Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Chỉ vỏn vẹn một phút sau, bức màn chắn Tiên lực này đã bị trọc khí từng bước xâm chiếm sạch sẽ, không còn tồn tại.

 
Vì để bảo vệ y phục, Thành ca chỉ có thể lại lần nữa vung ra một bức màn chắn Tiên lực mới.

 
Sau đó, màn chắn Tiên lực mới lại bị ăn mòn lần nữa.

 
Điều này giống như đã trở thành một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.

 
Đi theo phía sau hắn, Tùng Nghiên Chí Tôn với tư cách là người chứng kiến của đối phương nhìn đến vô cùng sửng sốt.

 
Hắn không hề biết Thành ca không dùng Nguyên Thanh Tiên Dịch, cho nên có hơi không rõ hắn đang làm gì.

 
Sau khi bôi Nguyên Thanh Tiên Dịch lên đạo giáp đang mặc, không phải là sẽ không bị trọc khí ăn mòn sao?
 
Căn bản không cần nhiều lần thúc động Tiên lực, dùng màn chắn Tiên lực để ngăn cản trọc khí tập kích như vậy!
 
Mông Thuần bị đám người Lăng Hầu cản ở phía sau ngược lại là đã trực tiếp hỏi ra thay hắn.

 
“Khương chủ soái, ngươi đang làm gì thế?”
 
Thành ca vừa nhìn trăm mấy chục ngàn đại quân phía sau kia không phải làm gì cả, vậy mà cũng bình an vô sự.

 
Trong lòng đã có hơi mất cân bằng.

 
Chuyện gì vậy, lẽ nào ngay cả một tên tiểu tốt mình cũng không bằng?
 
Mặt mũi của chủ soái này ở đâu?
 
Lẽ nào lại là bởi vì mình không có thiên tâm?
 
“Khụ, ta đang rèn luyện thân thể đấy.


 
Hắn mặt không đỏ thở không gấp lại lần nữa làm ra một vòng màn chắn Tiên lực.

 
“Tu luyện như chèo thuyền ngược dòng không tiến ắt lùi, dùng nhiều lực tiên nguyên một chút, có thể tăng thêm độ thuần thục, cũng coi như là luyện tay một chút.


 

“Hoá ra là như vậy à!’
 
Đám người Mông Thuần và Xích Linh chợt hiểu ra, sau đó tâng bốc theo thói quen.

 
“Không hổ là Khương chủ soái.


 
“Trên đường hành quân cũng không bao giờ quên luyện tập chút nào, thật sự là tấm gương của Tiên Nhân bọn ta!”
 
“Đó là đương nhiên, thành tựu của Khương chủ soái không chỉ có thiên phú cực mạnh, còn có mồ hôi mà mọi người không nhìn thấy nữa.


 
“Mọi người phải học tập nhiều ở Khương chủ soái!”
 
Hơn sáu nghìn người của quân đoàn thứ tám nhao nhao gật đầu, tỏ ý đã nhận sự chỉ bảo.

 
“Khương chủ soái rõ ràng đã mạnh như vậy rồi, còn cố gắng như vậy.


 
“Chúng ta sao lại không biết ngại mà lười biếng?”
 
“Trước đó ta còn tưởng rằng Khương chủ soái ở trong Hành cung là đang hưởng lạc, hoá ra hắn vẫn luôn đều đang vất vả tu luyện, thật là khiến chúng ta hổ thẹn!”
 
Nói xong, tâm thái của nhánh quân đoàn này sớm đã biến đổi, trở nên có chí tiến thủ, vậy mà cũng bắt đầu bắt chước Thành ca.

 
Ai cũng đều thúc động Tiên lực, ngưng ra một vòng màn chắn Tiên lực ở bên ngoài cơ thể.

 
Thực lực của bọn họ kém xa Khương Thành, màn chắn Tiên lực luôn luôn chỉ cần mấy giây đã bị trọc khí ăn mòn sạch sẽ.

 
Nhưng mọi người vẫn như cũ làm không biết mệt, tiếp tục thúc động màn chắn Tiên lực mới, hoàn toàn không thương tiếc Tiên lực tiêu hao.

 
Khương thành chủ cũng đã làm như vậy rồi, vậy thì nói rõ điều này là đúng.

 
Một màn vô cùng “phản trí tuệ” này đã khiến Tùng Nghiên Chí Tôn nhìn đến dại ra.

 
Rèn luyện?
 
Còn có cách rèn luyện này?
 

Nhưng mà một phút một lần thúc động và duy trì màn chắn Tiên lực như vậy rất hao phí lực tiên nguyên trong cơ thể đúng không?
 
Đợi đến khí thật sự gặp phải Trọc Ma, há không phải là toàn bộ thành viên đều đã thở hồng hộc sao?
 
Lẽ nào là có thâm ý đặc biệt gì?
 
Giống như Hoàn Thường trước kia, Tùng Nghiên cũng cho rằng Khương Thành là người túc trí đa mưu, lòng dạ cực sâu.

 
Bằng không hắn không thể chỉ dựa vào cảnh giới Đạo Tôn liền đột nhiên từ trên trời rơi xuống làm chủ soái của Thiên Lạc Quân.

 
Ngay vào lúc hắn nghi thần nghi quỷ, Ân Bình trong đại quân ở một con đường khác cũng là đã mở rộng tầm mắt.

 
Hắn đi theo quân đoàn thứ ba và thứ tư, vẫn luôn đồng hành ở bên cạnh Hạng Lê.

 
Sau khi hai nhánh quân đoàn này bắt đầu lên đường đi ra, rất nhanh đã chia thành sáu bộ phận.

 
Trong đó hai chục ngàn người bị tước vũ khí trước đó, lại lần nữa đã phân phát đạo khí tứ giai, làm quân dự phòng sử dụng.

 
Năm bộ phận khác, cả đường làm trung quân, theo sát Hạng Lê.

 
Mà bốn bộ phận khác lại là phân thành bốn đường, nhận lấy nhiệm vụ chiến đấu khác nhau.

 
Dưới sự chỉ huy của Mạnh Lâm, trải ra các phương hướng khác nhau.

 
Đại quân bốn đường giống như thuỷ ngân cuồn cuộn trên mặt đất, biến mất ở nơi sâu trong trọc khí mù mịt.

 
Mà Hạng Lê và một đám phụ tá lại là nhanh chóng mở ra một bức tranh thần kì.

 
Chỉ thấy phía trên bức tranh kia không có núi sông trập trùng, chỉ có thể nhìn thấy từng vùng điểm sáng nhanh chóng chuyển động về các phía khác nhau.

 
Coi như là sa bàn đặc biệt.

 
“Tiểu đoàn thứ tư di chuyển ba triệu dặm về phía bên trái đằng trước.



 
“Tiểu đoàn thứ bảy tạm thời dừng lại, mai phục tại chỗ.


 
“Tiểu đoàn thứ sáu đánh bọc sườn về phía bên trái đằng trước! ”
 
Từng đạo mệnh lệnh đã trực tiếp truyền xuống ở không trung.

 
Mà điểm sáng trong bức tranh giống như là máy móc bị điều khiển từ xa, cẩn thận tỉ mỉ chấp hành mệnh lệnh của trung quân bên này.

 
Bốn bộ phận đại quân giống như bốn đoá hoa tươi lớn từng chút một nở rộ, tản phát ra mỹ cảm và ý vị riêng biệt.

 
Hoá ra còn có thể đánh trận như vậy?
 
Ân Bình làm tổng quản của Soái phủ, vốn chính là người biết quân sự.

 
Hắn biết bốn đoá hoa tươi này không chỉ là đẹp mắt, hơn nữa còn lộ ra vô tận sát cơ và huyền diệu.

 
Một cái túi tử vong, đã lặng lẽ mở ra ở xung quanh, chỉ đợi một mẻ hốt gọn Trọc Ma trong phạm vi này.

 
Hắn lúc này chỉ có thể nhìn mà than thở.

 
So với phong cách hành quân như ong vỡ tổ khi đi theo Khương Thành trước đó, đây quả thực chính là một tồn tại khác.

 
Hắn bất giác có hơi lo lắng cho Khương chủ soái rồi.

 
Lần này hắn sẽ không thật sự bị Hạng Lê đánh bại đấy chứ?
 
Chỉ hi vọng hắn vẫn như cũ có thể dựa vào thực lực cá nhân mạnh mẽ lại tạo ra kì tích lần nữa!
 
Một đường đi lên, không biết đã qua bao lâu, phía trước cuối cùng đã bùng phát chiến đấu.

 
Phía trên bức tranh, rất nhiều điểm sáng nhanh chóng đi sát lại về phía nào đó.

 
Mà Hạng Lê lại là trường thương giơ cao, chỉ thẳng về phía trước.

 
Trong nháy mắt, trung quân giống như thuỷ triều im lặng cuốn về phía trước.

 
Một trận đại chiến lặng lẽ bùng nổ.

 
Ân Bình đi theo phía sau hắn không hề ra tay.


 
Dựa theo ước định của hai bên, người làm chứng không thể nhúng tay.

 
Năm đó khi theo sau chủ soái tiền nhiệm, Ân Bình đã từng gặp Thái Thuỷ Trọc Ma, biết rõ loại ma vật đặc biệt này khó đối phó bao nhiêu.

 
Trọc Ma không hề biết võ kĩ và công pháp gì đó.

 
Nhưng bọn nó có quá nhiều năng lực không thể tin được.

 
Tiên pháp và võ kĩ thông thường không giết chết được Trọc Ma đâu.

 
Sau khi thân thể của bọn họ bị cắt ra, có thể rất nhanh đã thông qua trọc khí phục hồi như cũ.

 
Cho dù bị nổ thành mảnh nhỏ, cũng chỉ là tổn hao một chút trọc khí mà thôi.

 
Muốn giết Trọc Ma, chỉ có thể nghĩ cách từng chút một hao hết trọc khí của bọn nó.

 
Nhưng quá trình này cực kì gian nan.

 
Trọc khí của Trọc Ma đối với Tiên Nhân mà nói phải nguy hiểm hơn Thánh lực của Đạo Thánh, bất luận Tiên lực hay là quy tắc đều không có hiệu quả với loại sức mạnh này.

 
Mà tiên thể của mình bị xé ra một miệng vết thương thì có thể sẽ giống như khí độc lan tràn toàn thân.

 
Đến lúc đó cho dù có thanh khí Nguyên Thanh Tiên Dịch bảo vệ cũng sẽ bị trọng thương.

 
Ngoại trừ điều này ra, bản thân Trọc Ma còn có cường hãn thể phách không kém gì Yêu tộc Man tộc, còn có thể điều khiển một vài sức mạnh đặc biệt!
 
Trọc Ma nhất giai, phân chia theo sức mạnh, thật ra cũng tương đương với Tôn Giả.

 
Nhưng trên thực tế, cho dù một Chí Tôn gặp phải bọn nó cũng rất có thể sẽ gặp phải bất trắc.

 
Mà bên trong chiến đấu Ân Bình nhìn thấy hiện tại đều là một Thiên Tôn dẫn tiểu đội hơn mười tên Tôn Giả vây lấy một con Trọc Ma, không ngừng vật lộn.

 
Đối mặt với Trọc Ma nhị giai có thể giết chết Đạo Tôn, bọn họ thường cũng chỉ cần hai ba Chí Tôn, mang theo một trăm nhân đội đã có thể đánh lui rồi.

 
Sự phối hợp của mỗi một nhánh tiểu đội đều kín kẽ giống như bộ máy tinh xảo, gần như không nhìn thấy một chút xíu lỗi lầm nào.

 
Mỗi một người đều giống như đi ở phía trên lưỡi đao, nhưng lại giống như tự nhiên mà thành.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận