Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Dễ như ăn bánh mà thôi!”
 
Thậm chí Khương Thành cũng không rút kiếm, trực tiếp đã một đi không trở lại xông lên.

 
Dù sao pháp cảnh không có hiệu quả với Trọc Ma.

 
Mà mặc dù công kích kiếm đạo có thể xé nát Trọc Ma, nhưng bọn nó lập tức đã có thể tái hợp lại.

 
Cho nên cần gì phải lãng phí hơi sức chứ?
 
Ở trong mắt quân đoán thứ tám, điều này rất bình thường.

 
Nhưng ở trong mắt ba quân đoàn khác, đây quả thực chính là chuyện hoang đường.

 
Đây chẳng lẽ là đi lên tìm chết?
 
Ngay sau đó, Khương Thành lại lần nữa bị tầng tầng lớp lớp Trọc Ma bao vây chôn vùi.

 
Ba quân đoàn năm, sáu, bảy này lập tức đã xuất hiện rối loạn kịch liệt.

 
“Toi rồi!”
 
“Khương chủ soái chết rồi?”
 
“Không phải chứ! ”
 
Lăng Hầu cũng đã bị doạ giật mình.

 
Không đến nỗi chứ?
 
Cho dù thật sự bị Trọc Ma giết chết cũng không nên là kiểu tự sát ngớ ngẩn này chứ!
 
Hắn lặng lẽ nhấc Tiên lực lên, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn bóng đen Trọc Ma chất đống thành núi bên kia, đã lên xong kế hoạch bàn chân bôi dầu bỏ chạy bất cứ lúc nào.

 
Mà ngay sau đó, phía trên ngọn núi to lớn kia đã có một bóng dáng ngã xuống.

 
Là một con Trọc Ma.

 
Không sai, lần này Khương Thành đã lặp lại thủ đoạn cũ.

 
Sau khi trọc khí của Trọc Ma xâm nhập vào trong thân thể hắn, ngộ đạo Tiên Thụ lại sáng lên lần nữa, tản phát ra từng đạo vầng sáng lung linh rực rỡ.

 

Thế là, những trọc khí xâm lấn kia cũng lại lần nữa bị loại bỏ ra.

 
Khương Thành không bị tổn thương đến một cọng lông nào.

 
Nhóm Trọc Ma này cũng đã bước vào trong tiết tấu tuần hoàn của việc tự sát.

 
“Ha ha ha!”
 
Quân đoàn thứ tám bên này hết sức phấn khởi.

 
“Quả nhiên, Khương chủ soái lại bắt đầu mở rộng thần uy rồi.


 
“Đây chính là cách đánh cận chiến đặc biệt của Khương chủ soái, chỉ một mình hắn!”
 
Thậm chí bọn họ còn đắc ý nhướn mày kiêu ngạo với ba quân đoàn khác.

 
“Các ngươi học hỏi chút đi, đừng có không có chuyện gì hô to gọi nhỏ!”
 
Lăng Hầu cảm thấy nhận thức của mình đã có hơi bị lật đổ rồi.

 
Còn có cả như vậy?
 
Không phải là nói không thể tiếp cận Trọc Ma, phải cố gắng hết sức thả diều tiêu hao trọc khí của bọn nó, sau cùng lại nghĩ cách một kích chí mạng sao?
 
Trước mắt này tính là gì?
 
Nhìn từng con Trọc ma rơi xuống kia, giống như nấu bánh bao, hắn cảm thấy nhận thức chung về tiền tuyến trước đó mình nghe thấy đều là nói nhảm.

 
Đây không phải là rất dễ đối phó sao?
 
Nghe thấy tiếng hoan hô reo hò của quân đoàn thứ tám bên cạnh.

 
Lại liếc nhìn ánh mắt sợ hãi và sùng bái của rất nhiều Tiên Nhân của ba quân đoàn năm, sáu, bảy bên cạnh này, hắn có hơi không thoải mái.

 
Các ngươi là bộ hạ của ta, quay đầu đã muốn theo họ Khương Thành rồi?
 
Quả thực lẽ nào lại như vậy!
 
Hơn nữa mục đích bọn họ đến tiền tuyến lần này là cái gì?
 
Nhìn Khương Thanh làm màu, thuận tiện còn nịnh nọt tặng quà hắn?
 
Vậy hắn ham cái gì?
 

Hắn cắn răng, cảm thấy không thể lại tiếp tục như vậy được nữa.

 
Kế hoạch hố chết Khương Thành lần này đã bị thất bại hoàn toàn rồi, nhưng mình đi theo mệt mỏi hành quân xa, cũng không thể đến vô ích một chuyến!
 
Không phải ngươi lợi hại sao, vậy ta cũng phải cướp chút công!
 
Nghĩ đến đây, hắn hạ một mệnh lệnh cho một tên thống lĩnh tâm phúc dưới trướng của mình.

 
“Tiếp theo ngươi dùng Tiên khí lưu ảnh, ghi lại cẩn thận tư thế oai hùng khi chiến đấu của ta.


 
Tên thống lĩnh kia vẫn còn có hơi buồn bực.

 
Thầm nghĩ chỉ dựa vào thực lực này của ngươi, làm gì có tư thế oai hùng khi chiến đấu gì đó?
 
Chẳng lẽ ngươi muốn đại chiến với Trọc Ma?
 
Đó không phải là tìm chết sao?
 
Nhưng trong nháy mắt, hắn đã nghĩ rõ ràng rồi.

 
Trước mắt toàn bộ Trọc Ma đã vô duyên vô cớ vây lấy Khương Thành tiến công, hoàn toàn không chú ý đến những người khác.

 
Lăng Hầu bay đến lân cận vung động kiếm bày tư thế, sẽ không có nguy hiểm gì đó.

 
Mà nếu như “góc độ quay” lại tốt một chút, người ngoài chỉ có thể coi Trọc Ma rơi xuống khắp trời là Lăng Hầu chém giết từ xa.

 
Về phần Khương Thành!
 
Hắn bị chôn vùi ở bên trong, cũng không có ai có thể nhìn thấy.

 
Chỉ cần khoá lại miệng của bốn quân đoàn, ai biết được là hắn đánh?
 
Huống hồ cho dù truyền ra ngoài, cũng có thể nói là Lăng Hầu hợp lực với Khương Thành tiêu diệt trên nghìn Trọc Ma mà!
 
“Hiểu rồi!”
 
Tên thống lĩnh kia ngầm hiểu trong lòng dựng Tiên khí lưu ảnh lên, “ống kính” vững chắc khoá chặt Lăng Hầu.

 
Lăng Hầu đã điều chỉnh nét mặt một chút, giơ cao trường kiếm về phía mấy chục ngàn người bên này.

 

“Khương chủ soái đã bị Trọc Ma vây lấy rồi!”
 
“Tình hình của hắn tràn ngập nguy hiểm!”
 
“Lăng Hầu ta thân là tiên tướng của Thiên Lạc Quân, sao có thể ngồi nhìn không quan tâm?”
 
Kiếm trong tay hắn chỉ thẳng vào tầng tầng lớp lớp Trọc Ma ở hư không chỗ xa kia, giọng điệu phải gọi là khảng khái bi tráng.

 
“Các ngươi ở đây giữ trận địa thật tốt cả đi!”
 
“Một mình ta phải đi cứu giúp Khương chủ soái!”
 
Nhìn thấy bóng dáng anh dũng bất chấp tất cả bay về phía đám Trọc Ma kia, tất cả mọi người có mặt đều suýt nữa nôn ra.

 
Mẹ nó, ngươi coi bọn ta là kẻ mù đấy à?
 
Khương chủ soái đang giết vui vẻ ở đó, thi thể Trọc Ma đã giống như nấu bánh bao rồi, còn cần ngươi nhiều chuyện ư?
 
Còn cứu hắn?
 
Mặt mũi đâu?
 
Rõ ràng chính là đang cướp công lao, còn nói quang minh chính đại như vậy.

 
Có điều, bọn họ cũng chỉ có thể oán thầm trong lòng một chút.

 
Nhìn Lăng Hầu vung kiếm về phía Trọc Ma từ xa, không đánh ra chút khí lạnh nào, hướng về không khí, hơn nữa còn có “máy quay phim” ghi lại toàn bộ quá trình.

 
Sáu tên nhị thế tổ khác cũng không ngồi im được nữa.

 
Lăng Hầu có thể có được công lao, tại sao bọn ta không thể?
 
Ai mà ngại công lao nhiều chứ?
 
Thế là sáu người này cũng nhao nhao hét to lên.

 
“Một mình Lăng huynh ngươi sợ rằng không đủ, ta đến giúp ngươi!”
 
“Giải cứu Khương chủ soái, sao có thể thiếu ta được?”
 
“Cho dù phải trả ra mạng sống, ta cũng không thể nhìn chủ soái của Thiên Lạc Quân bị giết!”
 
Rất nhiều người quân đoàn thứ tám đã thật sự nôn ra ngay tại chỗ.

 
Đám người này diễn kịch cũng không ngại buồn nôn.

 
Mấy người các ngươi, có vài người vẫn chỉ là Chí Tôn thôi đấy.

 
Thân thể nhỏ bé đó có thể khiến Trọc Ma nhất giai cấp thấp nhất tiêu hoá sao?
 
Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, sáu tên nhị thế tổ kia vẫn là gấp không thể chờ được xông lên.

 
Học theo dáng vẻ của Lăng Hầu, tiến hành phát ra không khí về phía Trọc Ma.


 
Một màn này, không chỉ người bên ngoài nhìn thấy, thật ra Khương Thành bên trong cũng đã nhìn thấy.

 
Mặc dù hắn bị Trọc Ma chôn vùi, nhưng người bận rộn là ngộ đạo Tiên Thụ.

 
Bản thân hắn không phải làm gì cả, chỉ là cung cấp một nơi tự sát cho Trọc Ma mà thôi.

 
Nhìn màn biểu diễn của bảy tên nhị thế tổ này, Thành ca cảm thấy cũng là lúc tiễn bọn họ lên Tây Thiên rồi.

 
Vốn dĩ hắn không có cảm giác gì với mấy người Lăng Hầu này.

 
Dù sao hắn cũng không có suy nghĩ gì với ba quân đoàn năm sáu bảy này.

 
Hắn không ngăn nổi đám người Lăng Hầu hết lần này đến lần khác dính sát.

 
Nhiều lần phơi bày ra ý đồ muốn mưu hại hắn cũng thôi đi, dù sao Thành ca vốn đã muốn chết nhiều một chút.

 
Vấn đề hiện tại mấy thứ này vậy mà lại đang cướp sự nổi bật của hắn.

 
Mưu toan đội chiến tích của hắn lên trên đầu mình.

 
Đây là vảy ngược của Khương Thành.

 
Hắn mở hệ thống ra, định ẩn thân.

 
Mặc dù sau khi ẩn thân, Trọc Ma gần đấy vẫn có thể đánh được hắn, nhưng Trọc Ma bên ngoài sẽ mất đi mục tiêu trong nháy mắt.

 
Lúc này, bọn nó sẽ tự động khoá chặt mục tiêu gần nhất.

 
Mà cách bọn nó gần nhất chính là đám người Lăng Hầu.

 
Đến lúc đó, đám người Lăng Hầu sẽ không chút hồi hộp bị Trọc Ma xé rách.

 
Cũng coi như là chết có ý nghĩa mà!
 
Mà mình lại lần nữa hiện thân, mở rộng thần uy, báo thù cho đám người Lăng tiên tướng!
 
Suy nghĩ một chút cũng đều rất kích thích.

 
Hắn đang định bắt đầu thực hiện kế hoạch hoàn hảo này, trong cơ thể đột nhiên chợt chấn động!
 
Một mảnh sương xám trọc khí lớn bị loại bỏ ra ngoài, đột nhiên rơi xuống.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận