Bốn quân đoàn vừa mới đến, chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình vừa mới đến đây thì đã bị xem như là kẻ thù rồi.
Hơn nữa không chỉ riêng đám tướng lĩnh cấp cao Hạng Lê và Mạnh Lâm, mà ngay cả những đội trưởng và binh lính dưới trướng bọn họ, thái độ của bọn họ cũng rất không thân thiện.
Một đại quân hơn trăm ngàn người lên đường đến đây, trăm ngàn người của quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư đóng quân ở pháo đài, thế mà lại thờ ơ không chút tiếng động.
Cứ như vậy từng người đứng ở bên ngoài nhìn.
Không một ai đi lên để chào đón, cũng không chào hỏi.
Trong ánh mắt của bọn họ có một sự thờ ơ và dò xét.
Như thể những người này không phải là bạn cũng không phải là kẻ thù của Thiên Lạc Quân, mà là một bầy khỉ trong sở thú.
Bốn quân đoàn bên này trái ngược hẳn với bọn họ, tạo thành đối lập rõ ràng.
Có rất nhiều người lần đầu tiên đến tiền tuyến, cho nên còn khá mới mẻ và lạ lẫm với những thứ ở đây.
Trong chốc lát tiếng nghị luận và tiếng cười không dứt bên tai.
Điều này càng làm trầm trọng thêm tâm lý xem thường của hai quân đoàn thứ ba và thứ tư bên pháo đài.
Trong mắt bọn họ, hơn trăm ngàn người này hoàn toàn không xứng gọi là Thiên Lạc Quân.
Đây đâu phải là đến đánh giặc, quả thật là đến để du xuân.
Giống như bọn họ, nếu đụng phải trọc ma trên tiền tuyến, cho dù một đợt thôi toàn quân không bị diệt, cũng sẽ mười không còn một.
Góc nhìn kiêu ngạo từ trên nhìn xuống này, mãi cho đến khi có sự xuất hiện của quân đoàn thứ tám, lúc này mới đột nhiên thay đổi.
Sáu ngàn người của quân đoàn này, thế mà tất cả đều mặc đạo giáp trên ngũ phẩm, dùng đạo khí trên ngũ phẩm.
Thậm chí có không ít người còn dùng lục phẩm.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều được trang bị ít nhất hai bí bảo trở lên.
Mặc dù hầu hết chỉ là hạ phẩm, nhưng đặt trong Thiên Lạc Quân, chắc chắn được xem là thứ xa xỉ.
Điều này làm cho trăm ngàn đại quân tiền tuyến vô cùng bất ngờ.
Trong bọn họ có một số Tôn Giả và Thiên Tôn còn chưa được mang đạo giáp và đạo khí ngũ phẩm.
Về phần bí bảo, thì ít phổ biến hơn.
Quân đoàn thứ tám này có đạo đức và tài cán gì, thế mà lại có thể dùng trang bị tốt như vậy?
Đôi mắt của rất nhiều người dần dần nhíu lại.
Trong khoảng thời gian này Mông Thuần và Xích Linh không có cơ hội để tiếp cận Thành ca.
Sau khi đi ra, lại bị đám người Lăng Hầu chặn ở bên ngoài.
Hai người chỉ có thể bay về phía pháo đài để kêu cửa.
“Chủ soái Thiên Lạc Quân Khương Thành đích thân đến đây, quân đoàn thứ ba và thứ tư, còn không mau đi ra nghênh đón!”
Là Đạo Tôn, giọng nói của hai người cũng rất hùng hồn, truyền đi không biết bao xa.
Nhưng mà hai quân đoàn này vẫn thờ ơ như trước.
Vẻ mặt của ai nấy đều kiêu ngạo và lạnh lùng, giống như bọn họ không hiểu ý nghĩa của hai chữ chủ soái.
Bản thân Khương Thành cũng không để bụng.
Dù sao hắn đánh trận không cần đồng đội, cũng không có cảm giác gì với hai quân đoàn tiền tuyến này, cũng không có suy nghĩ gì.
Bọn họ lập công của bọn họ, chính mình nên ra vẻ làm màu.
Nhưng mà Mông Thuần và Xích Linh lại cảm thấy vô cùng mất mặt.
“Lẽ nào lại như vậy!”
“Thái độ của các ngươi là gì?”
Lời này vừa nói ra, cuối cùng một đội trưởng cấp Chí Tôn của đội trăm người phía dưới cũng đáp lại.
“Bọn ta có thái độ này với tất cả mọi người.
”
“Đúng vậy.
”
Các đội trưởng khác ở xung quanh cũng lần lượt bay lên.
“Chủ soái hay không chủ soái gì đó, liên quan gì đến bọn ta?”
“Không có việc gì thì đừng đến đây làm phiền bọn ta.
”
“Nên làm gì thì làm đi!”
Đừng nói Mông Thuần và Xích Linh, ngay cả Ân Bình cũng tức giận.
Mặc dù đám kiêu binh dũng tướng này có chiến công hiển hách, nhưng không khỏi quá ngông cuồng.
Nếu không biết, còn tưởng rằng bọn họ là thế lực thứ tư độc lập với Thiên Cung, Tà Tiên Giới và Đạo Tuyệt Chi Địa.
“Lẽ nào các ngươi muốn tạo phản?”
“Hừ, lời cũng không thể nói lung tung!”
Hàng Lê và Mạnh Lâm dẫn đầu một đám phụ tá và thống lĩnh, cuối cùng cũng bay ra ngoài.
Mà bọn họ vừa xuất hiện, trăm ngàn đại quân tiền tuyến phía dưới lập tức thu hồi binh khí, vẻ mặt nghiêm trang, ầm ầm lên tiếng.
“Tham kiến hai chủ tướng!”
“Tham kiến hai chủ tướng!”
Lăng Hầu không khỏi nhìn Khương Thành ở bên cạnh.
Theo hắn nghĩ, hiện tại chỉ sợ rằng Khương Thành vô cùng khó chịu, nhất định là rất tức giận.
Rõ ràng hắn mới là chủ soái lớn nhất trong Thiên Lạc Quân.
Nhưng trong mắt hai quân đoàn này chỉ có chủ tướng, không có chủ soái, hoàn toàn không xem trọng hắn.
Đổi lại là ai cũng không thể nhịn được đúng không?
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Thành ca chỉ xem tất cả những điều này một cách đầy hứng thú, biểu cảm khá thoải mái, thậm chí hơi giống như đang xem kịch.
Lăng Hầu oán thầm.
Ra vẻ! Ngươi đang cố ra vẻ đúng không!
Khi đám mấy chục người của Hạng Lê và Mạnh Lâm bay thẳng đến trước mặt, hơi thở xơ xác đanh thép giống như phong ba bão táp, sự áp bức khiến cho mọi người ngạt thở một trận.
Phía sau Lăng Hầu, dáng vẻ của vài nhị thế tổ có vẻ sợ hãi, thậm chí liên tục bay lùi về phía sau mấy bước theo bản năng.
Mà hơn trăm ngàn đại quân phía sau, cũng có rất nhiều người đứng không vững.
Cảnh này đã rơi vào trong mắt trăm ngàn đại quân tiền tuyến, khiến cho người ta cười nhạo vô cùng.
“Tham kiến Khương chủ soái.
”
Sau khi Hạng Lê gặp mặt cũng không hành lễ, chỉ tùy ý chắp tay.
Không đợi Khương Thành trả lời, hắn đã không quanh co, trực tiếp hỏi: “Không biết ngươi đến tiền tuyến này, có chuyện gì vậy?”
Thành ca nhún vai.
“Câu hỏi này của ngươi hỏi thật đặc biệt, đến tiền tuyến đương nhiên là để đánh trận.
”
Hạng Lê hơi sửng sốt.
Đánh trận?
Chỉ dựa vào những hàng hóa của các ngươi, còn đánh trận?
Đến để tranh quyền, phải không?
Ông lão tóc hoa râm phía sau hắn trực tiếp cười ha hả.
“Vậy thì bọn ta xin chúc Khương chủ soái mã đáo thành công.
”
Hắn còn tự cho là đắc kế.
Không phải ngươi nói đánh trận sao, vậy thì bọn ta sẽ thuận nước đẩy thuyền, để ngươi đi đánh trận là được rồi.
Mạnh Lâm và các thống lĩnh khác ngầm hiểu.
“Đúng vậy đúng vậy, xin chúc Khương chủ soái chiến thắng trở về.
”
“Với thân phận và đội ngũ phía sau của ngươi, chắc chắn cũng không cần bọn ta phải làm việc không cần thiết.
”
“Đúng đúng đúng, các ngươi đi tiễn… đi, bọn ta sẽ bảo vệ trận địa phía sau cho các ngươi.
”
Thành ca thầm nghĩ giọng điệu này của các ngươi sao nghe có vẻ không tốt?
“Vậy đến lúc đó các ngươi cổ vũ cho ta ở phía sau nhé.
”
Sau khi nói xong hắn ra lệnh, trăm năm mươi ngàn đại quân đã nhanh chóng thiết lập một doanh trại gần đó dưới sự sắp xếp của các cấp thống lĩnh.
Mà Khương Thành cũng lười trao đổi với đám người Hạng Lê và Mạnh Lâm.
Dù sao cũng không phải tuyệt thế mỹ nữ, nói chuyện lại không dễ nghe, hắn hoàn toàn không có hứng thú.
Hắn lại tiện tay tế ra hành cung, Ca đi đến đâu cũng có thể hưởng thụ.
Vốn dĩ Hạng Lê còn đang đợi hắn xuất chiêu với mình, chẳng hạn như ép buộc mình giao ra quyền chỉ huy gì đó.
Hắn đã chuẩn bị rất nhiều phương pháp để đối phó.
Kết quả là Khương Thành chỉ vội vàng gặp mặt, sau đó ném bọn họ qua một bên, thậm chí cả một câu dặn dò cũng không có.
Đây là tình huống gì vậy?
Trong phút chốc, hắn hơi bối rối về mưu đồ của Thành ca.
“Chẳng lẽ hắn thật sự đến để đánh trận?”
Mạnh Lâm bĩu môi: “Ngươi xem hành cung xa hoa đó giống như là tư thế đánh trận sao? Chỉ là ra vẻ mà thôi.
”
Ông lão tóc hoa râm bên cạnh vô cùng đồng ý.
“Không sai, đây là để cho chúng ta lơ là thiếu cảnh giác, không thể không đề phòng.
”
“Dù sao địa vị của người này cũng là chủ soái, chúng ta cũng không tiện cứng rắn với hắn, nếu không Chiến Thiên Tư và Tử Tiêu Cung sẽ thật sự xem chúng ta là kẻ phản nghịch.
”
“Chỉ có thể chờ chính hắn tự làm bản thân mất mặt, sau đó trở về Hoá Tiên phủ.
”
Hàng Lê gật đầu, sau đó không thể không oán trách.
“Nếu như ít đi một chút cản trở từ phía trên thì tốt biết bao.
”
“Chúng ta chỉ muốn chiến đấu với trọc ma mà không bị quấy nhiễu, tại sao yêu cầu đơn giản như vậy lại khó đáp ứng đến như vậy?”
Ông lão tóc hoa râm vỗ vai hắn, xúc động thở dài.
“Không còn cách nào khác, ở đâu có người, ở đó có tranh đấu.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...