Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


 
Ngộ đạo Tiên Thụ không nhúc nhích, giả chết một cách thuần thục.
 
Như thể tất cả mọi thứ vừa rồi không liên quan gì đến nó. 
 
Nhưng Khương Thành sẽ không miễn cưỡng bỏ qua việc này dễ dàng như vậy. 
 
“Vậy trọc khí mà ta đã hấp thụ trước đây thực sự có thể chảy ngược lại bất cứ lúc nào?” 
 
“Mẹ kiếp, há chẳng phải là một quả bom hẹn giờ chôn trong cơ thể sao?” 
 
Ca hoàn toàn không thể chịu đựng được, tâm trạng kích động.
 
“Cây nhỏ ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”
 
“Chỉ là một căn bệnh nhỏ cũng không thể loại bỏ hoàn toàn, ngươi khiến cho ta quá thất vọng.” 
 
“Chút chuyện nhỏ này cũng không làm tốt được, vậy thì ca nuôi ngươi có ích lợi gì?” 
 
Pháp kích tướng này vô dụng với ngộ đạo Tiên Thụ.
 
Sau vẫn im lặng, không hề có tiếng động nào. 
 
Trong lúc bất lực, Khương Thành chỉ có thể dồn hết tâm trí vào quả màu trắng.
 
Sau khi trải qua nhiều trận chiến ở tiền tuyến, tiêu diệt hàng chục ngàn trọc ma, kích thước của quả chỉ lớn hơn trước gấp năm lần. 
 
Sau đó thì ngừng phát triển, nhưng nó trông tròn trịa và thuần khiết hơn trước. 
 
Nhìn từ xa, nó giống như một quả dưa hấu màu trắng. 
 
Trước đây Khương Thành chưa từng chạm vào quả dưa hấu này, bởi vì nó được tạo thành từ trọc khí, quá nguy hiểm. 
 
Lần này sau khi ý thức của hắn chạm vào ‘quả dưa hấu màu trắng’, kết quả khiến hắn hơi ngạc nhiên. 
 
Xúc giác của ý thức cẩn thận nhô ra thế mà không bị lực trọc nuốt chửng. 
 
Ý thức của hắn thuận lợi tiến vào bên trong quả dưa hấu. 
 

Ngay sau đó, dường như hắn đã đi vào một đại dương bao la, xung quanh toàn là lực trọc.
 
Những lực trọc này không tấn công hắn, ngược lại thể hiện một cảm giác gần gũi mờ ảo.
 
Ở sâu trong nó, Khương Thành cũng nhìn thấy được trung tâm được cấu tạo từ trọc khí của trọc ma tứ giai.
 
Nơi đó toả ra hơi thở thần bí hơn nữa, nhưng ý thức của hắn chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài, không thể xâm nhập vào trong trung tâm. 
 
Một ý nghĩ chợt vụt qua trong đầu hắn nhanh như chớp. 
 
Sau khi một lượng lớn trọc khí trải qua việc được xử lý biến đổi của ngộ đạo Tiên Thụ, đã trở thành một ‘lực trọc’ hoàn toàn mới.
 
Mà biểu tượng của Đạo Thánh là tạo ra sức mạnh mới. 
 
Có lẽ… bản thân có thể xem ‘lực trọc’ đó là thánh lực của riêng mình? 
 
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn suýt nữa kích động đến nổi bật khóc vì phấn khích. 
 
Hóa ra điều hắn mong muốn nhất vẫn luôn ở trên người bản thân?
 
Quá trình sinh ra thánh lực của một tiên nhân, vô cùng khó khăn và phức tạp. 
 
Cảnh giới, căn cơ, tư chất, cơ duyên, cảm ngộ, tích lũy… không một thứ nào trong số đó có thể thiếu!
 
Không biết có bao nhiêu Đạo Tôn bộc lộ thiên tư đang mắc kẹt ở bước này, cả đời cũng không thể vượt qua được. 
 
Với ngộ tính thiên phú của Khương Thành, nếu như hắn bằng lòng chuyên tâm nghiên cứu, thì việc nuôi ra thánh lực là điều chắc chắn, chỉ có điều cần phải chịu khó từ ba đến năm trăm triệu năm. 
 
Điều này đã là vô cùng nghịch thiên.
 
Những Đạo Thánh khác, người nào không tích lũy hàng tỷ hoặc thậm chí là hàng chục tỷ năm, mới có cơ duyên tình cờ vượt qua được bước đó?
 
Nhưng mà, việc khổ tu hàng trăm triệu năm quả thật là quá làm khó Thành ca.
 
Nếu hắn phát triển bình thường, cả đời hắn có thể cũng sẽ không thể nào trở thành một Đạo Thánh.
 
Lực trọc xem như là đã cho hắn một con đường tắt trước nay chưa từng có.
 
Nhưng hắn đã cố gắng nhận thức và liên kết, lại nhận ra rằng bản thân không thể điều động luồng ‘thánh lực’ này.

 
Mặc dù quả dưa hấu màu trắng này rất gần gũi với hắn, có vẻ như cùng căn nguyên cùng thân thể, nhưng cũng không nằm trong tầm kiểm soát của hắn. 
 
“Sao có thể như vậy?”
 
“Lẽ nào là tư thế không đúng?”
 
“Nói cách khác, ta phải tiến vào trong trung tâm đó?”
 
Ý thức của hắn rút khỏi, hắn quan sát từ trên xuống dưới ngộ đạo Tiên Thụ một cách rất không có ý tốt.
 
“Ngươi biết điều một chút, trả lại quả dưa hấu lớn này cho ta.” 
 
“Chiếm lấy nó cũng không có ích lợi gì cho ngươi.”
 
Theo hắn thấy, lý do hắn không thể điều khiển được lực trọc là bởi vì quả của lực trọc đã bị Tiên Thụ giam giữ. 
 
“Đưa nó cho ta, đó mới là kết quả tốt nhất của nó.”
 
“Ca dùng nó đại giết tứ phương.

Ngươi cũng có mặt mũi, phải không?”
 
Đối với đề nghị của hắn, Tiên Thụ không quan tâm.
 
Điều này khiến Thành ca rất khó chịu.
 
“Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi, ta đợi câu trả lời của ngươi.”
 
Ca âm thầm tính toán, trong tương lai nhất định phải tìm cách để ‘giải thoát’ quả dưa hấu màu trắng khỏi tay Tiên Thụ.
 
Chỉ cần đạt được bước đó, hắn sẽ là một Đạo Thánh thật sự.
 
“Ngươi không sao chứ?” 
 
Giọng nói lo lắng của Mộc Nguyệt vang lên bên tai, đánh thức hắn. 
 

“Ta đã nói không thể trực tiếp nuốt xuống, ngươi liều lĩnh quá…”
 
Thu hồi ý thức, Khương Thành nhún vai cười ha ha với em gái. 
 
“Đương nhiên không sao.

Xem ra Âm Linh Diệp này của các ngươi không có tác dụng gì với ta hết.

Ta không nhận được lực Giới Nguyên.”
 
Hiện tại hắn đã không còn quan tâm đến lực Giới Nguyên nữa.
 
Thử nghĩ xem có loại thánh lực nào có thể bá đạo như lực trọc? 
 
Chỉ cần hình dạng trọc khí ban đầu của nó cũng có thể khiến cho vô số tiên nhân khiếp sợ như một con hổ, được chứ? 
 
Nghĩ đến một ngày nào đó có thể điều khiển lực trọc để cho người khác một bộ, Thành ca suýt nữa cười thành tiếng. 
 
“Đương nhiên, là do ngươi chưa từng bái Thiên Đạo.”
 
Mộc Nguyệt không biết người bên cạnh đang suy nghĩ gì. 
 
“Chỉ cần bái Thiên Đạo, có được sự công nhận của Thiên Đạo, mới có thể nhận được tia lực Giới Nguyên đầu tiên do Thiên Đạo ban tặng.”
 
“Bái Thiên Đạo?” 
 
Vẻ mặt của Thành ca kỳ lạ.
 
Thế giới này của các ngươi hoàn toàn không có lực Thiên Đạo mà.
 
Nếu không cũng sẽ không đến nỗi lộn xộn đến như vậy. 
 
Hơn nữa, Thiên Đạo cần thiết bái sao?
 
“Đúng vậy, Thiên Đạo ở khắp mọi nơi.

Ngươi cần phải buông bỏ trói buộc trong nội tâm, chủ động đi cảm nhận.”
 
“Chỉ khi nào ngươi có được sự chấp nhận của Thiên Đạo, ngươi mới có thể được phép tu luyện sức mạnh của Cô Thần Giới.

Như vậy ngươi mới có thể nhận được tia lực Giới Nguyên đầu tiên, là một hạt giống, lúc đó ngươi sẽ được xem như là tấn môn…”
 
Em gái này cũng rất tốt bụng phổ cập cho hắn cách để có được lực Giới Nguyên.
 
Nhưng Khương Thành không quan tâm chuyện này. 
 

Hắn còn không quan tâm đến Thiên Đạo ở Nguyên Tiên Giới.
 
Huống hồ là một ‘Thiên Đạo’ khó hiểu ở đây? 
 
Còn phải bái? Nói đùa gì vậy? Thể diện của nhân vật chính ở đâu? 
 
Cả hai trò chuyện suốt quãng đường, không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một ngôi làng thần kỳ.
 
Ngôi làng rộng lớn chằng chịt nằm rải rác với hàng chục ngôi nhà gỗ. 
 
Khương Thành dùng thần niệm cảm nhận sơ qua một chút, phát hiện những ngôi nhà gỗ có bề ngoài bình thường này, bên trong đều là từng động phủ thô sơ.
 
Do không đủ trật tự Thiên Đạo cho nên mọi thứ ở đây khác một trời một vực so với Tiên Giới.
 
Ngôi làng lơ lửng trên không trung, hơn nữa vị trí của nó cũng không cố định. 
 
Khi một cơn gió thổi qua, thậm chí sẽ xuất hiện di chuyển tổng thể. 
 
Những ngọn đồi kéo dài xung quanh mọc xiên xẹo, thứ mọc lên cũng không phải là cây, mà là một chất lỏng kỳ lạ chảy chầm chậm. 
 
Nhìn từ xa, mỗi ngọn núi giống như một vật sống. 
 
Ngay khi hai người vừa mới xuất hiện ở cổng làng, bọn họ đã thu hút sự chú ý của những người bên trong. 
 
“Mộc Nguyệt!” 
 
“Sao ngươi lại đưa hắn về!” 
 
Ly Thần và vài thanh niên khác trở về không lâu đã vội vàng dừng lại ở cổng làng.
 
“Ngươi điên rồi sao?” 
 
Nhìn thấy Khương Thành xuất hiện lần nữa, sắc mặt của mấy người đều thay đổi rõ rệt.
 
Lúc trước bọn họ chạy trở về, là vì không dám ở cùng Khương Thành. 
 
Những người ngoại giới vừa đến Cô Thần Giới có tiên lực cuồn cuộn trong cơ thể bọn họ. 
 
Thậm chí những người này không phải là Tôn Giả, cho dù có lực Giới Nguyên cũng không thể chống lại.
 
“Người này thâm hiểm khó lường, thế mà ngươi lại đưa hắn về thôn, ngươi muốn giết mọi người sao?” 
 
Tiếng cãi nhau của mấy người rất lớn, sau khi những người trong những nhà gỗ khác ở xung quanh nghe tin cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận