Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Nếu đổi lại là tiên nhân khác, lúc này có thể sẽ cảm thấy kinh mạch hơi đau nhói.

 
Suy cho cùng, đó là sức mạnh của người khác.

 
Hơn nữa nó cũng không thuộc về tiên lực.

 
Nhưng mà nền tảng của Khương Thành quá vững chắc, dưới trạng thái hoàn mỹ, tiên lực của hắn có thể so sánh với Đạo Thánh.

 
Cộng với nền tảng của Thiên Hoang Bất Diệt Thể, kinh mạch của hắn có sức chống đỡ vô cùng mạnh mẽ.

 
Một chút sức mạnh của Mộc Nguyệt trút vào, hắn chỉ có thể cảm thấy hơi ngứa mà thôi.

 
Nhưng vào lúc đối phương cảm nhận hắn, hắn cũng đang cảm nhận đối phương.

 
Hắn nhận ra thế mà sức mạnh của đối phương hơi giống với thánh lực.

 
Cho dù tiên lực của hắn vẫn còn, cũng khó có thể ngăn cản luồng sức mạnh đặc biệt này.

 
Điều này làm cho nội tâm của hắn động đậy.

 
Phải biết rằng, có hai trở ngại lớn nhất đối với việc tiến vào Đạo Thánh của hắn.

 
Một là tích lũy tiên lực, cần một lượng đan dược khổng lồ.

 
Hai là tạo ra thánh lực của riêng bản thân, điều đó đòi hỏi sự cảm ngộ, đòi hỏi sự tìm tòi học hỏi.

 
Năng lực thiên phú của Thành ca hoàn toàn là ở trên mạng, thậm chí vượt quá tiêu chuẩn, câu hỏi được đặt ra là sao hắn có thể có được lòng dạ thảnh thơi như vậy?
 
Hiện tại hắn đang nghĩ, lẽ nào cơ duyên may mắn, bản thân đã rơi vào thế giới này?
 
Để cho bản thân có thể dễ dàng vui vẻ có được thành lực thần kỳ?
 
“Có vẻ như thế giới này rất được hứa hẹn đây.


 
Lúc hắn xoay chuyển những suy nghĩ này, Mộc Nguyệt đang nghiêm túc ở bên cạnh, không nhịn được mở cái miệng nhỏ nhắn.

 
“Ngươi thật sự không có chút tiên lực nào trong cơ thể?”
 
“Hơn nữa cũng không có bất kỳ sức mạnh huyết mạch nào…”
 
“Trời ạ!” 

 
Nàng rút bàn tay ngọc về, che môi lại, trong mắt đầy ánh nhìn sâu sắc, vẻ mặt mở mang kiến thức.

 
Thành ca cười hì hì.

 
“Đúng vậy, ca không nói dối đúng không, hiện tại ta thuộc nhóm yếu.

” 
 
Mộc Nguyệt không thể không thừa nhận hắn nói đúng.

 
Lớn đến từng tuổi này, nàng cũng chưa từng nhìn thấy người nào không có sức mạnh huyết mạch.

 
Phàm là đã tiến vào Tôi Thể cảnh, đều sẽ có sức mạnh huyết mạch như một cách đương nhiên, chẳng qua là huyết mạch đó tương đối yếu mà thôi.

 
Cho dù là ‘thể chất vô dụng’ trong truyền thuyết cũng có huyết mạch thấp kém, cho nên dù sao cũng có thể cung cấp một ít sức mạnh huyết mạch, phải không? 
 
Người giống như Khương Thành, nàng không thể tưởng tượng làm thế nào hắn có thể sống sót ở Nguyên Tiên Giới.

 
“Không phải vừa rồi ngươi nói bản thân là Đạo Tôn sao? Lẽ nào ngươi bị thương rồi?” Nàng tò mò hỏi.

 
“Đúng vậy đúng vậy, ta bị thương nặng, tuỳ tiện đâm một cái cũng có thể chết.

” Thành ca không tiếc công sức để ám chỉ rằng nàng có thể động thủ.

 
Đáng tiếc là suy nghĩ của Mộc Nguyệt hơi khác so với mong muốn của hắn.

 
“Vậy thì ngươi đừng bao giờ nói cho người khác biết việc bản thân không có sức mạnh huyết mạch và tiên lực.

” Khuôn mặt trái xoan hơi hồn nhiên của nàng trông nghiêm túc hơn bao giờ hết.

 
Thành ca giật khóe miệng.

 
“Tại sao?” 
 
“Như vậy rất nguy hiểm, Cô Thần Giới của bọn ta không hề thái bình.


 
Thành ca âm thầm oán thầm.

 
Nếu các ngươi là Thần Giới gì đó, từ lâu hệ thống đã bận khởi động lại.

 
Không có gì đáng ngạc nhiên, hẳn chỉ là một cái tên mà thôi.


 
Có một số nơi, đại sảnh tuyển dụng cũng có thể được gọi là Vô Thượng Thần Điện.

 
Mộc Nguyệt ở bên cạnh vẫn đang nghiêm túc khuyên nhủ hắn về ý thức sinh tồn thông thường.

 
“Ngươi đừng để bị người khác phát hiện ra rằng ngươi đang bị thương và rất yếu ớt, nếu không…”
 
Thành ca ngắt lời nàng.

 
“Vậy ngươi không định giết ta sao?” 
 
Mộc Nguyệt nhìn hắn: “Tại sao ta phải giết ngươi?” 
 
“Ta đã lấy Âm Linh Diệp đó.


 
“Đó là cơ duyên của ngươi.

” 
 
“Hiện tại ta không có tiên lực cũng không có sức mạnh huyết mạch, thật sự rất dễ giết.

” 
 
“Có phải đầu của ngươi cũng bị thương rồi không?”
 
Lần này đến lượt mặt Thành ca đầy vạch đen.

 
Hắn hơi không chắc em gái này thực sự cảm thấy não của hắn bị thương, hay là đang nguyền rủa não hắn bị thương.

 
Nhưng cuối cùng hắn cũng nhìn ra, nữ nhân trước mặt là một dòng suối trong vắt trong tu luyện giới.

 
“Ồ, thật sự là một năm không may mắn, trước kia khắp nơi ở Thiên Lạc Quân đều muốn mưu hại ca.

Hiện tại khi ca muốn chết, thế mà lại đụng phải một người tốt.


 
Hắn bất lực thở dài, chỉ có thể rút lui, tìm người tiếp theo.

 
“Nếu ngươi đã tốt như vậy, vậy thì hãy làm người tốt thì làm đến cùng, đưa ta đi cùng nhé.


 
Hắn không muốn một mình bay từ từ, như vậy sẽ rất mệt mỏi.

 

Hơn nữa nếu được nữ nhân này đưa đến nơi có nhiều người, không phải lại có cơ hội bị giết sao? 
 
“Hả?” 
 
Mộc Nguyệt hơi trở tay không kịp trước thỉnh cầu của hắn.

 
“Nhưng vốn dĩ chúng ta chưa từng quen biết nhau…”
 
Thành ca chơi trò lừa đạo đức một cách không biết xấu hổ.

 
“Ngươi thấy ta đang bị thương nghiêm trọng đến như vậy, cần phải dưỡng thương, ngươi nhẫn tâm nhìn ta trôi nổi khắp nơi, đụng phải kẻ xấu sao?”
 
Một lúc sau, Mộc Nguyệt lên đường bay về hướng mà nàng đến.

 
Mà phía sau nàng, trên một chiếc giường lớn sang trọng là Khương chưởng môn đang nằm nhãn nhã.

 
Đầu giường, có hai dải ruy băng gắn trên người của Mộc Nguyệt.

 
Cảm giác như ca xem em gái như một ‘cu-li’ kéo chiếc xe khổ cực vậy.

 
Mặc dù kéo một người, đối với tiên nhân hoàn toàn không tốn quá nhiều sức.

 
“Nhân tiện, sức mạnh ở đây của các ngươi, gọi là thánh lực sao?” 
 
Mộc Nguyệt đang bay về phía trước lắc đầu.

 
“Sức mạnh của bọn ta được gọi là lực Giới Nguyên.


 
Thành ca giật miệng.

 
“Cho nên thế giới của các ngươi tràn đầy giới khí? Bình thường dựa vào giới khí để tu luyện?”
 
Cái tên này cũng quá kỳ quái đúng không?
 
Nhưng mà Mộc Nguyệt lại lắc đầu một lần nữa.

 
“Không, ở đây bọn ta không có giới khí gì cả.

Bình thường bọn ta dựa vào việc thu thập để tu luyện.

” 
 
“Thu thập cái gì?” 
 
“Những bảo vật như Âm Linh Diệp, sau khi hấp thụ, tự nhiên sẽ tăng thêm lực Giới Nguyên.


 
Trong khoảnh khắc Khương Thành không biết nên nói gì cho phải.

 
Bản thân hắn rất hiếm khi tu luyện, bình thường nếu muốn nâng cao tu vi thì chủ yếu đều dựa vào việc ăn đan dược.

 
Thế giới này thì tốt rồi, hoàn toàn không cần tu luyện gì cả, cũng khá phù hợp với thói quen của hắn.


 
Nghĩ đến đây, hắn lấy Âm Linh Diệp ra.

 
Mặc kệ như thế nào, phải làm chút giới khí gì đó để bảo vệ bản thân trước.

 
Nhưng khi hắn muốn luyện hóa thì mới nhận ra rằng ngay cả tiên lực bản thân cũng không có, hoàn toàn không thể làm được.

 
Trong lúc tuyệt vọng, ca chỉ có thể trực tiếp đút Âm Linh Diệp vào miệng mà nhai.

 
“Đừng!” 
 
Mộc Nguyệt đang bay nhanh chóng dừng lại.

 
“Âm Linh Diệp không thể trực tiếp nuốt vào như vậy…”
 
Nàng có thể phát hiện ra động tác của Khương Thành ở phía sau, nhưng đáng tiếc là nàng ngăn cản đã quá muộn.

 
Âm Linh Diệp màu đỏ rực đã bị Thành ca nuốt chửng.

 
Mặt của Mộc Nguyệt dại ra, như thể đang nhìn một người mất trí.

 
Giới Nguyên chứa đựng trong Âm Linh Diệp rất hung mãnh.

 
Một đóa hoa như vậy, ít nhất cũng phải mất mấy chục ngàn năm, bọn họ mới có thể từ từ hấp thụ, nào có ai trực tiếp nuốt vào.

 
Như vậy chắc chắn sẽ nổ tung và chết! 
 
Một luồng lực Giới Nguyên dâng trào xông vào trong cơ thể Khương Thành, nhanh chóng tác động vào từng kinh mạch của hắn.

 
Nhưng còn chưa đợi hắn cảm nhận một cách tỉ mỉ luồng sức mạnh này, ngộ đạo Tiên Thụ trong cơ thể hắn đột nhiên vang lên tiếng róc rách.

 
Một trọc lực còn tinh khiết hơn không biết bao nhiêu lần so với trọc khí tỏa ra từ quả trên cây, lan truyền đến các kinh mạch khác nhau dọc theo vân mạch của hắn.

 
Ngay sau đó, lực Giới Nguyên lập tức bị lực trọc ăn mòn và phân hủy, cuối cùng tiêu tan hoàn toàn.

 
Quá trình này không phức tạp, chỉ diễn ra trong nháy mắt.

 
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, lực trọc lại lăn đi, trở lại trong quả màu trắng.

 
Ngộ đạo Tiên Thụ ngừng rung rung, sự việc đã qua đi.

 
Giống như vừa rồi không có gì xảy ra.

 
Khương Thành ngơ ngác nhìn một lúc, lại nhìn kinh mạch trống rỗng một lần nữa, cuối cùng không nhịn được lớn tiếng mắng.

 
“Đồ lừa đảo, ngươi xem ngươi đã làm những gì!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận