Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Sau khi lừa chết đám người Lăng Hầu, Thành ca ở đây yên tĩnh hơn rất nhiều.

 
Ba quân đoàn dưới trướng Lăng Hầu đều đã chạy trối chết, chỉ còn lại quân đoàn thứ tám.

 
Bởi vì trọc ma xung quanh đã hoàn toàn được dọn dẹp sạch sẽ, nên trong hơn mười ngày tiếp theo, bọn họ chỉ gặp phải trọc ma hai lần.

 
Vẫn là một mình Khương Thành giải quyết, vừa thoải mái vừa vui vẻ.

 
Chỉ tiếc là hai lần gần nhất cũng không gặp được trọc ma tứ giai.

 
Tùng Nghiên Chí Tôn đi theo bọn họ đã tê liệt.

 
Hiện tại hắn đã hiểu sâu sắc ý nghĩa trong câu nói ban đầu của Khương Thành- tiền tuyến đã không còn cần đến các ngươi nữa.

 
Đến bước này, khu vực phòng thủ tiền tuyến của Thiên Lạc Quân sâu hàng chục tỷ dặm, đã xem như là không còn sự tồn tại của trọc ma nữa.

 
Chủ soái Khương Thành này một mình đã làm xong việc.

 
Mà ở bên kia, dưới sự xuất lĩnh của Hạng Lê, quân đoàn thứ ba và thứ tư cũng đạt được những chiến tích hơn bình thường.

 
Bọn họ huyết chiến cả một đường, tiêu diệt 230 trọc ma nhất giai, 42 trọc ma nhị giai và 2 trọc ma tam giai.

 
Chiến tích như vậy, nếu đổi lại là trước kia, không đến mấy trăm ngàn năm cũng không thể làm được.

 
Mà sở dĩ lần này có thể cô đọng lại trong một tháng, là vì cách đánh chi nhiều hơn thu của hai quân đoàn không tính thương vong.

 
Nói trắng ra, là dùng mạng người lấp vào.

 
Sau ba trận đánh liên tiếp, hai quân đoàn đã giảm hơn hai ngàn người.

 
Ngoài ra, còn có hàng chục ngàn người khác bị thương.

 
Đây cũng là việc chưa từng xảy ra trong hàng trăm triệu năm qua.

 
Đối với nhánh đại quân trăm ngàn người này, xem như là tổn thất nghiêm trọng.

 
Trái tim của Hạng Lê rỉ máu, nhưng ý chí chiến đấu vẫn cao ngất như trước.


 
“Vì vinh dự, vì bảo vệ tôn nghiêm của quân đoàn thứ ba và thứ tư, vì trấn áp cái gọi là chủ soái đó, những hy sinh này đều đáng giá!”
 
Mạnh Lâm và chư vị thống lĩnh bên cạnh hắn hung hăng gật đầu.

 
“Đúng vậy, lần này sau khi trở về, ta phải tự tay đội cờ con chó lên đầu quân đoàn thứ tám!”
 
“Vô dụng thì là vô dụng, không bao giờ có thể thay đổi được.


 
“Ngược lại ta muốn nhìn xem, tiểu tử đó còn có gì để nói.


 
“Đánh sưng mặt hắn, làm cho hắn hoàn toàn không thể ngẩng đầu lên được ở Thiên Lạc Quân!”
 
“Chủ soái thua tiên tướng, hắn còn không biết xấu hổ mà ở lại?”
 
Ân Bình ở bên cạnh làm nhân chứng, miễn cưỡng cười.

 
Các ngươi nói những lời này, có thể lặng lẽ tránh ta được không?
 
Dù sao thì ta cũng là người của Khương chủ soái mà.

 
“Đã không gặp phải trọc ma trong năm ngày liên tiếp.


 
Hạng Lê thu lại lòng hăng hái, khẽ cau mày rồi chìm vào suy nghĩ.

 
“Điều này hơi không bình thường.


 
Bọn họ không vội vàng tìm kiếm sự ồn ào náo nhiệt như Khương Thành.

 
Ở tiền tuyến nhiều năm như vậy, nơi nào là vùng an toàn, nơi nào rất có thể có trọc ma xuất hiện, có tầm khoảng bao nhiêu, sức mạnh như thế nào, bọn họ biết rõ tất cả như lòng bàn tay.

 
Hơn nữa, phần lớn thời gian bọn họ đều là chia binh tiến công, phạm vi bao trùm cũng lớn hơn nhiều.

 
Để đạt được chiến tích cao nhất có thể trong lần này, bọn họ đã cố ý chọn vài khu vực có thể sẽ có trọc ma.

 
Kết quả là ba nơi đầu thì còn tốt, nhưng những nơi tiếp sau thì đều đã không còn trọc ma nữa.

 
Mạnh Lâm cũng hơi khó hiểu.


 
“Chúng ta cũng đã đi sâu vào khu vực nguy hiểm trước kia không thể vào, kết quả thế mà nơi này lại gió êm sóng lặng.


 
“Hoàn toàn không thích hợp!”
 
“Theo lý mà nói, càng đi sâu vào bên trong, càng nhiều trọc ma.


 
Hạng Lê chậm rãi gật đầu.

 
“Không chỉ như thế, thế mà trọc khí ở xung quanh đây cũng loãng hơn ở phía sau, điều này quá bất thường.


 
Các thống lĩnh khác ở xung quanh cũng lần lượt gật đầu.

 
“Quả thật không bình thường, điều này không đúng nhỉ.


 
“Ta đã từng đến gần đây vào mấy năm trước, lúc đó trọc khí vô cùng dày đặc, chắc chắn có trọc ma cao giai chiếm giữ.


 
“Hiện tại sao lại như thế này?”
 
Có người thuận miệng đoán: “Lẽ nào đã bị người ta tiêu diệt rồi?”
 
“Sao có thể?”
 
Mạnh Lâm lập tức phản bác hắn.

 
“Đây là chỗ sâu trong chiến khu của Thiên Lạc Quân chúng ta, những chiến khu khác sẽ không tốt bụng đến mức chạy đến đây giúp chúng ta dọn dẹp.


 
“Đúng vậy, phía trước nguy hiểm như vậy, bọn họ cũng không dám đến.


 
Có người cười nói: “Cũng không phải là Khương Thành chứ?”
 
“Hiện tại bọn họ cũng là những người duy nhất dọn dẹp trọc ma ở chiến khu này với chúng ta.


 

Ngay khi suy đoán này được đưa ra, ngay lập tức nó đã gây ra rất nhiều tiếng cười.

 
“Ha ha ha, chỉ dựa vào bọn họ? Ngươi nói đùa cũng phải có giới hạn chứ?”
 
“Nếu bọn họ dám đến đây, kết cuộc duy nhất là toàn quân bị diệt.


 
“Nơi sâu nguy hiểm này, bọn họ cũng xứng đặt chân đến sao?”
 
“Theo ta thấy, hẳn là nội bộ trọc ma đã di cư.


 
Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra ở chiến khu tiền tuyến.

 
Mặc dù bình thường trọc ma không hoạt động nhiều, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không bao giờ chuyển chỗ ở.

 
“Vậy chúng ta sẽ tiếp tục đi vào sâu hơn?”
 
Hạng Lê suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu.

 
“Không ổn, hiện giờ chúng ta không rõ tình hình phía trước, lỡ như rơi vào trùng vây thì không hay.


 
“Còn năm ngày nữa là đến kỳ hạn một tháng, trở về!”
 
Hắn vung tay lên, các tiểu đoàn do hai quân đoàn chia ra đồng thời nhận lệnh rút lui.

 
Thế là mọi người mang theo tâm trạng đại thắng toàn thắng, chiến thắng trở về, quay đầu chạy về phía trận địa phía sau.

 
Bốn ngày sau, bọn họ trở lại nơi đóng quân pháo đài ban đầu.

 
Vừa tới nơi này, bọn họ đã nhận ra bầu không khí ở vùng lân cận ảm đạm.

 
Mọi người nhìn kỹ hơn, là người của quân đoàn thứ năm, sáu và bảy.

 
Vốn dĩ sức chiến đấu của ba quân đoàn này đã chẳng ra sao cả, thế nhưng trạng thái vào lúc này cũng không còn như trước.

 
Ai nấy đều ủ rũ, trên mặt của rất nhiều người vẫn còn còn sót lại sự bối rối và sợ hãi.

 
Nào còn giống như quân đoàn, quả thực giống như lưu dân.

 
Khi quân đoàn thứ ba và thứ tư trở về, thậm chí có rất nhiều người trong bọn họ còn thở phào nhẹ nhõm, giống như là thần bảo hộ đã trở về.

 
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Hạng Lê cũng hoàn toàn yên tâm.

 
Trước đây ba quân đoàn này đi theo Khương Thành xuất chinh, hiện tại lại trở thành dáng vẻ như thế này, có thể tưởng tượng được lần này Khương Thành dẫn binh thảm như thế nào.


 
“Khương Thành đâu?”
 
“Lăng Hầu đâu?”
 
Mạnh Lâm sải bước bay đến nơi đóng quân hỗn loạn của ba quân đoàn đó.

 
Sắc mặt trực tiếp chùng xuống.

 
“Ầm ĩ hỗn loạn, giống cái dạng gì?”
 
“Nhìn các ngươi đi, còn chút khí phách nào mà Thiên Lạc Quân nên có sao?”
 
Trước đó ba quân đoàn sợ hãi đến mức lựa chọn chạy về, bọn họ đã hồn phi phách tán từ lâu.

 
Bị hắn rống lên như vậy, rất nhiều người đều không khỏi co ro lại.

 
Cũng may có hai thống lĩnh chủ động bay ra ngoài.

 
“Khương chủ soái và đám tiên tướng Lăng Hầu, tất cả đều đã tử trận.


 
“Cái gì?”
 
Đừng nói là Mạnh Lâm, ngay cả Hạng Lê cũng không khỏi run rẩy.

 
Hắn cảm thấy chuyến đi này của Khương Thành rất có thể sẽ có chiến tích thua, hoàn toàn không thể đánh được trọc ma.

 
Nhưng quả thực không ngờ rằng, sẽ thảm đến như vậy.

 
Thế mà cả chủ soái và tiên tướng đều tử trận?
 
Điều này là quá vô lý, phải không?
 
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
Thật ra hai thống lĩnh đó cũng không biết rõ chi tiết cụ thể.

 
Lần trước bọn họ là những người đầu tiên trở lại tiền tuyến, thậm chí nơi nào cũng không gọi lên được.

 
“Lúc đó Khương chủ soái một mình xuất chiến, bị rất nhiều trọc ma vây quanh.


 
“Đám người Lăng tiên tướng đi trợ uy, sau đó thì đã bị trọc ma tiêu diệt toàn bộ…”
 
Mặc dù hai thống lĩnh này cố ý che giấu sự thật rằng bản thân là đào binh, nhưng Hạng Lê cũng đoán được điều đó.

 
Nhưng vào lúc này, hắn cũng không có lòng dạ nào để đi quan tâm những thứ này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui