Dọc theo đường đi, Khương Thành vẫn hành quân thẳng tắp ồn ào náo nhiệt như trước.
Không chia binh, không đội hình, cũng không có lính trinh sát để dò đường.
Người của quân đoàn thứ tám đều đã quen với việc này, thậm chí còn cảm thấy đây mới là dáng vẻ chiến đấu chính xác.
Nhưng ba quân đoàn còn lại thì có chút mở mang tầm mắt.
Mặc dù bọn họ cũng chưa từng xuất chinh, nhưng những rèn luyện cơ bản hằng ngày vẫn có.
Nhìn thấy Khương chủ soái làm như vậy, trong lòng không hiểu sao lại hơi không yên tâm.
Điều này trông có vẻ thực sự không đáng tin cậy.
Cơ mà nghe nói hắn cứ như thế này đánh thắng Tà Tiên vào lần trước sao?
Không phải vì may mắn đó chứ?
Đám người Lăng Hầu cũng hơi nghi ngờ về cuộc sống.
Đi theo tên này, sẽ không bị đưa xuống hố chôn chung đúng không?
Mấy người đang buồn bực, bỗng nhiên nhìn thấy Mông Thuần và Xích Linh bay ra khỏi đội ngũ của quân đoàn thứ tám, bay về phía hành cung của Khương Thành.
Hai người này cũng không có chuyện gì quan trọng.
Chẳng qua chỉ là đi nịnh hót, củng cố mối quan hệ với Khương chủ soái một chút.
“Ta khinh, hai cái chân chó!”
Mặc dù các tiên tướng khác đều là đám ăn chơi trác táng nhị thế tổ, nhưng vẫn rất xem thường hành vi này.
“Hai tên vô dụng đó một chút năng lực cũng không có, chỉ biết nịnh hót.
”
“Kết giao với loại này, có thể thấy được bản thân Khương Thành cũng không ra làm sao…”
Bọn họ đang ở đây chửi bới, đột nhiên Lăng Hầu lại nhảy dựng lên.
“Không ổn!”
Sáu người còn lại hơi khó hiểu.
“Sao vậy?”
Lăng Hầu lo lắng không yên đuổi theo.
“Nguyên Thanh Tiên Dịch!”
“Không thể để hai người đó đến gần Khương Thành!”
Trong đầu mọi người lập tức vang lên lời dặn dò của Giản Sanh, dọc theo đường đi quả thật không thể để cho Mông Thuần và Xích Linh có cơ hội nói về Nguyên Thanh Tiên Dịch.
Nếu không kế hoạch sẽ bị phá hỏng.
Nghĩ đến đây, cả bảy người đều không thể ngồi yên, như lửa đốt mông.
Bên ngoài hành cung của Thành ca, khó khăn lắm mới ngăn được hai người họ lại.
“Đứng lại!”
“Các ngươi không thể đi vào!”
Mông Thuần và Xích Linh ngẩn người.
“Vì sao không thể vào?”
Bảy người suýt nữa bị câu hỏi làm cho dừng lại, Lăng Hầu suy nghĩ, nghĩ ra một lý do quang minh chính đại.
“Đại chiến sắp tới, ắt hẳn Khương chủ soái đang bận rộn suy nghĩ về chiến lược tác chiến, sao có thể bị quấy rầy?”
“Trước khi cuộc chiến bắt đầu, nhất định phải cho hắn không gian yên tĩnh một mình, cho dù là ai cũng không được đến gần!”
Mông Thuần và Xích Linh suýt nữa cười ra tiếng.
Còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, náo loạn nửa ngày là vì lo lắng chuyện này?
“Không sao không sao, Khương chủ soái không bận tâm điều này đâu.
”
“Đúng vậy, trước khi cuộc chiến bắt đầu, Khương chủ soái là người nhàn rỗi hơn ai hết, bọn ta xuất chinh với hắn hai lần, còn không biết rõ chuyện này sao…”
Nói xong, hai người lại muốn xông vào bên trong.
“Câm miệng lại!”
Vẻ mặt Lăng Hầu trở nên u ám, lạnh lùng cười.
“Đừng tưởng rằng ta không biết hai tên nịnh hót các ngươi muốn làm gì.
”
“Lãng phí thời gian của Khương chủ soái, ảnh hưởng đến trạng thái của hắn.
”
“Ngay cả khi người khác vào được thì các ngươi cũng không được vào.
”
Mông Thuần và Xích Linh suýt nữa bị hắn làm cho tức chết.
Bọn ta nịnh hót cản trở ngươi à?
“Ngươi kiểm soát cũng nhiều quá rồi đúng không?”
“Bọn ta không thể có quan hệ tốt với Khương chủ soái sao?”
Ngươi cũng chỉ là tiên tướng ngang cấp với bọn ta, có tư cách gì điều khiển bọn ta?
Keng!
Lăng Hầu trực tiếp rút kiếm ra.
“Nếu các ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ lập tức giết chết các ngươi!”
Ở trước mặt Khương Thành, Hoàn Thường và Hạng Lê, hắn không dám tùy tiện trở mặt.
Nhưng ở trước mặt Mông Thuần và Xích Linh, đó lại là một chuyện khác.
“Nếu hai người các ngươi không muốn bị trả thù trong tương lai, thì ngoan ngoãn cho ta!”
“Nếu không, hậu quả tự chịu!”
Vừa nói ra lời này, Mông Thuần và Xích Linh tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng cũng thật sự không dám tiến thêm một bước nữa.
Dù sao mấy người này không phải cháu của Thiên Đế thì cũng là con của Thần Quân, bối cảnh thâm hậu, bọn họ không thể chọc vào.
Lúc này, Khương Thành đang nghỉ ngơi ở bên trong, sau khi nghe tin cũng bước ra ngoài.
“Làm sao vậy?”
“Ồn ào ầm ĩ, lẽ nào kẻ thù đã đến rồi sao?”
Vì ổn định hắn, Lăng Hầu vội vàng cười theo.
“Không có không có, chỉ là bọn ta không muốn Khương chủ soái bị quấy rầy, cho nên ở đây để bảo vệ ngươi.
”
Thành ca ngẩn người, ngay lập tức bật cười.
“Ca không sao cả, không cần bảo vệ, các ngươi có thể lui về.
”
Lăng Hầu thầm nghĩ làm sao có thể lui về.
Một khi lui về, Mông Thuần và Xích Linh lại muốn gặp khâu cắm kim, đến gần ngươi.
Hắn quyết định thay đổi chiến thuật, sử dụng bí quyết dính.
Chỉ cần mấy ngày này vẫn luôn ở bên cạnh Khương Thành, không phải là không có tí sơ hở nào sao?
“Ha ha, là như vầy, bọn ta ngưỡng mộ Khương chủ soái đã lâu, đã muốn kết thân với ngươi từ lâu.
”
Mấy người khác cũng ngầm hiểu.
“Đúng đúng đúng, bọn ta muốn lắng nghe những chỉ dạy của ngươi ở khoảng cách gần, không biết có cơ hội hay không?”
“Bọn ta muốn ở bên cạnh ngươi học hỏi…”
Thành ca thầm nghĩ ta có chỉ dạy cái lông.
Các ngươi muốn học theo ta cái gì, học hưởng lạc như thế nào sao, cái này hẳn là các ngươi còn giỏi hơn ta từ lâu rồi chứ?
“Không cần đâu, ta không có gì để dạy cho các ngươi.
”
Nói xong hắn nhìn về phía Mông Thuần và Xích Linh.
Vẫn là hai người này nói chuyện dễ nghe hơn, vừa ý hắn hơn.
Nhận ra được ánh mắt của hắn, Lăng Hầu luống cuống.
Dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể trông bầu vẽ gáo, học phong cách nịnh hót của hai người kia.
“Khương chủ soái, thật ra ta có chút đồ chơi nhỏ, muốn nhờ ngươi giúp ta đánh giá.
”
Nói xong hắn lau nhẫn, lấy ra một gốc tiên thảo đặc biệt, trong suốt ở trung tâm, màu sắc rực rỡ.
“Sóc Nguyệt Lưu Ly, hay là Cửu Thải?”
Mặc dù Thành ca thiếu kiến thức thông thường trong rất nhiều chuyện, nhưng là một nhân vật đã bước vào hàng ngũ Đế đan sư cửu phẩm, thiên tài địa bảo không có mấy thứ là hắn không biết.
Cửu Thải Sóc Nguyệt Lưu Ly này, là vật liệu luyện chế đế đan cửu phẩm.
Vô cùng quý hiếm!
Trước kia hắn giết chết nhiều kẻ thù như vậy, trong đó có rất nhiều Đạo Thánh, nhưng có thể luyện chế vật liệu cửu phẩm, thật sự rất ít.
Xem ra nhị thế tổ này ra tay, quả nhiên không tầm thường mà.
Lăng Hầu lập tức làm ra vẻ ngạc nhiên, lớn tiếng khen ngợi: “Sau khi ta nhận được, hỏi thăm bốn phương cũng không ai nhận ra, mà Khương chủ soái nhìn một cái đã có thể nhìn ra được, xem ra bảo vật này có duyên với Khương chủ soái rồi!”
Nói xong, hắn chủ động nhét gốc Sóc Nguyệt Lưu Ly này vào tay Thành ca.
“Ha ha, sao mà ngại quá đi?” Thành ca vừa nói vừa thuần thục nhận lấy.
Đương nhiên Lăng Hầu đau lòng, nhưng cân nhắc đến tầm quan trọng của việc hãm hại Khương Thành.
Cũng như phần thưởng của Tu Đế, khoản đầu tư này vẫn rất cần thiết.
“Cũng như câu nói, bảo kiếm tặng hiệp sĩ, bảo vật là do số mệnh trao tặng, nếu Khương chủ soái không nhận, chẳng phải là trái với Thiên Đạo sao?”
Thành ca vui cười hớn hở, cất vật liệu vào không gian trữ vật.
Hắn biết sự nịnh hót của Lăng Hầu, Mông Thuần và Xích Linh khác nhau, chắc chắn là có ý đồ xấu.
Nhưng như thế thì sao?
Cái này là do bản thân ngươi đưa tới cửa, thấy rẻ không lấy là đồ khốn mà.
“Nếu đã như vậy, thế thì ta nên thuận theo Thiên Đạo là được rồi.
”
Có bảo vật mở đường, mấy tiên tướng thuận lợi tiến vào hành cung của hắn, bầu không khí lại hoà thuận sôi nổi một lần nữa.
Mà Mông Thuần và Xích Linh, lại bị Lăng Hầu phái người chặn ở bên ngoài, không có cơ hội đến gần Khương Thành.
Hai người phẫn nộ bất bình, rõ ràng là bọn ta đến trước.
Trong lòng chửi bới một cách điên cuồng hơn nữa, không phải lúc trước các ngươi còn xem thường bọn ta sao, hiện tại chính các ngươi còn không phải giống như vậy sao?
Má nó, lẽ nào hiện tại nghề nịnh hót cũng phải cạnh tranh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...