Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Vào lúc đám người Hạng Lê đang bận rộn tranh đấu với không khí, Khương Thành lại một lần nữa đắm chìm trong sự tâng bốc lấy lòng của đám người Lăng Hầu.

 
Ca không ngốc, hắn biết Lăng Hầu hoàn toàn không thật lòng muốn thắt chặt mối quan hệ với chính mình.

 
Cũng sẽ không cam tâm tình nguyện tặng bảo vật cho chính mình.

 
Hắn hơi khó hiểu, mấy nhị thế tổ này ngày nào cũng ở chỗ của mình, rốt cuộc là muốn làm gì vậy?
 
Không quan tâm nữa, dù sao có thể đạt được lợi ích từ chỗ bọn họ mới là đúng đắn.

 
Thời gian cứ thế trôi qua.

 
Ba ngày sau đó, vẫn luôn gió yên biển lặng.

 
Bốn quân đoàn thứ năm, sáu, bảy, tám ở bên ngoài đều đang vội vàng thúc giục ‘Tiên Nguyên Hóa Hư Quyết’, luyện chế Nguyên Thanh Tiên Dịch.

 
Ngay cả đám người Lăng Hầu cũng thường xuyên luân phiên ‘xin nghỉ phép’ đi ra ngoài để lén lút luyện chế.

 
Chỉ có Thành ca bị lừa trong bóng tối.

 
Đám người Mông Thuần, Xích Linh và Ân Bình cũng đang bận rộn chuyện này.

 
Đối với bọn họ, đây là kiến thức chung cơ bản nhất.

 
Bọn họ thì muốn đến gặp Khương Thành, nhưng mỗi lần đến đều bị đám người Lăng Hầu ngăn cản, từ đầu đến cuối vẫn luôn không có cơ hội.

 
Hơn nữa bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng, Khương chủ soái anh minh thần võ ngay cả Nguyên Thanh Tiên Dịch cũng không biết.

 
Đêm nay, trăm năm mươi ngàn đại quân đã luyện xong Nguyên Thanh Tiên Dịch.

 
Sau khi phân biệt ra uống và thoa, bên trong và bên ngoài cơ thể của mỗi người đều tràn ngập thanh khí đặc biệt.

 
Thanh khí này có thể chặn trọc khí xung quanh ở bên ngoài.

 
Vốn dĩ đại quân đang uể oải bơ phờ, lúc này đã khôi phục lại trạng thái hoàn toàn.

 
Nhưng vào lúc này, Khương Thành nghe được từng trận gào thét vang lên từ bên ngoài.


 
Nghe rất xa, nhưng lại ồn ào vô cùng.

 
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ trọc ma chủ động tấn công tới đây sao?”
 
Hắn vừa mới thả thần niệm ra, định kiểm tra xem xảy ra chuyện gì, thì bên ngoài đã vang lên tiếng thét chói tai dồn dập.

 
“Khương chủ soái, không ổn rồi!”
 
“Tránh ra, bọn ta phải gặp Khương chủ soái!”
 
Thành ca nghe ra được là giọng của đám người Mông Thuần và Xích Linh.

 
Vừa định ra ngoài, Lăng Hầu đã không thể ngồi yên.

 
Hắn lo lắng rằng hai người này sẽ nói ra chuyện của Nguyên Thanh Tiên Dịch, vì vậy vội vàng đến ngăn cản.

 
“Khương chủ soái, bọn họ thì có thể có việc lớn gì chứ, không bằng để ta đi kiểm tra là được…”
 
Lời còn chưa dứt, Thành ca đã biến mất ngay tại chỗ.

 
Mặc dù trong mắt hắn, Mông Thuần và Xích Linh chỉ là hoạt náo viên nói chuyện dễ nghe, nhưng không có nghĩa là hắn không xem trọng bọn họ.

 
Vào lúc Lăng Hầu đuổi theo, Thành ca đã nhận ra rằng bản thân đã đoán sai.

 
Bởi vì quân đoàn thứ tám ở đằng xa không có bóng dáng của trọc ma.

 
Nhưng nhìn thấy sự hỗn loạn ở đó, tiếng người huyên náo bên tai, ngoài ra còn có tiếng nổ vang sau khi binh khí và tiên lực va chạm, xen lẫn với tiếng khóc và chửi bới.

 
“Dừng tay!”
 
“Buông ra, cái này là của bọn ta!”
 
“Các ngươi không thể cướp nó!”
 
Mông Thuần và Xích Linh vừa tức giận vừa lo lắng, giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt.

 
“Khương chủ soái, quân đoàn thứ tư quá đáng ghét!”
 
“Thế mà bọn họ lại đến cướp đạo khí và bí bảo của quân đoàn thứ tám của bọn ta!”
 
“Cái này thật sự quá khiến người ta tức giận, hành vi không thể tha thứ!”
 
“Quả thật là muốn tạo phản mà!”

 
“Còn có chuyện như vậy?”
 
Khương Thành híp mắt.

 
“Đi qua xem.


 
Khi hắn đến nơi, doanh trại của quân đoàn thứ tám đã là một vùng hỗn loạn, giống như đã bị người ta cày xới nhiều lần một cách hung hăng.

 
Những vách tường bị giẫm nát, bàn ghế giường tủ vỡ tan tành thành nhiều mảnh nhỏ, lộn xộn tứ tung, rải rác khắp mặt đất.

 
Cũng may tiên nhân xuất chinh không cần quân nhu lương thảo gì đó, nếu không cảnh tượng sẽ càng khó coi hơn.

 
Mà những thống lĩnh, đội trưởng, binh lính của quân đoàn thứ tám trên mặt đất hầu như đều bị thương.

 
Binh khí và đạo giáp của bọn họ đã bị lột không còn một mảnh, rất nhiều người nằm trên mặt đất xoa vết thương kêu rên, quả thật là muốn thảm bao nhiêu thì có thảm bấy nhiêu.

 
Nhìn thấy Khương Thành đi đến, tất cả mọi người giống như đứa trẻ bị đánh nhìn thấy cha mẹ đến chủ trì công đạo, tất cả đều lảo đảo nghênh đón.

 
“Khương chủ soái hu hu hu…”
 
“Những người đó thật đáng ghét!”
 
“Bọn họ hoàn toàn không phải là bạn gì cả, tất cả đều là quân ăn cướp! Là quân ăn cướp mà!”
 
“Khương chủ soái làm chủ cho bọn ta đi… hu hu hu…”
 
Nghe tiếng gào khóc trải dài, Thành ca gần như biết đầu đuôi sự việc.

 
Trang bị của quân đoàn thứ tám quá tốt, nhưng sức mạnh lại quá yếu, cho nên được người ta nhớ nhung.

 
Nhưng dù sao thì cũng là Thiên Lạc Quân, chuyện này thật sự quá không đúng mực.

 
“Người của quân đoàn thứ tư đến cướp?”
 
Mấy thống lĩnh cấp Chí Tôn bị đánh cũng liên tục gật đầu.

 
“Đúng vậy đúng vậy, là bọn họ!”
 
“Năm vạn người của quân đoàn thứ tư, tất cả đều đến đây?”

 
“Không có, số người đến của bọn họ tương đương với bọn ta.


 
Khương Thành lại hỏi: “Hạng Lê và Mạnh Lâm cũng đến sao?”
 
“Không có, có mấy thống lĩnh bên đó đến.


 
Trong chốc lát Thành ca không biết nên nói gì cho phải.

 
Bên đó có mấy thống lĩnh đến, các ngươi cũng có hai tiên tướng Mông Thuần và Xích Linh.

 
Thế mà không thể ngăn được người khác cướp bóc?
 
Cho dù đánh không lại, thân phận tiên tướng cũng đặt ở đó chứ, không thể trấn áp được mấy thống lĩnh?
 
Bỏ đi bỏ đi, dù sao bọn họ chỉ là nhóm cổ vũ.

 
Vốn dĩ bản thân cũng đã mong đợi bọn họ mạnh đến mức nào, vì vậy không cần phải trách móc nặng nề.

 
Mông Thuần ở bên cạnh vẫn còn đang lớn tiếng cáo trạng.

 
“Đây là một hành động có tổ chức và được lên kế hoạch trước!”
 
“Chắc chắn là do Hạng Lê và Mạnh Lâm bày mưu tính kế!”
 
Đương nhiên Khương Thành biết việc này đã được tổ chức và có tính toán trước đó.

 
Nếu không thì không thể có số người vừa đúng chính xác nhau.

 
Hơn nữa, hành động của đối phương vô cùng đột ngột, lại kết thúc vô cùng nhanh chóng, giống như gió cuốn mây trôi.

 
Từ đây có thể thấy được là có kế hoạch trước, mục tiêu rất rõ ràng, tấn công rất chính xác.

 
Lúc này, đám người Lăng Hầu cũng chạy tới.

 
“Ây da, việc này cũng quá quá đáng rồi đúng không?”
 
Đám nhị thế tổ này vừa nhìn thấy quân đoàn thứ tám bị cướp, bọn họ không hề tức giận, ngược lại suýt nữa không quản lý được nụ cười trên mặt.

 
Dù sao trong mắt bọn họ, quân đoàn thứ tám mới là nhánh chính duy nhất của Khương Thành.

 
Cái này là thương ai thương cả đường đi lối về.

 
“Quả thật là người và thần cùng phẫn nộ, phải không?”
 
“Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn được nữa!”
 

“Nếu người của chúng ta xuất hiện chuyện này, không lấy lại được thể diện thì thật xấu hổ, chi bằng dứt khoát từ chức…”
 
Đám người này nhảy cẫng lên, làm dáng vẻ còn kích động hơn cả Mông Thuần và Xích Linh.

 
Trên thực tế chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ mong sao Khương Thành và Hạng Lê xử kí nhau.

 
Thành ca nhìn thoáng qua những người của quân đoàn thứ năm, thứ sáu và thứ bảy đang vây xem ở đằng xa, hầu hết đều có thái độ không liên quan đến bản thân.

 
Trên thực tế, vào lúc quân đoàn thứ tư đến cướp bóc vừa rồi, đám người ở kế bên này có thể đến giúp ngăn cản.

 
Kết quả đáng ngạc nhiên là không có ai ra tay.

 
Bọn họ chỉ đứng nhìn quân đoàn thứ tám bị cướp sạch.

 
Điều này làm cho nội tâm Khương Thành hơi thất vọng.

 
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra rằng, Thiên Lạc Quân không phải là một chỉnh thể.

 
“Đi theo ta.


 
Hắn phất tay, dẫn đầu bay về phía pháo đài của quân đoàn thứ tư.

 
Mông Thuần, Xích Linh và những người khác của quân đoàn thứ tám lập tức đi theo.

 
Lăng Hầu và vài tiên tướng khác nhìn nhau, bọn họ đều có thể nhìn thấy sự hả hê vui sướng khi người gặp họa trong mắt nhau.

 
Chuyện này cũng không phải dễ dàng xử lý đâu!
 
Hai quân đoàn thứ ba và thứ tư, tất cả đều là kiêu binh dũng tướng, tiếp xúc vô cùng khó khăn.

 
Muốn bọn họ phun ra thứ đã ăn vào miệng, hoàn toàn không thể.

 
Trước mắt Khương Thành chỉ còn lại hai kết quả.

 
Mà cho dù là nội loạn hay là chịu thiệt thòi, đều sẽ làm cho vị chủ soái này bị mất hết uy tín.

 
“Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.


 
Dưới sự dẫn đầu của bọn họ, rất nhiều người từ quân đoàn thứ năm, thứ sáu và thứ bảy cũng đi theo.

 
Đội ngũ hùng hậu nhanh chóng đến trước cửa doanh trại của quân đoàn thứ tư.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận