Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Ly Thần và nữ tử còn lại ngơ ngác nhìn bốn người bạn ngã trên mặt đất.

 
Đôi mắt đờ đẫn.

 
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
Sao đột nhiên bọn họ đều chết hết rồi?
 
Mộc Nguyệt cũng hé miệng nhỏ, rất lâu sau cũng không thể khép lại.

 
Ba người đứng cùng nhau nhìn qua bên này, thậm chí quên mất rằng vừa rồi bọn họ đang chiến đấu, hoàn toàn không phải bạn của nhau.

 
“Ngươi, ngươi, bọn họ…”
 
Vào lúc Ly Thần ý thức được đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy một luồng ớn lạnh xộc thẳng lên trán, lạnh đến nổi toàn thân run rẩy.

 
“Ngươi ta cái gì chứ.


 
Thành ca rất không kiên nhẫn, chống hai tay, nửa ngồi dậy.

 
“Sao mấy người các ngươi lại yếu đến như vậy?”
 
“Với chút sức mạnh này mà còn muốn làm chuyện lớn?”
 
Đối với câu nói này, ba nữ tử không hề có sức châm biếm.

 
Nào có ai cho rằng đối thủ yếu?
 
Ngươi đang cố tình chế nhạo đúng không?
 
Ly Thần sợ đến mức liên tục lùi lại phía sau, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

 
“Tiền, tiền bối, ngươi… ngươi che giấu sức mạnh của bản thân sao?”
 
“Không có mà.


 
Thành ca cảm thấy chống tay mệt mỏi, lại nằm xuống, nhân tiện còn dang hai tay ra một cách rất vô tội.

 
Thậm chí Ly Thần còn không dám bỏ chạy, nói lắp muốn xin lượng thứ, nhưng lại không biết nói từ đâu.

 
Mọi người hô chém hô giết, sao đối phương có thể bỏ qua cho được?
 

“Vậy, vậy bọn họ…”
 
“Ta thực sự không có tiên lực cũng không có sức mạnh huyết mạch, em gái Mộc Nguyệt không lừa các ngươi, nếu các ngươi không tin thì có thể tự mình đến kiểm tra xem là biết.


 
Thành ca cũng xem như là dụng tâm lương khổ rồi.

 
Hắn nhìn hai nữ tử này hoàn toàn không thể giết được bản thân trong chiến đấu bình thường, vì vậy hắn chỉ có thể chủ động giúp họ tạo cơ hội giết người.

 
Để bọn họ đến chạm vào là được rồi.

 
“Kiểm tra xem?”
 
Ly Thần và nữ tử còn lại hơi không theo kịp tiết tấu của hắn.

 
Đối phương rõ ràng có thể dễ dàng tấn công thần hồn giết chết chính mình, cần thiết phải làm cho chính mình tin tưởng gì đó sao?
 
Còn bảo cho mình kiểm tra?
 
“Đúng vậy, qua đây chạm vào không phải sẽ yên tâm hơn sao?”
 
Hành động của Thành ca suýt nữa khiến Mộc Nguyệt ngất xỉu.

 
Lực thần hồn của Khương Thành quả thực mạnh đến mức khiến nàng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, mở rộng tầm mắt.

 
Nhưng tại sao người này lại ngu ngốc đến mức để cho người khác xâm nhập vào kinh mạch, tim, phổi và huyết quản của bản thân?
 
Một khi trong lòng người khác có dã tâm, thì cho dù lực thần hồn của ngươi có mạnh mẽ đến đâu cũng đã quá muộn rồi!
 
“Đừng, đừng mà, chuyện này quá nguy hiểm.


 
Nhìn thấy phản ứng này của nàng, Ly Thần lập tức trấn an.

 
Nàng lập tức cướp lời: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
 
“Tiền bối chủ động bảo bọn ta kiểm tra, đây là biểu hiện tấm lòng dũng cảm của hắn, được không?”
 
“Lẽ nào ngươi cho rằng tiền bối không dám sao?”
 
Khương Thành cũng liên tục gật đầu.

 
“Đúng đúng đúng, mau lên đi.


 

Ly Thần và nữ tử còn lại, vì nghĩ rằng bản thân không thể trốn thoát, cho nên cẩn thận tiến lại gần.

 
Một người để lên tay trái của Thành ca, một người để lên tay phải của Thành ca.

 
Sau đó, hai luồng lực giới nguyên tiến vào trong cơ thể của Khương Thành.

 
Ngay sau đó, vẻ mặt của hai nử tữ trở nên phấn khích.

 
Kinh mạch này là kinh mạch rộng lớn và mạnh mẽ nhất mà bọn họ từng thấy, quả thật là vượt ra ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

 
Nhưng mà bên trong kinh mạch, quả thực là trống rỗng, không tồn tại bất kỳ sức mạnh nào.

 
Theo sự xâm nhập của bọn họ, không bao lâu sau đã phát hiện ra Khương Thành không hề có chút sức mạnh huyết mạch nào.

 
“Thế mà còn có chuyện như vậy sao?”
 
“Vậy thì chẳng phải hắn còn không bằng phế vật sao?”
 
“Sao người này có thể có lực thần hồn mạnh đến như vậy?”
 
Trong khi hai nữ tử vô cùng khó hiểu, lòng can đảm của bọn họ cũng dần dần lớn lên.

 
Lúc đầu bọn họ rất kiềm chế và cẩn thận, vì sợ rằng nếu tràn vào quá nhiều sức mạnh sẽ khiến Khương Thành không hài lòng.

 
Sau đó, một đòn tấn công thần hồn sẽ giết chết chính mình.

 
Nhưng dần dần, nhìn thấy Khương Thành không những không có phản ứng gì, ngược lại sau khi hắn dùng ánh mắt khích lệ nhìn hai nàng, hai người không hẹn mà cùng sinh ra sát tâm.

 
Chỉ cần di chuyển ngón tay đã đủ để giết đối phương.

 
Với cấp độ thần hồn của người này, chắc chắn hắn mang theo rất nhiều bảo bối đúng không?
 
Cả hai nữ tử đều không thể cưỡng lại sự hấp dẫn này.

 
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai người nổi lên dã tâm, thúc giục toàn bộ lực giới nguyên tấn công vào trong cơ thể Khương Thành cùng một lúc.

 
Vốn dĩ Thành ca chỉ cảm thấy ngứa ngứa tê tê, cuối cùng lúc này cũng có cảm giác đau nhẹ.

 

Ngoài ra, không có gì hơn.

 
Lực giới nguyên của hai nữ tử này, so với kinh mạch của hắn, giống như nước từ ao nhỏ đổ ra sông lớn khô cạn.

 
Hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì nhiều.

 
Nhưng hai nữ tử này cũng không ăn chay.

 
Lực giới nguyên một luồng xông thẳng vào tim mạch của hắn, một luồng xông thẳng lên đầu của hắn.

 
Đây là nơi chí mạng nhất.

 
Thành ca nghĩ rằng bản thân cũng không thể giả chết, nếu không hệ thống có thể sẽ phán định rằng hắn thực sự muốn chết.

 
Còn giả vờ kêu lên.

 
“Các người muốn làm gì!”
 
Ly Thần và tiên nữ kia cứ cho là mình đã thành công, cuối cùng xé bỏ lớp ngụy trang sợ hãi thận trọng ban đầu, cùng nhau phát ra tiếng cười chế giễu.

 
“Ha ha ha ha, ngươi nói bọn ta đang làm gì?”
 
“Khương Thành! Ngươi tiêu rồi!”
 
“Đây là kết cuộc ngươi đắc tội với bọn ta!”
 
“Thế mà lại cho bọn ta xâm nhập vào trong cơ thể của ngươi một cách yên tâm can đảm như vậy, quả thật là người ngu ngốc nhất mà ta từng thấy…”
 
Hai người cười đắc ý vài giây, sau đó ngẩn ra.

 
Bởi vì, thế mà lực giới nguyên của bọn họ không thể tấn công được tim mạch và đầu của Khương Thành.

 
Không còn cách nào khác, những bộ phận quan trọng này vốn có hàng rào phòng thủ tự nhiên.

 
Mà cảnh giới ban đầu của Thành ca lại cao hơn bọn họ rất nhiều.

 
So với cơ thể của Đạo Thánh, có năm cảnh giới lớn tách biệt với cảnh giới Đế cảnh bát trọng của bọn họ.

 
Lực giới nguyên của hai người giống như con sâu đang rung cây, bọn họ chỉ có thể điên cuồng càn quét bên ngoài hàng rào của tim mạch và đầu, chẳng khác gì con sâu rung cây.

 
Hoàn toàn không bị tổn thương.

 
Điều này thật gây lúng túng quá.

 
Dù sao vừa rồi còn cho rằng kết cục chỉ có thể bị giết, trực tiếp cháy nhà ra mặt chuột.

 
Kết quả hiện tại lại không thể giết chết, làm sao chuyện này có thể kết thúc?

 
Vào lúc này, Ly Thần gần như phát điên.

 
“Không thể!”
 
“Chuyện này tuyệt đối không thể!”
 
Đối phương không có tiên lực cũng không có lực giới nguyên, không có sức mạnh huyết mạch, cũng không dùng lực thần hồn để tấn công nàng.

 
Với điều kiện tốt như vậy, thế mà vẫn không thể giết chết được đối phương.

 
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của nàng.

 
Nếu như nàng biết Khương Thành là một ‘quái vật’ đáng sợ như vậy từ trước, nàng sẽ không nói lời đụng chạm.

 
Nhưng mà dường như dừng tay vào lúc này cũng đã quá muộn.

 
Khương Thành cũng rất tức giận.

 
Không phải hai nữ tử tức giận ra tay với chính mình, mà là bọn họ có tức giận cũng vô dụng.

 
“Ta đã cho các ngươi điều kiện tốt đến như vậy, thế mà vẫn không thể giết được ta?”
 
“Cho ngươi cơ hội ngươi còn không dùng được à!”
 
“Cần các ngươi có ích gì chứ?”
 
Hắn mất kiên nhẫn.

 
Cũng không thể đưa cho bọn họ một thanh kiếm, bảo bọn họ chém từ từ, phải không?
 
Vậy thì thật sự là tự sát thuần túy, chắc chắn sẽ không thể vượt qua được sự kiểm tra của hệ thống.

 
Ngay sau đó, còn không đợi Ly Thần trở mặt cầu xin tha thứ một lần nữa, hắn đã tấn công bằng hai luồng thần hồn, tiễn nàng và nữ tử còn lại cùng nhau về tây thiên.

 
“Ai da, có vẻ như đây không phải là nơi để ở lâu.


 
“Ta phải tìm một số kẻ thù lợi hại hơn để thử.


 
Hắn đang kìm nén chửi bới, nhưng Mộc Nguyệt ở bên cạnh lại dùng tay che môi, nỗi sợ hãi và không thể tin được đầy trong mắt.

 
Vừa rồi nàng còn cho rằng Khương Thành đã chết.

 
Thật không ngờ rằng, hắn như vậy mà vẫn có thể giết người.

 
“Ngươi… tiên lực và sức mạnh huyết mạch của ngươi không biến mất sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận