Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Khương Thành đã nói đến nước này, Hoàn Thường cũng hơi bối rối.

 
Chẳng lẽ hắn muốn ủy quyền thật?
 
Lão huynh này hơi kích động, nhưng cũng thấy khó tin.

 
“Ngươi thực sự muốn ta tiếp tục giữ ấn soái, chấp chưởng công việc trong Thiên Lạc Quân?”
 
Thành ca vui vẻ gật đầu.

 
“Đương nhiên.


 
“Nhưng, nhỡ đâu ngươi đổi ý, dùng chuyện này để xử ta tội soán quyền…” 
 
Chưa đợi hắn nói hết, Thành ca ngay lập tức lấy ra một cái tiên khí Lưu ảnh.

 
Nhìn về Tiên khí ghi hình một đoạn.

 
Đại ý là sẽ để mặc Hoàn Thường, ấn soái và quân vụ do chính mình giao cho hắn, tuyệt đối không đổi ý.

 
Sau đó gọi đám Ân Bình, Mông Thuần, Xích Linh, Hoàn Thường chụm vào thành nhóm xuất hiện trước “ống kính”, cùng làm chứng.

 
Ghi xong rồi mới đưa cho Hoàn Thường.

 
“Đây, ngươi yên tâm chưa?”
 
Hiện giờ Hoàn Thường chỉ muốn nói hai chữ - Được rồi.

 
Hắn đã cảm thấy vững lòng.

 
Ngoài ra, vẫn còn một thắc mắc rất khó lý giải.

 
Lúc trước hắn muốn tranh quyền, luôn coi Khương Thành là kẻ thù.

 
Bây giờ đối phương lại trao quyền lực cho hắn, làm hắn cảm thấy thật khó tin.

 
Chẳng lẽ thật sự có người không ham mê quyền lực? 
 
Kỳ lạ quá đi mất?
 
Hắn vốn bị thực lực và chiến công của Khương Thành làm khiếp vía, không thể không khuất phục làm kẻ dưới.

 
Hiện tại quả thật tin phục rồi.

 
Có một vị chủ soái biết đánh đấm, vừa không tranh giành quyền lực với mình, lại thực sự cho mình cơ hội phát huy năng lực, còn đòi hỏi gì nữa?
 
“Khương chủ soái, mạt tướng… Quyết không phụ sự tin tưởng của ngươi.



 
Hắn lại cúi đầu, trầm giọng tỏ thái độ.

 
Khương Thành cười ha hả.

 
“Tốt lắm, ta rất coi trọng ngươi!”
 
Hắn cũng rất phấn khởi.

 
Trước đây không đi gặp Hoàn Thường, ngoài việc lười đi, phần vì lo sẽ phá hỏng hoà khí, rồi còn một đống việc chờ mình.

 
Bây giờ đối phương chính thức nhận lời, coi như vơi đi một nỗi lo.

 
Sau khi Hoàn Thường tươi cười rời đi, Ân Bình cũng gặp lại Giản Sanh.

 
“Hoàn Thường chủ động quy thuận rồi.


 
 Ân Bình nở nụ cười chế nhạo.

 
“Sao nào, vẫn nghĩ Khương chủ soái vô dụng hả?”
 
Làm phụ tá trửng dưới trướng chủ soái, từ trước đến nay Giản Sanh luôn tự tin với đầu óc và mắt nhìn của mình.

 
Nhưng lần này ra kết quả trật lất.

 
Chỉ e hắn không thể không thừa nhận.

 
“Ta đã đánh giá sai thực lực của hắn.


 
Hắn đành vớt vát thể diện.

 
“Vậy là tại bản thân hắn cố ý giấu giếm từ đầu, không thể trách ta đoán sai.


 
 Ân Bình cực kỳ thích thú, cười bảo: “Vậy bây giờ ngươi có đồng ý dốc sức cho hắn không?”
 
Giản Sanh chắp tay sau lưng, thản nhiên đáp: “Hiện tại hắn cũng xem như xứng với sự hỗ trợ hết mình của ta.


 
“Thế thì tốt quá.


 
Ân Bình hiểu rõ tài năng của Giản Sanh.

 
Một khi Khương chủ soái thu phục được hắn thì cũng như hổ mọc thêm cánh.


 
Thử nghĩ đi, một người có sức chiến đấu mạnh mẽ, một người đầu óc khôn khéo, tổ hợp này kết hợp với nhau sẽ mang lại hiệu quả rất cao.

 
“Ta dẫn ngươi đi gặp hắn luôn.


 
Nhưng Giản Sanh không nhúc nhích.

 
Hắn chắp tay như cũ, ung dung nhìn trời.

 
“Để hắn tự qua, ta muốn xem lòng thành của hắn.


 
Ân Bình dở khóc dở cười.

 
Nhưng nghĩ lại thì kiểu quân sư hàng đầu này cũng khá kiêu ngạo.

 
Để thu nhận người tài giỏi thế này, đi mời ba lần cũng chẳng thiệt.

 
Cho nên hắn vội vàng chạy đi tìm Khương Thành.

 
“Khương chủ soái, tin vui, tin cực vui đây.


 
Khương Thành sửng sốt, mừng rỡ mà xoay người.

 
“Sao, có quân địch tấn công à?”
 
Ân Bình suýt nghẹn họng.

 
Quân địch tấn công và tin vui có liên quan gì đến nhau?
 
“Có một người thông minh tuyệt đỉnh sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho ngươi.


 
“Thông minh tuyệt đỉnh?”
 
Thành ca nhướn mày, không hiểu sao lại nghĩ tới quân sư Cung Tình.

 
Ân Bình gật đầu chắc nịch.

 
“Người này tên là Giản Sanh, tài năng kinh thiên động địa, có thể hô mưa gọi gió!”
 
“Hiện đang là thủ tịch phụ tá của Soái Phủ, thật ra ngươi đã tìm gặp hắn, nhưng chưa có ấn tượng mà thôi.


 

Thành ca nghe đến đó, hơi muốn kháng cự.

 
Hắn muốn làm màu, không cần ai thông minh hỗ trợ đâu!
 
Năm ấy Cung Tình cũng từng lật tay làm mây, trở tay làm mưa, tâm tư sâu hơn biển.

 
Bất kể là tình cảnh khó khăn thế nào, nàng cũng có thể tìm ra cách giải quyết rất ảo diệu, giống như một con quái vật vậy.

 
Thành ra nhiều lần suýt nữa giành mất danh tiếng của Khương Thành, khiến hắn sứt đầu mẻ trán.

 
“Khụ, người này là nam hay nữ?”
 
Nếu là mỹ nữ tuyệt trần thì có thể cân nhắc dẫn theo bên người hay không, làm bình hoa di động cho đẹp cũng được.

 
 Ân Bình không hiểu lắm, là nam hay nữ quan trọng lắm à?
 
Nhưng Khương chủ soái đã hỏi thì chắc chắn là hắn có thâm ý.

 
“Người đó là nam…”
 
“Ồ, vậy thì thôi.

” Thành ca dứt khoát ngắt lời hắn.

 
“Ơ?”
 
Ân Bình trở tay không kịp.

 
“Tại sao?”
 
Hắn cứ tưởng Khương Thành sẽ như nhặt được vật báu.

 
Sao lại có phản ứng kiểu không hứng thú vậy nhỉ?
 
Một nhân vật trâu bò ở ngay trước mặt mà ngươi không định chiêu mộ hay sao?
 
“Không vì sao cả.


 
“Giản Sanh này thực sự vô cùng có tài, làm phụ tá thủ tịch của Soái Phủ, ba vị chủ soái tiền nhiệm nhờ hắn giúp sức nên mới nhanh chóng ổn định được cục diện.


 
Suy cho cùng, Ân Bình vẫn hy vọng Khương chủ soái nhận được nhiều sự trợ giúp hơn, hết nước hết cái mà khen ngợi.

 
“Hắn không chỉ mạnh về bày mưu tính kế mà còn âm hiểm bày binh bố trận, ngươi đừng thấy mỗi vị trí của hắn, trên thực tế…”
 
“Được, được rồi.


 
Thành ca nhủ thầm, ngươi càng khen hắn giỏi giang thì ta càng không muốn, đỡ bị cướp danh tiếng như Cung quân sư năm xưa.

 
“Người này thông minh đến mấy thì ta cũng không cần.


 
Hắn giang tay ra.

 
“Ta không cần chơi mấy trò bày mưu tính kế, Hoàn Thường cũng đã quy thuận ta.

Ta càng chẳng cần bày binh bố trận, không phải trước đây cứ đánh là thắng sao?”
 

 Ân Bình rất muốn phản bác.

 
Nhưng hắn nhận ra không phản bác nổi.

 
Bởi vì Khương Thành nói cực đúng sự thật.

 
“Nhưng nếu có thêm một nhân tài, suy cho cùng chẳng xấu ở đâu.


 
Khương Thành lại lắc đầu.

 
“Thôi đi vậy, ngươi thấy hắn thân là phụ tá thủ tịch của Soái Phủ, ban đầu không ra mặt.

Lần này ngươi đề cử hắn, chính hắn cũng không tới đây.


 
“Điều này cho thấy gì?”
 
Không chờ Ân Bình phân bua, ca đây tự hỏi tự đáp luôn.

 
“Rõ là người ta có ẩn ý nhưng khó nói ra, việc gì phải làm khó người khác?”
 
“Cho hắn không gian riêng, để hắn làm chuyện mình thích chứ?”
 
“Dưa xanh hái không ngọt, ép buộc người ta ở cạnh mình có phải là độc đoán không?”
 
Nói xong, hắn phất tay áo, lập tức bay ra khỏi Soái Phủ, đến yến hội của Mông Thuần.

 
Bỏ lại Ân Bình thẫn thờ trong gió.

 
Mà ở bên kia Giản Sanh vẫn làm đủ các loại phong thái của cao nhân, đợi Khương Thành đến tận cửa mời mình.

 
Nhưng đợi nữa đợi mãi, sốt ruột không chờ nổi nữa.

 
Cuối cùng nhịn không nổi nữa, hắn chạy đi tìm Ân Bình.

 
“Vì sao hắn chưa tới gặp ta?”
 
“Chẳng lẽ ngươi không nói với hắn?”
 
 Ân Bình nhìn hắn với vẻ rối rắm, nhất thời không biết hé răng thế nào.

 
Một lúc lúc sau mới cười khổ…
 
“Ta cũng nói rồi, chỉ có điều…”
 
Giản Sanh quả là người thông minh.

 
 Ân Bình vừa bắt đầu, hắn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 
“Được lắm, nếu hắn không thích thì ta cũng không cần lãng phí thời gian ở đây.

 
“Nơi này không giữ người thì sẽ có chỗ khác lưu.


 
Dứt lời, không đợi Ân Bình níu kéo, hắn biến mất tại chỗ ngay tắp lự.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận