đó, hai thanh kiếm cũng lao tới trước mặt hai người.

 
“Ta chỉ nói đùa với các ngươi mà thôi, sao lại bị dọa sợ thành thế này rồi?”
 
Thành ca cười nhưng mà không lên tiếng: “Là sứ thần mạnh mẽ như vậy, một chút sức mạnh này cũng không có sao?”
 
Chủ hồn của hai người bị trói buộc, hoàn toàn không thể nói ra được một lời nào.

 
Nhưng cũng yên tâm, dù sao người này cũng không dám giết chết mình.

 
Tương lai khi trở về, nhất định phải…
 
Bốp! Bốp!
 
Hai tiếng tát tay lanh lảnh, vang dội khắp phòng.

 
Ngay cả những người còn lại bên ngoài phòng cũng có thể nghe thấy rõ ràng, bởi vì cmn quá vang dội.

 
Nhưng nhìn thấy hai má bên trái của hai người đã đỏ bừng sưng tấy, hai dấu ấn rộng một tấc, dài bốn tấc nhanh chóng phồng lên.

 
Đây là bị thanh kiếm của bản thân bọn họ đánh.

 
Hai cái tát tay này, suýt nữa đánh cho hai người ngất xỉu.

 
Cái tát này chỉ là ngoại thương, nhưng nỗi nhục mới là chuyện lớn.


 
Trong phút chốc, sự tự tôn và niềm kiêu hãnh của hai người họ đã bị đánh tan tành.

 
Làm cho bọn họ nhục nhã xấu hổ không chịu nổi, hận không thể phá hủy mọi thứ.

 
Mộc Nguyệt và đám người Lộc Nguy ở phía sau cũng suýt bị dọa sợ đến phát ngốc.

 
Thế mà thật sự có người dám đánh người của Thần Đàn, chuyện này đã không còn có thể dùng từ đại nghịch bất đạo để miêu tả nữa, hoàn toàn là tiết tấu tạo phản mà.

 
Mà điều này chỉ mới là khởi đầu mà thôi.

 
Nhưng khi nhìn thấy hai thanh kiếm bay lượn hai bên, chúng vút qua nhanh như máy móc gắn động cơ.

 
Bốp bốp bốp bốp bốp…
 
Trong phòng vang lên tiếng tát tay như mưa.

 
Trong nháy mắt, hai khuôn mặt của hai sứ thần sưng lên thành bong bóng, ngay sau đó bị đánh đến mức vỡ tung.

 
Từng luồng máu tươi bị đánh đến mức bắn ra tung toé.

 
Chỉ sau vài giây, đừng nói là nhìn thấy sự hăng hái trước đó, cho dù là cha ruột của bọn họ đến đây, e là cũng không thể nào nhận ra.

 
“Tại sao các ngươi không trốn hả?”
 
Thành ca vừa điều khiển hai thanh kiếm, vừa cười hì hì.

 
“Các ngươi kiên cường như vậy sao?”
 
Bốp bốp bốp bốp bốp…
 
“Không hổ là người của Thần Đàn mà, xương cứng.

À không đúng, nên là da mặt vững chắc.


 
“Khó trách trước đây mạnh mẽ như vậy nhỉ, hóa ra là luyện tuyệt kỹ tấn công bằng mặt sao?”
 
Những người khác cả trong và ngoài phòng đều bị doạ cho kinh hồn bạt vía, không ai dám nói lời nào, huống chi là ngăn cản hắn.

 
Sau khi mặt hai người bê bết máu, răng bị lộ ra ngoài, xương gò má vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, Khương Thành mới cho hai thanh kiếm dừng lại.

 
Chủ hồn của hai sứ thần cũng không còn bị ràng buộc, cuối cùng cũng có cơ hội hành động và lên tiếng.

 
“Ngươi…”
 
Hai người vừa mở miệng, một ngụm máu lớn lập tức trào ra.

 
Nhưng ánh mắt căm thù và thù hận như muốn thiêu đốt xuyên thủng bầu trời.


 
Là người của Thần Đàn, cho dù Khương Thành mạnh hơn bọn họ, bọn họ cũng không bao giờ khuất phục.

 
Sau khi thoát ra, cả hai lập tức thúc giục lực giới nguyên, vừa phục hồi vết thương trên mặt, vừa xoay người bỏ trốn ra ngoài.

 
Nhưng mà điều này chỉ là vô ích.

 
“Ơ này, rời đi mà không chào sao?”
 
Bọn họ còn chưa thoát khỏi cửa, Thánh hồn của Khương Thành lại bao trùm qua một lần nữa.

 
Khương Thành ràng buộc mười phần, hai người giống như bị nhốt trong tủ kính trong suốt, lên trời xuống đất hoàn toàn không cửa!
 
“Thu nhiều tiên thảo như vậy, là thu hoạch không không à?”
 
“Một chút đáp lễ cũng không có sao?”
 
Vẻ mặt của Ca thú vị, nở nụ cười: “Thần Đàn của các ngươi không dạy cho các ngươi lễ độ làm khách gì sao?”
 
Hai thanh kiếm đó lại bay ra một lần nữa.

 
Hai sứ thần vô cùng sợ hãi, vội vàng che mặt lại theo bản năng.

 
Nhưng mà lần này mục tiêu của thanh kiếm không phải là khuôn mặt, mà là toàn bộ cơ thể.

 
Xẹt xẹt!
 
Xẹt xẹt!
 
Tiếng quần áo bị xé rách giống như tiếng sét dữ dội.

 
Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, những mảnh vải đã đầy trời, bay bổng như bụi, cuốn theo gió.

 
Hiện ra trước mặt mọi người, là hai sứ thần khỏa thân.

 
Đám tiên nữ Mộc Nguyệt không thể không quay đi.

 
Mà đám người Lộc Nguy thì ớn lạnh.

 
Điều này quá tàn nhẫn, quá điên cuồng rồi!
 
Thế mà lại lột sạch sứ thần cao cao tại thượng.

 
Quả thật là còn khó chịu hơn là giết chết bọn họ.

 
Cho dù hai sứ thần này còn sống, kiếp này cũng xem như là bị hủy hoại hoàn toàn, trong tương lai, tâm ma sẽ giống như sâu bọ cắn gặm suốt quãng đời còn lại của bọn họ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận