So với Khương Thành, tình hình của Huyết Đế tốt hơn nhiều.
Đứng sừng sững trên bầu trời cao, thần niệm đã đạt tới cấp độ đế hồn của hắn tùy tiện quét qua, cảnh tượng trăm triệu dặm xung quanh đều thu hết vào mắt hắn.
Chỉ cảm nhận một cách tuỳ tiện, hắn lập tức có vẻ mặt hiểu rõ.
Dường như đã biết đây là nơi nào.
Sau đó, hắn lao xuống biển mây bên dưới, đi thẳng đến một mục tiêu nhất định.
Mà ở bên kia, Khương Thành vẫn còn đang lơ lửng trên bầu trời.
Cũng may có thể sử dụng thần hồn, hắn biết cách đó không xa có một đám người.
Đếm sơ qua, sáu nam ba nữ, mỗi người đều mặc quần áo ngắn bình thường.
Có thể sống sót ở thế giới này, đương nhiên sẽ không phải là người bình thường.
Bên ngoài cơ thể của chín người này đều lượn lờ một luồng khí màu xanh, hẳn là sức mạnh riêng của thế giới này.
Mà lúc này, bọn họ đang hợp lực đuổi theo một đóa hoa đỏ rực.
Thân rễ của đóa hoa đó sạch sẽ, toát ra từng chút ánh bạc, nhưng tiếc là nó không nằm trong phạm vi hiểu biết của Khương Thành.
Hắn suy đoán hẳn là tiên thảo của thế giới này.
Điều này khiến Thành ca hơi khó hiểu.
Hắn lại gọi hệ thống ra một lần nữa.
“Lão huynh, chuyện này hơi không thích hợp đó.
”
“Trước kia đến một địa giới xa lạ, sau khi sự vật mới không xuất hiện, không phải ngươi luôn muốn khởi động lại sao?”
“Mặc dù lúc đó Huyền Văn không khởi động lại, nhưng một lượng lớn vật phẩm cũng đã được cập nhật trong hệ thống thương thành vào lúc đó.
”
“Sao lần này không làm?”
Câu hỏi này liên quan đến bản thân hệ thống, cho nên hệ thống đã đưa ra một câu trả lời rất dứt khoát.
“Vị diện này không có giá trị nhận biết và thích ứng.
”
Hả?
Cái quái gì thế này?
Nghe giọng điệu thối rắm kéo dài của hệ thống, Thành ca vô lực chửi bới.
Hắn chỉ có thể tiếp tục ‘quan sát’ hành động của những người đó.
Tiên thảo bị truy đuổi bay cực nhanh.
Mặc dù chín người trông có vẻ dày dặn kinh nghiệm, chia ra bao vây, nhưng tiên thảo vẫn có thể chuồn ra ngoài.
Mấy người này vừa tức giận vừa sốt ruột.
“Không ổn!”
“Đáng chết, lại không bắt được!”
Ngôn ngữ thông dụng của tiên giới?
Khương chưởng môn vẫn hiểu được những gì bọn họ nói.
Sau đó thì nhìn chín người đó đuổi theo phía sau tiên thảo, bị tiên thảo đó kéo càng ngày càng xa, dần dần sắp mất đi bóng dáng của tiên thảo.
Nhìn thấy chín người đó sắp bỏ buộc, Khương Thành cảm thấy như vậy không được.
Hiện tại hắn đang trôi nổi ở chỗ này, muốn chết cũng khó.
Chỉ có gặp được người khác, giao tiếp với người khác, mới có thể liên tục gia tăng xác suất bị giết của bản thân.
Cho nên hắn nhất định phải để cho mấy người này đến gặp hắn.
Nghĩ tới đây, hắn thúc giục thánh hồn, dễ dàng chặn lại đóa hoa đỏ rực đó.
Đóa hoa đó hoàn toàn không kịp lao từ đông sang tây, lập tức bị thần hồn mạnh mẽ của hắn khống chế hoàn toàn.
Sau đó, nó trở thành con rối dưới sự điều khiển của hắn.
Ca cố ý điều khiển đóa hoa, dừng lại tại chỗ.
Vốn dĩ chín người đã định bỏ cuộc, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức lấy lại tinh thần.
Vội vàng đuổi theo một lần nữa.
Nhưng ngay khi bọn họ nhào tới vị trí, Khương Thành lập tức điều khiển đóa hoa đó chạy ra ngoài.
Vòng vây của chín người lại nhào vào khoảng không.
Chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.
Khương Thành điều khiển tốc độ của đóa hoa đó, nhanh hơn bọn họ một chút.
Vừa không để cho họ đuổi kịp, cũng vừa không để cho bọn họ mất hy vọng.
Cứ đuổi theo không nhanh không chậm như vậy về phía bản thân.
Mỗi lần mấy người này muốn bỏ cuộc, hắn lại để cho đóa hoa đó dừng lại, thậm chí còn cố ý di chuyển về phía mấy người đó, giống như dụ dỗ.
Làm cho chín người đó vô cùng kinh ngạc.
“Từ khi nào Âm Linh Diệp trở nên ngứa đòn đến như vậy?”
“Đúng vậy, đóa Âm Linh Diệp này giống như là thành tinh vậy.
”
“Quá kỳ dị rồi đúng không?”
Cứ như vậy, mấy người đuổi theo rồi lại dừng lại, cuối cùng đuổi đến trước mặt Thành ca.
Chỉ thấy đóa ‘Âm Linh Diệp’ nhảy nhót, biến mất trên người Khương Thành.
Nữ tử dẫn đầu có một mái tóc ngắn ngang tai hiếm thấy trong Tiên Giới, xương gò má hơi nhô lên.
Sau khi nhìn thấy tiên thảo rơi vào tay Khương Thành, sắc mặt của nàng lập tức trầm xuống.
“Ngươi là ai?”
“Còn không mau trả Âm Linh Diệp lại cho bọn ta!”
Nói xong, nàng và ba nam tử khác phía sau bao vây cùng lúc.
Đối với một gốc tiên thảo, Khương Thành cũng không quan tâm lắm.
Nhưng mà liên quan đến sức mạnh của thế giới này, hắn cảm thấy bản thân vẫn phải giữ lại nghiên cứu một chút.
“Trả lại cho các ngươi, chẳng lẽ Âm Linh Diệp gì đó mang họ của ngươi?”
Nhìn thấy hắn vẫn nằm nói chuyện như trước, mấy người này cảm thấy ý khiêu khích dày đặc.
Người này không xem trọng bọn họ đến như vậy sao?
Không thèm đứng lên nhìn một cái?
Nữ tử dẫn đầu đó lạnh lùng hừ, lạnh lùng hỏi: “Âm Linh Diệp là do bọn ta trồng, đương nhiên thuộc về bọn ta, ngươi còn không mau trả lại chủ cũ?”
Khương Thành thầm nghĩ thứ này còn chạy nhanh hơn các ngươi, chỉ sợ ngươi không có khả năng trồng nó mới đúng?
“Nếu là ngươi trồng, vậy làm sao chạy tới chỗ ta?”
Nữ tử đó lạnh lùng cười.
“Ngươi nói sao? Rõ ràng là ngươi đã ăn cắp nó từ bọn ta!”
“Nếu như không trả lại, vậy thì đừng trách bọn ta không khách sáo!”
Khương Thành âm thầm oán thầm, nếu không phải ca thấy được dáng vẻ chật vật của các ngươi suốt chặn đường vây đuổi, không chừng ta sẽ tin.
“Vậy thì ngươi xem ta là trộm là được rồi, vào trong miệng ta, đừng hy vọng ta sẽ nôn ra.
”
Hắn hoàn toàn lười giải thích, ngược lại điên cuồng khiêu khích.
“Ngươi thật sự có bản lĩnh, gọi nó một tiếng, bảo nó đi theo ngươi!”
Nữ tử đó tức giận.
“Ngươi tự tìm đường chết!”
Keng!
Ba nam tử phía sau cũng lập tức rút binh khí ra.
Bốn người đoàn kết vây quanh Khương Thành.
Thành ca vui mừng khôn xiết.
Hắn chỉ mong sao người khác ra tay với hắn.
“Đừng như thế…”
Phía sau lại có một nữ tử mặt trái xoan, búi tóc đứng ra.
Nàng giang hai tay, ngăn ở phía trước nữ tử kia trước, khó khăn lắm mới ngăn được Khương Thành ở phía sau.
“Ly Thần, bỏ đi, vốn dĩ chúng ta đã không bắt được Âm Linh Diệp này rồi.
”
“Rơi trên người hắn, hẳn là có duyên với hắn, vốn đã không thuộc về chúng ta, vì vậy đừng làm khó hắn…”
Nữ tử tóc ngắn Ly Thần suýt nữa bị chọc giận.
“Mộc Nguyệt, có phải ngươi điên rồi không?”
“Vậy mà lại nói lời nói nhảm này, Âm Linh Diệp đó rõ ràng là của chúng ta…”
Còn chưa đợi nữ tử tên Mộc Nguyệt đó tiếp tục nói chuyện, Thành ca đã liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Đúng đúng đúng, Âm Linh Diệp này là của các ngươi, nhưng đã bị ta lấy được, hiện tại nàng muốn lấy lại cũng là hợp tình hợp lý.
”
Thậm chí hắn còn dạy bảo Mộc Nguyệt.
“Âm Linh Diệp cũng không có duyên gì với ta, em gái, ngươi cũng không cần nói giúp ta, ngươi nên giúp đồng đội của ngươi đi, sao ngươi có thể nghĩ đến quyền lợi của người khác mà không nghĩ cho người nhà thế?”
Lời nói này của hắn, làm cho Mộc Nguyệt vốn định giúp hắn giải vây cứng lưỡi.
Thậm chí vẻ mặt của những người khác có mặt ở đây còn dại ra hơn.
Đây là tình huống gì vậy?
Thế mà còn có người chê chuyện không đủ lớn, cố ý tìm phiền phức cho bản thân?
Vốn dĩ nữ tử đó còn đằng đằng sát khí, ngược lại hơi ngạc nhiên.
Trên người Khương Thành không có sức mạnh mà bọn họ quen thuộc, trông hắn giống như một kẻ vô dụng.
Nhưng sự tự tin của hắn có hơi quá.
Hơn nữa vừa rồi tiện tay cất Âm Linh Diệp vào, rõ ràng là có bản lĩnh.
Chẳng lẽ, hắn là cao thủ ẩn thế phong trần trong trò chơi?
Nghĩ đến đây, biểu cảm của mấy người này đều hơi nghiêm trọng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...