Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Nhìn thấy bọn họ cuống cuồng, tất cả mọi người của quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư đều ngẩng đầu kiêu ngạo.

 
Không sai, thể diện của Thiên Lạc Quân vẫn luôn dựa vào sự chống đỡ của bọn ta.

 
Các ngươi dựa vào chiến tích của bọn ta.

 
Một đường Hóa Tiên phủ, hỏi thăm nghe ngóng xem ai là cha.

 
Dám chọc bọn ta khó chịu?
 
“Thực sự không được, ngươi để bọn họ giữ lại sáu ngàn bộ, trả lại hơn trăm năm mươi ngàn bộ.


 
Lăng Hầu vỗ ngực làm người trung gian.

 
Thành ca hoàn toàn không để ý đến hắn.

 
“Chiến sự tiền tuyến, chỉ tiêu chiến tích gì đó, cũng không phiền các ngươi nhọc lòng.


 
“Ngươi nói cái gì?”
 
Cho dù Lăng Hầu hay là Tùng Nghiên, Mạnh Lâm, thậm chí cả Hạng Lê cũng hoảng hốt.

 
Hắn hơi nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

 
Hoặc là Khương Thành hoàn toàn không hiểu được mức độ nghiêm trọng của việc không hoàn thành chỉ tiêu của Tử Tiêu Điện.

 
“Nếu như không có chiến tích của bọn ta, Thiên Lạc Quân sẽ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chủ soái là ngươi cũng bị phế truất.


 
“Tốt hơn hết ngươi nên suy nghĩ rõ ràng trước khi lên tiếng!”
 
Khương Thành mỉm cười.

 
“Không có chiến tích của các ngươi, vẫn còn chiến tích của quân đoàn khác mà.


 
Vốn dĩ Hạng Lê đang tức giận suýt nữa bị hắn chọc cười.

 
Mà rất nhiều người của quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư ở phía sau, đã cười thành tiếng.


 
“Ha ha ha, hắn nói cái gì vậy?”
 
“Chiến tích của quân đoàn khác?”
 
“Ta không nghe lầm chứ, thế mà hắn lại trông cậy vào quân đoàn khác?”
 
“Mặc dù quân đoàn thứ nhất và thứ hai của Hoàn Thường cũng có chút sức mạnh, nhưng hắn trấn thủ ở Hóa Tiên phủ quanh năm, hoàn toàn không muốn ra ngoài.


 
“Ba quân đoàn thứ năm, thứ sáu và thứ bảy hoàn toàn không có sức chiến đấu gì.


 
“Hơn nữa, mấy tiên tướng đó có sẵn sàng chiến đấu không?”
 
“Chẳng lẽ hắn trông cậy vào quân đoàn thứ tám?”
 
Cuộc nghị luận của bọn họ, đương nhiên Thành ca có thể nghe được.

 
Hắn mỉm cười nhẹ gật đầu.

 
“Đúng đó, không phải ở đây vẫn còn một quân đoàn thứ tám tinh nhuệ nhất sao?”
 
Vẻ mặt của Ca đầy vui mừng, vỗ vai Mông Thuần và Xích Linh, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

 
“Mặc dù quân số của quân đoàn thứ tám hơi ít, chỉ có sáu ngàn người, nhưng từng người đều là lực sĩ lấy một chọi trăm.


 
“Với cách tính toán như vậy, sáu ngàn người có thể làm sáu trăm ngàn người, chiến tích gì đó, hoàn toàn không thành vấn đề.


 
Trong phút chốc, mọi người trực tiếp bị hắn lời nói này của hắn làm cho mơ hồ.

 
Bài toán bậc tiểu học này có vẻ không sai.

 
Nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

 
Nhưng Mông Thuần và Xích Linh vừa mới được công nhận, lúc này đang trong trạng thái máu gà.

 
“Không sai!”
 
Hai người ngẩng đầu ưỡn ngực, xúc động nói: “Bọn ta tuyệt đối sẽ không để cho Khương chủ soái thất vọng!”
 
Nhiệt huyết của sáu ngàn người phía sau xông lên trán, đồng thanh kêu lên.

 
“Tuyệt đối không để cho Khương chủ soái thất vọng!”

 
Những người khác ở sân bên đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó phá lên cười, rất nhiều người cười đến mức nước mắt sắp trào ra.

 
“Ha ha ha…”
 
“Có thể đừng chọc cười ta được không?”
 
“Quân đoàn thứ tám này còn thật sự xem bản thân là báu vật à?”
 
“Từ khi nào thì Thiên Lạc Quân của chúng ta lại suy bại đến mức cần quân đoàn thứ tám làm đại diện rồi?”
 
Hạng Lê cố nén nụ cười của bản thân, hắn hơi nghi ngờ rằng Khương Thành đang cố ý trêu chọc chính mình.

 
“Đủ rồi!”
 
“Ngươi muốn phùng má giả làm người mập thì cũng nên tìm một quân đoàn đàng hoàng.


 
Hắn hoàn toàn không tin Khương Thành dám nhìn quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư rút lui.

 
Các đời chủ soái của Thiên Lạc Quân, ai không phải dựa vào hai quân đoàn này?
 
“Ta vẫn nói rằng, quân đoàn thứ tư và quân đoàn thứ tám không giống nhau.


 
“Bởi vì cái gọi là sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm đớp cứt, điều này là do thiên tính và sức mạnh quyết định.


 
“Những trang bị mà quân đoàn thứ tám có được cũng là phung phí của trời, mà quân đoàn thứ tư thì như hổ mọc thêm cánh, vốn dĩ nên dâng tặng.


 
”Được rồi được rồi.


 
Khương Thành xua tay, ngắt lời hắn.

 
Sói hay chó gì đó, quân đoàn thứ tám là đội cổ động do ca khâm định, ngươi đang ngoặt chỗ cong mắng ta à?
 
“Tranh luận suông cũng không có ý nghĩa gì.


 
“Như vầy nhé, chúng ta đánh cược.



 
Nếu như Thu Vũ Tuyền ở đây, sẽ lập tức trở nên cảnh giác, tên này lại muốn lừa người.

 
Nhưng Hạng Lê rõ ràng thiếu hiểu biết về Khương Thành.

 
Hắn đến bây giờ, thậm chí còn không biết rằng Khương Thành đã tiêu diệt hơn hai trăm ngàn Tà Tiên.

 
“Đánh cược gì?”
 
Khóe miệng Thành ca nhếch lên: “Thì đánh cược quân đoàn thứ tám và quân đoàn thứ tư ai là hổ lang, ai là chó vô dụng.


 
Hạng Lê nhanh chóng hỏi mà không do dự: “Đánh cược như thế nào?”
 
“Kỳ hạn một tháng tiếp theo, so chiến tích của ai tốt hơn.


 
“Bên ta quân đoàn thứ tám bên là chính, ba quân đoàn thứ năm, sáu, bảy tùy ý.


 
Khương Thành nhìn về phía hai đại quân đoàn tiền tuyến đang căm hờn không thôi ở đối diện.

 
“Về phía các ngươi, quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư có thể phái đi tất cả.


 
Hắn còn rất độ lượng vẫy tay: “Bởi vì bốn quân đoàn bên ta hơi nhiều người, toàn bộ chiến tích của các ngươi tính vào quân đoàn thứ tư cũng không thành vấn đề, để tránh cho các ngươi nói ta chiếm ưu thế.


 
Trong một khoảnh khắc, Hạng Lê nghi ngờ rằng tên này đang cố ý sỉ nhục mình.

 
Ngươi dùng quân đoàn thứ tám ngoài ra còn ba quân đoàn rách nát khác để so sánh với quân đoàn tinh nhuệ của bọn ta?
 
Còn cho rằng bọn ta chiếm ưu thế?
 
Đây là xem thường sư đoàn hổ lang ở tiền tuyến của bọn ta?
 
“So với bọn họ!”
 
“Đúng, cược thì cược!”
 
Cả quân đoàn thứ ba và thứ tư đều đang rất hăng chí.

 
“Hoàn toàn không cần hai quân đoàn, chỉ cần phái mười ngàn người của chúng ta là đủ!”
 
“Chiến tích áp đảo mấy quân đoàn tôm cá hôi thối năm, sáu, bảy, tám, còn phải dùng chục ngàn người? Phái đội năm trăm người của chúng ta cũng đủ rồi!”
 
Quân đoàn thứ năm, sáu, bảy vừa ăn dưa vừa xem kịch nửa ngày, vẻ khó chịu.

 
Làm ơn, các ngươi muốn mỉa mai quân đoàn thứ tám thì cứ mỉa mai, hà tất gì phải mang cả bọn ta vào?
 
“Phái bọn ta!”
 
“Phái bọn ta đánh cược với bọn họ, nếu thua đưa đầu đến gặp!”
 
“Không tồn tại việc bọn ta thua!”

 
Những người trong quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư này cũng không phải là tự tin một cách mù quáng, bọn họ có lý do để tự tin.

 
Trong trường hợp đánh theo nhóm, bọn họ tuỳ tiện phái một đội năm trăm người, chắc chắn không thể đánh bốn nhóm hơn trăm nghìn người.

 
Nhưng hiện tại so về chiến tích.

 
Thậm chí bốn quân đoàn thứ năm, sáu, bảy và tám còn chưa từng ra tiền tuyến, hoàn toàn xa lạ với tình huống ở đây, thậm chí còn chưa từng giao chiến với trọc ma.

 
Dưới tình huống này, tùy tiện xâm nhập vào sẽ chỉ bị trọc ma đánh đến mất phương hướng mà thôi.

 
Còn chiến tích? Chiến tích thua thì giống hơn.

 
Ngược lại, bọn họ là những người quanh năm ở tiền tuyến, quen đường quen lối.

 
Muốn tìm một ít đầu và thi thể của trọc ma để làm chiến công, cũng không tính là quá khó.

 
Hạng Lê cũng có suy nghĩ tương tự.

 
Nhưng chủ tướng là chủ tướng, dù sao hắn cũng bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều, cũng không định lên kế hoạch giao phó.

 
“Tốt, vậy thì cứ dựa theo cách ngươi nói để đánh cược.


 
Sư tử dùng hết sức chiến đấu với thỏ, nhất định phải nhân cơ hội lần này hung hăng áp đảo chủ soái Khương Thành.

 
“Ngươi muốn gì? Chẳng lẽ sau khi chiến thắng, muốn quyền chỉ huy của hai quân đoàn thứ ba và thứ tư?”
 
Mặc dù hắn không nghĩ rằng bản thân sẽ thất bại, nhưng không thể không đề phòng.

 
Sau đó hắn nhìn thấy Khương Thành lắc ngón tay.

 
“Không không không, quyền chỉ huy gì đó, các ngươi cứ giữ lại cho bản thân đi.


 
Hắn ăn no rửng mỡ đi chỉ huy hai quân đoàn này làm gì, không mệt sao?
 
Những người khác xem quyền chỉ huy này như bảo bối, nhưng hắn chỉ cho rằng nó là một gánh nặng.

 
Thắng rồi còn tìm phiền phức cho bản thân?
 
Cần gì chứ?
 
Đám người Hạng Lê và Tùng Nghiên hoàn toàn không tin hắn, bọn họ đang nghi ngờ rằng liệu hắn có đang làm bộ làm tịch hay không.

 
Hoặc là, hắn còn có kế hoạch gì đó lớn hơn?
 
“Vậy ngươi muốn cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận