Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Huyết Đế không phản bác lại lời nói của Yến Khai.

 
Bởi vì những gì đối phương đang nói đều là sự thật.

 
Trình độ của Yến Khai là không thể tưởng tượng nổi.

 
Hắn là cao thủ hàng đầu trong thời đại Thượng Cổ Nguyên Tiên Giới, trong thời đại đó hắn là Đạo Thần.

 
Năm đó Nguyên Tiên Giới đã thay đổi đáng kể, hắn mang theo một hơi thở may mắn sống tiếp được.

 
Mãi cho đến khi ba ngàn chân giới tập hợp lại, người này bị đánh thức, mới xuống núi một lần nữa.

 
Trước khi Thập Thiên Đế trỗi dậy, hắn đã thống trị Nguyên Tiên Giới một thời gian ngắn trong hai trăm triệu năm.

 
Trước mặt hắn, cường giả được tín nhiệm như Vân Đình Đạo Thánh chỉ có thể được xem như là nhân tài mới xuất hiện.

 
Diễn biến sau đó là một lẽ đương nhiên, Thập Thiên Đế trỗi dậy mạnh mẽ, Đạo Thần là hắn đứng mũi chịu sào, là người đầu tiên gánh chịu tấn công nặng nề.

 
Cuối cùng, hắn buộc phải chạy trốn khỏi Nguyên Tiên Giới, đến đây.

 
“Ta cần ngươi tìm cho ta một người.


 
Huyết Đế giống như hoàn toàn không biết đối phương hận chính mình, chỉ quan tâm đến bản thân, ra lệnh.

 
“Người này tên là Khương Thành, cũng trôi dạt đến đây…”
 
Chưa kịp nói hết, Yến Khai ở phía đối diện đã phá lên cười.

 
“Ha ha ha ha, Lăng Hiển, có phải ngươi chưa thức dậy đúng không?”
 
Trong tiếng cười của hắn mang theo ý nhạo báng nồng đậm.

 
“Ngươi cho rằng ở đây là ở đâu? Còn nghĩ nơi này là Nguyên Tiên Giới sao?”
 
“Nơi này không có Thiên Đạo thiên vị giúp đỡ các ngươi, ngươi tự chui đầu vào lưới!”
 
Khóe miệng Huyết Đế nhếch lên thành một nụ cười nhẹ khinh thường.

 
“Chỉ dựa vào ngươi?”
 
“Chỉ dựa vào ta!”
 
Yến Khai vừa nói xong, một trận đại chiến cuồn cuộn ngất trời cũng nổ ra.

 

Đối với những thế lực lớn bên dưới Cô Thần Giới, đây là một trận đại chiến khủng khiếp đủ để hủy diệt cả thế giới, khiến cho họ phải run sợ và sợ hãi.

 
Nhưng ở một ngôi làng nào đó đang nổi trên đỉnh của thế giới này, ngược lại không bị ảnh hưởng nhiều.

 
Thành ca có một cuộc sống rất yên bình.

 
Đến đây đã được nửa năm, Mộc Nguyệt vẫn luôn bận rộn tu luyện.

 
Không có điêu dân đến sát hại hắn, những người khác trong thôn cũng không đến quấy rầy hắn, điều này khiến cho hắn muốn đổi một nơi khác để thử.

 
Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng Mộc Nguyệt cũng cất quả cầu pha lê chết tiệt đi, định đi ra ngoài.

 
Thành ca đang chợp mắt vội vàng trở người.

 
“Ngươi muốn đi đâu?”
 
“Đi tìm bảo vật đó.


 
Căn nguyên tu luyện của lực giới nguyên ở thế giới này chủ yếu là các loại tiên thảo tiên dược đã thành tinh.

 
Tìm chúng, sau đó nghĩ cách thu thập hoặc là bắt là được rồi.

 
Vốn dĩ Khương Thành không có hứng thú với chuyện này, nhưng mỗi ngày nằm xuống đều rảnh rỗi.

 
“Đưa ta đi cùng với.


 
Mộc Nguyệt quan sát hắn.

 
“Ngươi vẫn nên dưỡng thương cho tốt đi, đợi đến khi vết thương của ngươi được chữa lành rồi, có thể tu luyện lực giới nguyên, chúng ta lại cùng nhau đi ra ngoài thu thập.


 
Ngươi đang xem thường sức chiến đấu của ca sao?
 
Khương Thành hơi nghẹn ngào.

 
Thế mà hắn lại bị một con gà yếu ớt Đế cảnh thất trọng đánh giá thấp?
 
Hơn nữa, huyết mạch bị phong ấn của hắn cũng dưỡng không được, trừ phi hắn bị người khác giết một lần.

 
“Vậy thì đưa ta đi mở mang kiến thức phong tục địa phương của các ngươi đi.


 
Mộc Nguyệt suy nghĩ một chút, nếu Khương Thành ở đây một mình, hắn không hề có sức phản kháng, biết đâu sẽ bị đám người Ly Thần ức hiếp đúng không?

 
Sẽ an toàn hơn nếu mang theo bên cạnh bảo vệ.

 
“Được rồi, có thể dẫn ngươi ra ngoài, nhưng ngươi không được nói bậy đắc tội người khác…”
 
“Được được được…”
 
Một lúc sau, Mộc Nguyệt nắm theo dải ruy băng, mang theo Thành ca đang nằm trên chiếc giường lớn ra khỏi thôn.

 
Ở đây chỉ có một vài người, đương nhiên động tĩnh của hai người đều bị người khác nhìn thấy.

 
“Mộc Nguyệt mang theo hắn ra ngoài một mình à?”
 
Trong khoảng thời gian này, Ly Thần đã âm thầm quan sát động phủ của Mộc Nguyệt.

 
Âm Linh Diệp bị ‘cướp’, nàng vẫn luôn không cam lòng.

 
Đặc biệt là thái độ của Thành ca vẫn kiêu ngạo như vậy, nàng cũng không chịu nổi giọng điệu này.

 
“Trong nửa năm nữa, có lẽ tiên lực của hắn cũng sẽ bị tiêu hao và suy thoái gần hết rồi, đúng không?”
 
“Rốt cuộc thì khi nào chúng ta mới ta tay?”
 
Trong động phủ của nàng, ngoài ra còn có năm thanh niên nam nữ khác.

 
Một số người cũng luyến tiếc gốc Âm Linh Diệp đó.

 
“Không vội.


 
Ly Thần đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

 
“Âm Linh Diệp là tiên thảo lục đẳng, phải mất mấy chục ngàn năm mới có thể chuyển hoá được, chắc chắn là vẫn còn đó.


 
Bình thường bọn họ tu luyện chỉ sử dụng tiên thảo cấp thấp nhất là cửu đẳng và bát đẳng.

 
Đối với bọn họ lục đẳng đã được xem là tuyệt thế bảo vật rồi.

 
“Nhất định phải thăm dò rõ ràng tiên lực của hắn còn lại bao nhiêu.


 
“Không phải hắn đã theo Mộc Nguyệt ra ngoài rồi sao? Đúng lúc chúng ta có thể quan sát hư thực của hắn một chút.



 
“Chỉ cần tiên lực của hắn cạn kiệt, đó là lúc cái chết của hắn đã đến!”
 
“Đạo Tôn gì đó! Đến lúc đó còn không phải bị chúng ta nhào nặn một cách tuỳ tiện hay sao?”
 
Mấy người gật đầu.

 
Ngay sau đó, bọn họ cũng mò mẫn đi theo.

 
Mà ở bên kia, Khương Thành đã đi theo Mộc Nguyệt cùng đi vào núi.

 
Nói là núi, nhưng trên thực tế nó trông giống như một con sóng khổng lồ đang chảy từng lớp, cũng không biết là được cấu tạo từ vật chất kỳ lạ gì.

 
Khương Thành dùng thần niệm cảm nhận, nhưng không cảm nhận được tiên lực và lực giới nguyên từ đó.

 
Nhưng sau khi vào trong, hắn phát hiện ở đây dường như có từng lớp vật vô hình dính sệt, cản trở thần hồn cảm giác của bản thân.

 
Sau khi vào núi, Mộc Nguyệt trở nên thận trọng.

 
Mang hắn bay tới bay lui quẩn quanh không ngừng giữa các dãy núi.

 
Khương Thành đã cảm nhận được vài lần hơi thở tiên dược ở gần đó, nhưng Mộc Nguyệt đều không chú ý sau đó đi qua.

 
Điều này khiến hắn khá khó hiểu.

 
“Em gái, ngươi đang làm gì vậy?”
 
“Ta đang tìm tiên thảo tiên dược đó.

” Mộc Nguyệt trả lời một cách tự nhiên.

 
“Sao ta cảm thấy không giống nhỉ?”
 
“Tìm thấy rồi!”
 
Đột nhiên Mộc Nguyệt phát ra một tiếng hoan hô vui mừng.

 
Sau đó chạy về phía ngọn núi phía trước.

 
Khương Thành nhìn chăm chú, bên đó có hai ngọn cỏ xanh nhạt tuỳ tiện cho gió thổi bay lơ lửng.

 
Cũng vẫn là rễ không chạm đất.

 
Chỉ nhìn bề ngoài, hắn cũng có thể biết được cái này kém xa so với Âm Linh Diệp lần trước.

 
Nhưng Mộc Nguyệt lại giống như bắt được chí bảo.

 
Dường như hai ngọn tiên thảo đã cảm nhận được sự truy đuổi của nàng nên nhanh chóng chạy trốn khỏi chỗ cũ.

 
Nhưng tốc độ của hai ngọn tiên thảo này còn kém xa Âm Linh Diệp, sau khi Mộc Nguyệt đuổi theo ba vòng trên núi, cuối cùng cũng bắt được tất cả.

 
Lúc này mới đặt nó vào trong không gian trữ vật tuỳ thân một cách hài lòng.


 
Sau đó nàng quay lại bên Khương Thành, lại kéo hắn lên một lần nữa.

 
“Hình như năng suất thu thập của ngươi không khả quan lắm nhỉ.


 
Thành ca đã xem như là rất khéo léo rồi.

 
Nhìn thấy em gái này chạy đuổi theo tiên thảo lâu như vậy, hắn không khỏi châm một điếu thuốc.

 
Hì hục hì hục như vậy, bận vài ba năm cũng không thu hoạch được bao nhiêu nhỉ?
 
Nhưng Mộc Nguyệt lại rất hài lòng.

 
“Mặc dù Giáng Tinh thảo chỉ là tiên thảo cửu đẳng, nhưng mà ngày đầu tiên vào núi đã có thể bắt được thì có thể xem như là vô cùng may mắn.


 
“Tiên thảo cửu đẳng?”
 
“Đúng vậy, tiên thảo từ nhất đẳng đến cửu đẳng, Giáng Tinh thảo có lực giới nguyên rất nhỏ, nhưng thường thấy nhất.


 
Khương Thành không thể không thở dài, cuộc sống của các tiên nhân ở tầng thấp nhất trải qua thật sự không dễ dàng.

 
Hắn không thể không nhắc nhở em gái này.

 
“Hẳn là dọc đường ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều tiên thảo đúng không?”
 
“Chắc chắn có bỏ lỡ, nhưng mà không còn cách nào khác mà.


 
Mộc Nguyệt lau trán.

 
“Dù sao thì những thứ đó đều ẩn sâu, ta cũng không thể nhìn thấy chúng, hẳn là không có duyên với ta.


 
Không thể nhìn thấy?
 
Khương Thành dở khóc dở cười.

 
Cuối cùng thì hắn cũng phản ứng lại.

 
Cảm giác về cảnh giới thánh hồn của bản thân đã bị cản trở trong những ngọn núi này.

 
Mà Mộc Nguyệt chỉ là Đế cảnh thất trọng, đương nhiên cảm giác của nàng sẽ hạn chế hơn, e rằng chỉ có thể dựa vào mắt để tìm kiếm.

 
Khó trách nàng không thể tìm thấy những tiên thảo cách đó không xa.

 
“Hay là ta giúp ngươi tìm nhé.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận