Khương Thành cũng không biết phụ tá trưởng dưới trướng của bản thân vì nguyên nhân không giải thích được như vậy, đã rời khỏi Soái phủ.
Chỉ có thể nói rằng những người như Giản Sanh quả thật là đầy kiêu ngạo.
Sau khi rời khỏi Soái phủ, tâm trạng của hắn vẫn khó ổn định như trước.
Ta sẵn sàng phụ tá cho ngươi, thế mà ngươi còn không xem trọng?
Dựa vào cái gì?
Đó là một sự sỉ nhục đối với ta!
Được rồi!
Nếu ngươi đã không biết phân biệt tốt xấu, vậy thì ta sẽ khiến cho ngươi phải hối hận!
Hắn suy nghĩ trong lúc đang bay giữa không trung, thế mà sau đó lại bất ngờ bay về phía Lăng Hầu.
Một lúc sau, Lăng Hầu đang vui vẻ uống rượu trong trang viên xa hoa nhanh chóng nghênh đón.
“Trời ơi, vốn dĩ ta còn không tin.
”
Cháu trai của Thiên Đế bước nhanh đến chào hỏi.
“Không ngờ rằng thật sự là Giản Sanh tiên sinh!”
“Tiên sinh đồng ý đến nơi này nương tựa ta, thật sự là may mắn của ta, xin mời xin mời!”
Lăng Hầu cũng không phải làm bộ làm tịch.
Giản Sanh đã nổi tiếng ở bên ngoài từ lâu, trước kia hắn cũng đã từng giao tiếp.
Trước kia, lúc chơi cờ với ba chủ soái trước, người này với tư cách là phụ tá trưởng của Soái phủ, đã gây ra không ít rắc rối cho hắn.
Làm hắn sứt đầu mẻ trán, có một lần còn muốn nhanh chóng giết hắn.
Lúc này lại nghe nói người này muốn đến nương tựa vào mình, đương nhiên là vui mừng khôn xiết.
“Ừm.
”
Sắc mặt của Giản Sanh vẫn không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu.
Còn Lăng Hầu, cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là tri ngộ chi ân.
Đây mới chỉ là đãi ngộ mà thôi!
Lúc trước Khương Thành hoàn toàn là có mắt như mù.
Cả hai nhanh chóng đi vào sảnh trong, bàn bạc âm mưu.
Vài ngày sau, Soái phủ của Khương Thành lại đón thêm những vị khách mới.
“Tham kiến Khương chủ soái!”
“Tất cả bọn ta đều là tiên tướng của Thiên Lạc Quân, ta là tiên tướng thứ tư Lăng Hầu…”
Nhưng nhìn thấy bảy nhị thế tổ bao gồm cả Lăng Hầu, đột nhiên tất cả đều xuất hiện trước mặt hắn.
Đối với bảy người này, đánh giá ban đầu của Ân Bình là nhị thế tổ kiêu ngạo xảo trá, việc đánh trận đừng trông cậy vào, ngược lại rất giỏi trong việc gây cản trở.
Vốn dĩ Thành ca lười nói chuyện với bọn họ.
Hiện tại nhìn thấy đột nhiên bọn họ lại đến đây, còn tưởng rằng muốn làm khó mình.
Không ngờ rằng thế mà Lăng Hầu lại nặn ra một nụ cười tươi như vậy.
“Khương chủ soái đến Thiên Lạc Quân để nhậm chức, hôm nay bọn ta chính thức đến bái kiến.
”
Thành ca sửng sốt, sau đó thản nhiên nói: “Thế nào, các ngươi cũng đến thể hiện lòng trung thành với ta?”
Gân xanh trên trán Lăng Hầu nổi lên, giọng nói vang lên từ kẽ răng.
“Khương chủ soái thật biết nói đùa, vốn dĩ bọn ta là thuộc hạ của ngươi, đương nhiên là trung thành rồi.
”
Lời này hắn thật sự rất cứng rắn mới có thể nói ra.
Vốn dĩ tên này đã thấy Khương Thành không vừa mắt.
Dưới sự âm thầm bày mưu tính kế của Tu Đế, hắn còn muốn đẩy Thành ca vào chỗ chết hơn.
Đương nhiên ban đầu không thể chủ động chạy đến bái kiến.
Tất cả đều là do Giản Sanh dạy.
Giản Sanh nhìn ra hai lần đại chiến trước đều là do bảy tên ăn chơi trác táng này giở trò sau lưng, biết rằng bọn họ vẫn luôn muốn mưu hại Khương Thành.
Cho nên đề nghị bọn họ thay đổi phương pháp, tốt hơn hết là nên giả vờ nương tựa Khương Thành, giả vờ làm người của hắn, để hắn buông lỏng phòng bị.
Sau đó lại đưa hắn vào một cái bẫy lớn hơn.
Thành ca không biết âm mưu này của bọn họ, nếu như hắn biết, chắc chắn hắn sẽ rất hứng thú.
Lúc này, hắn không có hứng thú.
Hắn chẳng có hứng thú gì với bảy người này.
Hoàn Thường có thể giúp hắn xử lý quân vụ, Mông Thuần và Xích Linh nói chuyện rất dễ nghe.
Còn 7 người này thì sao?
Bọn họ có thể làm gì?
Là bảy tên vô dụng mà!
Hắn vẫn ngồi trên chiếc ghế lớn ở trung tâm, thản nhiên hỏi: “Các ngươi cố ý đến thể hiện lòng trung thành với ta, là vì quá sùng bái bổn soái sao?”
Lăng Hầu và sáu người khác suýt nữa tức giận đến mất kiểm soát.
Bọn ta sùng bái ngươi?
Ngươi thì là thứ gì chứ?
Nhưng vì muốn lấy được sự bổ nhiệm của Khương chủ soái, bảy người chỉ có thể nặn ra nụ cười, hư tình giả ý.
“Đúng vậy, hai trận chiến trước Khương chủ soái đều giành được thắng lợi, bọn ta cũng rất khao khát điều đó.
”
“Chỉ một hành động của Khương chủ soái đã có thể tiêu diệt được đám Tà Tiên ở phía đối diện, thật sự là xưa nay chưa từng có đó!”
Thành ca thầm nghĩ không nhìn ra được bất kỳ chân thành nào trong biểu cảm của các ngươi.
Tâng bốc như vậy là thiếu chuyên nghiệp, muốn ta dùng các ngươi thế nào?
“Được rồi được rồi, nếu không có chuyện gì khác, các ngươi có thể lui xuống.
”
Hắn vẫy tay như đuổi ruồi.
Sắc mặt của Lăng Hầu như thở không thông, nhìn Khương Thành, hắn cảm nhận được sự xem thường thật sự.
Ngoại trừ Thiên Đế, thật sự là không có ai dám dùng thái độ này để đối xử với hắn.
Điều này khiến cho sát khí trong lòng hắn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Lần này bọn ta tới đây, là để xin chiến.
”
“Ồ?”
Không riêng gì Thành ca, ngay cả Mông Thuần và Xích Linh cũng ngạc nhiên.
Từ khi gia nhập Thiên Lạc Quân cho đến nay, bảy người này chưa từng ra ngoài chiến đấu.
Thế mà lần này lại chủ động xin chiến?
Lẽ nào Thiên Đạo đảo ngược hỗn loạn sao?
“Xin chiến? Ngươi muốn chiến đấu với ai?”
“Khương thủ tọa đã tiêu diệt đám Tà Tiên ở phía đối diện, nhưng vẫn còn có một số môn phái và tộc quần lén lút chạy ra từ Đạo Tuyệt Chi Địa.
”
“Không bằng tiêu diệt trong một lần, lập được công lao lớn hơn!”
Thành ca nhướng mày.
“Theo ta được biết, mấy môn phái và tộc quần đó, cũng không chủ động xâm phạm Hoá Tiên phủ.
”
Phong cách của bọn họ và Tà Tiên không giống nhau.
Lăng Hầu lập tức lắc đầu phản bác.
“Lời này của Khương chủ soái sai rồi, toàn bộ Nguyên Tiên Giới đều là địa bàn của Thiên Cung ta.
Vốn dĩ nên dùng những phương pháp lôi đình để làm khuất phục và tiêu diệt những môn phái và tộc quần không tuân theo giáo hóa này!”
Hắn không tiếc công sức xúi giục đến như vậy, là hy vọng có thể đi theo Khương Thành chinh chiến mấy môn phái và tộc quần đó.
Vào lúc trận đại chiến của Khương Thành đang xảy ra sôi nổi, chính mình âm thầm dẫn trọc ma ở gần đó đến.
Thái Thuỷ Trọc Ma vô cùng đáng sợ, những phương pháp thông thường rất khó đạt được hiệu quả.
Dưới sự tấn công từ trong và ngoài, chắc chắn Khương Thành sẽ chết không thể nghi ngờ.
Thậm chí những môn phái và tộc quần của Đạo Tuyệt Chi Địa cũng sẽ bị chôn vùi cùng với hắn.
Đến lúc đó, bản thân mình sẽ toàn thân trở ra, nhân tiện nhận hết công lao tiêu diệt tộc quần, môn phái và trọc ma.
Quả thật là hoàn mỹ!
“Hơn nữa, Thái Thuỷ Trọc Ma ở tiền tuyến là do Thiên Lạc Quân ta tiêu diệt, địa giới là do chúng ta mở ra.
”
Hắn lớn tiếng quát: “Bọn chúng dựa vào cái gì mà chiếm cứ những địa giới đó?”
“Không tiêu diệt bọn chúng, không đủ để bảo vệ Hoá Tiên phủ, cũng không thể giải thích với Thiên Cung!”
Thành ca gật đầu.
“Nếu ngươi đã căm ghét bọn chúng như vậy, vậy thì bảy người các ngươi xuất chinh đi, ta phê chuẩn.
”
Nói xong hắn phất tay.
Lăng Hầu trợn tròn mắt.
Điều này không khớp với kịch bản!
Bọn ta đề nghị xuất chinh, lẽ nào ngươi không có ý định đi với bọn ta sao?
Chỉ phái bảy người bọn ta đi?
Dựa theo phân tích bí mật của Giản Sanh, Khương Thành là người kiêu ngạo tự phụ, thích việc lớn hám công to mà, hắn không nên có phản ứng này mới đúng chứ?
Bảy người nhìn nhau, đương nhiên bọn họ không muốn xuất chinh, đó hoàn toàn là đi ra ngoài tìm chết mà.
Đột nhiên bầu không khí trở nên lúng túng.
“Thế nào, vừa rồi các ngươi còn xin chiến một cách hăng hái như vậy, sao hiện tại lại rút lui không làm nữa rồi?”
Mặt Thành ca chùng xuống.
“Lẽ nào các ngươi cố ý đến để tìm trò tiêu khiển, đùa giỡn bổn soái?”
Lăng Hầu nghiến răng, vì diễn kịch, chỉ có thể đè nén lửa giận, cười tươi.
“Ha ha, Khương chủ soái hiểu lầm rồi.
”
“Là như vầy, hai trận chiến trước của ngươi uy danh lan xa, khiến người ta ngưỡng mộ!”
“Chỉ tiếc…”
Hắn chuyển đề tài, làm vẻ mặt tiếc nuối.
“Bọn ta không thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của ngươi.
”
“Cho nên, ta hy vọng lần này có thể xuất chinh dưới sự dẫn dắt của ngươi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...