Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Đội ngũ liên tục đuổi theo, cuối cùng cũng đã đuổi đến tiền tuyến.

 
Đến đây, trọc khí đã khiến người ta rất khó chịu.

 
Thậm chí sắc mặt của một số Tôn Giả trong Thiên Lạc Quân đã trở nên trắng bệch, bước đi không còn ổn định.

 
Có thể làm cho tiên nhân xuất hiện những triệu chứng tương tự như bị bệnh, tình huống này có thể nói là vô cùng tồi tệ và hiếm thấy.

 
Mà trên thực tế, những trọc ma nơi này đã bị thanh trừ sạch sẽ từ lâu, xem như là khu vực tương đối an toàn.

 
Nếu tiếp tục đi vào sâu hơn, thậm chí còn có thể có người ngã xuống đường.

 
Khương Thành dựa vào sức mạnh ngang tàng của bản thân, ngược lại không có phản ứng gì.

 
Nhưng sau khi ra khỏi hành cung, nhìn thấy hầu hết mọi người trong đội ngũ đều trở nên chán nản và uể oải, Ca cũng không khỏi nhíu mày.

 
“Chỉ mới đi tới nơi này, đại quân hơn trăm ngàn người, cũng đã có ít nhất trăm ngàn trạng thái giảm một nửa.


 
“Nếu cứ tiếp tục đi như vậy, sợ không phải sẽ có người ngã xuống chết tại chỗ hay sao?”
 
“Dựa theo tư thế này, cũng không cần trọc ma ra tay.


 
Hắn thở dài, cũng không muốn giày vò thuộc hạ của mình.

 
“Nếu thật sự không thể, thế thì thôi vậy, tất cả các ngươi trở về hết đi.


 
Dù sao thì hắn cũng có thể tự mình chiến đấu mà không cần người khác trợ giúp.

 
Lăng Hầu còn tưởng rằng hắn muốn rút lui không làm nữa.

 
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn dính lấy Khương Thành, mỗi lần Khương Thành không kiên nhẫn, hắn đều phải dâng bảo vật lên nịnh nọt kéo dài thời gian.

 
Mấy ngày trước sau, đã bị hại mấy chục món vật liệu quý hiếm cửu phẩm.

 
Sao có thể quay đầu bỏ cuộc tại đây?
 

Vậy thì không phải là tất cả vốn đầu tư của hắn đều bị mất cả sao?
 
“Không không không, không cần trở về.


 
Hắn vội vàng chỉ tay về phía xa, nơi có từng tòa pháo đài giống như cự thú sắt thép.

 
“Ngươi xem quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư, bọn họ ở đây không tốt sao?”
 
Lúc đến tiền tuyến này, bọn họ đã hợp lại với hai quân đoàn tiền tuyến của Hạng Lê và Mạnh Lâm.

 
Khương Thành vừa nhìn, không phải sao?
 
Từng tiên nhân đắm mình trong hơi thở ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh bay vào bay ra.

 
Đừng nói là nản lòng nhụt chí, thậm chí trông có vẻ như còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn những tiên nhân bình thường cùng cấp.

 
“Bọn họ làm điều đó như thế nào?”
 
Thành ca hơi tò mò.

 
“Chẳng lẽ bọn họ đã ăn loại thuốc đặc biệt nào đó để chống lại trọc khí?”
 
Trong lòng Lăng Hầu vang lên tiếng lộp bộp.

 
Sao tên này lại có thể đoán trúng ngay?
 
Trăm ngàn đại quân tiền tuyến của quân đoàn thứ ba và thứ tư, có thể bình yên vô sự trong trọc khí, quả thật là vì Nguyên Thanh Tiên Dịch.

 
Nhưng Lăng Hầu chắc chắn không thể nói như vậy.

 
“Không không không, chẳng qua là vì bọn họ chinh chiến quanh năm ở đây, đã quen với trọc khí ở đây, nên trong cơ thể xuất hiện đề kháng.


 
“Đề kháng?”
 
Một số tiên tướng nhị thế tổ khác cũng liên tục gật đầu.

 
“Đúng, trọc khí có thể làm quen được.


 
“Sau khi ở lâu, tự nhiên sẽ có đề kháng, đây là chuyện có lợi cho bản thân.



 
“Đúng đúng, cơ hội rèn luyện này cũng xem như là quý giá.


 
“Nếu như hiện tại trở về, không chỉ bị người ta nhạo báng mà còn mất đi cơ hội rèn luyện mấy quân đoàn của chúng ta.


 
Mặc dù Thành ca nghe ra lời nói không thành thật của bọn họ, nhưng hai quân đoàn hùng mạnh đó ở tiền tuyến nhiều năm vô sự cũng là sự thật.

 
“Vậy thì để mọi người làm quen trước đi.


 
Kế hoạch ban đầu của hắn là xuất chinh ngay lập tức, lười gặp Hạng Lê và Mạnh Lâm của quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư.

 
Nhưng vì để cho đội cổ vũ điều chỉnh lại trạng thái, hắn quyết định vẫn nên đợi vài ngày rồi nói sau.

 
Hắn cũng không biết rằng, lúc này bên trong pháo đài lớn nhất, đám người Hạng Lê và Mạnh Lâm đang điên cuồng chửi bới mình.

 
“Chủ soái Khương Thành của chúng ta đã đến rồi.


 
Là một trong hai Đạo Thánh duy nhất trong mười hai tiên tướng, dường như Hạng Lê không có chút tôn trọng nào đối với Thành ca.

 
Nói tới hai chữ chủ soái, khóe miệng của hắn xuất hiện vẻ khinh thường không hề giấu giếm.

 
“Không chỉ riêng mình hắn tới, mấy tên ăn chơi trác táng Lăng Hầu kia, còn có hai người bất tài Mông Thuần và Xích Linh cũng tới.


 
Vốn dĩ hắn đã không có cảm tình với chủ soái nhảy dù như Khương Thành.

 
Hiện tại đám người Khương Thành, Lăng Hầu và Mông Thuần lăn lộn cùng một chỗ, làm cho hắn còn khinh thường hơn nữa.

 
Như tục ngữ đã nói, mây tầng nào gặp mây tầng đó, lăn lộn cùng một chỗ với những tên ăn chơi trác táng và đám nịnh hót đó, vậy thì hắn có thể là loại hàng tốt gì?
 
Tiên tướng thứ ba Mạnh Lâm không khỏi lắc đầu.

 
“Chậc chậc chậc, đây quả thật là tập hợp đồ ăn hại mà.



 
Hàng chục Đạo Tôn cấp thống lĩnh trong pháo đài cũng lần lượt phá lên cười.

 
“Đúng vậy đó, bọn họ không co rút lại ở phía sau, chạy lên tiền tuyến làm gì?”
 
“Đến chịu chết đúng không?”
 
“Phỏng chừng là hậu phương quá an nhàn, bọn họ chán sống rồi.


 
“Không chừng là nhìn thấy chiến công ở tiền tuyến của chúng ta quá cao nên cũng muốn lợi dụng đó mà ăn theo.


 
“Hừ, bọn họ nghĩ cũng hay thật!”
 
“Muốn cướp chiến công của chúng ta, vậy thì phải hỏi đao trong tay ta có đồng ý hay không!”
 
Nghe cuộc thảo luận của mọi người, mấy tên phụ tá bên cạnh Hạng Lê khẽ lắc đầu.

 
Một ông lão tóc hoa râm trong đó ho nhẹ.

 
Mà hắn vừa lên tiếng, đám kiêu binh dũng tướng đang ngồi ở đây lập tức im lặng.

 
Ngay cả giọng điệu của Hạng Lê cũng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

 
“Tùng Nghiên tiên sinh nhìn ra điều gì sao?”
 
Ông lão tóc hoa râm cười ha ha, đôi mắt đục ngầu trải qua tình đời, xuất hiện ánh sáng nhìn xa trông rộng.

 
“Nếu như ta dự đoán không lầm, lần này Khương Thành ra tiền tuyến, là để tranh quyền.


 
“Hắn muốn cướp đi quyền kiểm soát thực tế của quân đoàn thứ ba và quân đoàn thứ tư từ trong tay hai tiên tướng.


 
Lời này vừa nói ra, mọi người trong pháo đài đều bùng nổ.

 
“Cái gì?”
 
“Lòng can đảm của hắn cũng thật lớn, thế mà dám động đến quân đoàn thứ ba của chúng ta?”
 
“Quân đoàn thứ tư cũng không phải là thứ mà hắn có thể chỉ huy được!”
 
Là sư đoàn bách chiến quanh năm tách rời với hậu phương, trong mắt bọn họ chỉ có hai chủ tướng là Hạng Lê và Mạnh Lâm mà thôi.

 
Về phần chủ soái ở Hoá Tiên phủ xa xôi bên kia, cho tới bây giờ bọn họ vẫn luôn chưa từng xem trọng.

 
Cho dù chủ soái mới là thủ lĩnh tối cao thật sự của Thiên Lạc Quân.


 
“Chủ soái tiền nhiệm Túc Vương cũng không dám nghĩ cách với hai quân đoàn của chúng ta, hắn là cái gì?”
 
“Chống lại hắn!”
 
Có mấy thống lĩnh tính tình nóng nảy, thậm chí còn rút binh khí ra nhảy dựng lên.

 
“Ta đi giết hắn!”
 
“Khoan đã!”
 
Hạng Lê trầm giọng quát cho bọn họ đứng lại.

 
“Tiên sinh nói như vậy, có căn cứ không?”
 
Ông lão tóc hoa râm vuốt râu, thản nhiên nói: “Lần này Khương Thành đến đây, bên cạnh không chỉ có Mông Thuần và Xích Linh, còn có đám người Lăng Hầu.


 
“Hai người đầu bất tài không có chỗ dựa, nghe lệnh của hắn, cũng không có gì lạ.


 
“Nhưng Lăng Hầu thì khác.


 
“Với thói quen hưởng lạc xa hoa thường ngày của hắn, đến chiến trường tiền tuyến này, chỉ có một khả năng, đó là bị Khương Thành ép buộc.


 
“Điều này nói lên một chuyện.


 
Như thể hắn đã nhìn thấy được sự thật, tiếp tục phân tích nói: “Khương Thành đã thu phục được đám người Lăng Hầu, đây là điều mà ba chủ soái tiền nhiệm trước không thể làm được.


 
“Từ điều này có thể nhìn ra được, dã tâm của chủ soái mới nhậm chức này vô cùng lớn, nhìn trúng lực lượng của chúng ta, muốn thu vào trong túi cũng là đương nhiên.


 
“Hắn mang theo trăm năm mươi ngàn đại quân đến đây, hẳn là cũng vì để tăng cường thanh thế, gây áp lực cho chúng ta!”
 
“Gây áp lực?”
 
Hạng Lê và Mạnh Lâm nhìn nhau, sau đó ngửa mặt cười lớn.

 
Tiếng cười xuyên kim nứt đá mang theo khí phách và khinh thường dày đặc.

 
Các thống lĩnh trong điện cũng cười to theo.

 
“Chỉ dựa vào những hàng hóa này của bọn họ?”
 
“Ra ngoài gặp bọn họ!”
 
“Đúng vậy, ra ngoài gặp bọn họ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận