“Chuyện này làm sao làm được vậy?”
“Rõ ràng là bọn họ đã rơi vào mai phục, còn bị thế trận đáng sợ như thế vây công, sao ngược lại! ”
Đám người Hoàn Thường căn bản đều không thể tưởng tượng được lúc đó bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ biết, nếu như mình dẫn dắt quân đoàn thứ nhất và thứ hai gặp phải loại chiến trận đó, vậy kết quả duy nhất chính là toàn quân bị diệt.
Cho dù thêm cả quân đoàn thứ ba thứ tư có thể đánh nhất cũng không thể thay đổi được kết cục.
Rơi vào trong mai phục của đạo trận bát giai, có nghĩa là khi giao thủ với đối phương, bên mình vẫn sẽ bị đại trận điên cuồng công kích.
Hắn cũng đều không nghĩ ra được làm sao mới có thể tìm được đường sống.
Mà Khương Thành mang theo đạo quân đoàn phế vật kia, vậy mà lại đã đánh đối phương đến toàn quân bị diệt.
“Quân đoàn thứ tám chỉ là góp đủ số thôi.
”
“Đám người đó không hề có thay đổi gì, người mang đến thay đổi thật sự là Khương Thành.
”
“Chiến tích đó là một mình hắn làm được đấy!”
Nghe thấy phân tích của thủ tịch mưu sĩ bên cạnh, Hoàn Thường muốn phản bác vài câu.
Sao hắn có thể mạnh như vậy?
Tuy nhiên cuối cùng, hắn vẫn là không thể phản bác ra được.
Hắn chỉ là lại lần nữa nghĩ đến vấn đề trước đó kia - Nếu như Khương Thành mạnh như vậy, tại sao hắn không đến tranh quyền với mình?
“Dựa vào thực lực như vậy của hắn, căn bản không cần phải mưu kế mánh khoé gì đâu nhỉ?”
“Trực tiếp dùng vũ lực ngang tàng cũng đều đã có thể trấn áp toàn bộ Thiên Lạc Quân rồi, ai có thể chống lại?”
“Nhưng tại sao hắn không làm như vậy?”
Không chỉ hắn, sáu người khác đi cùng cũng đã rơi vào trầm tư.
Mà lúc này, Thành ca đã thu xong chiến lợi phẩm của hai Đạo Thánh và hơn trăm tên Đạo Tôn vài nghìn tên Chí Tôn.
Khai mở hơn mười kiện đạo khí thất giai và hơn nghìn kiện đạo khí lục giai, còn có một vài thiên tài địa bảo.
Những thứ còn lại hắn cũng chướng mắt, thế là vẫy tay, lại để đội cổ vũ dưới trướng chia ra.
Mọi người sớm đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.
Có được sự cho phép của hắn, lập tức đã hết sức phấn khởi xông lên.
“Đa tạ Khương chủ soái nha!”
“Khương chủ soái thật sự là rộng rãi quá!”
“Có thể đi theo Khương chủ soái, quả thực chính là cơ duyên lớn nhất đời này! ”
“Đúng vậy, cảm thấy vận may đời này của ta đều đã dùng ở đây rồi.
”
Thành ca vừa cười nhận lấy lời cảm ơn của mọi người, vừa đổi những đạo khí không dùng được thành điểm tiên nguyên.
Mà đám người Hoàn Thường ở nơi xa lại là ngạc nhiên nhìn sáu nghìn người kia điên cuồng thu chiến lợi phẩm còn lại.
“Kẻ địch vừa rồi đều là hắn tiêu diệt đúng không?”
“Đạo quân đoàn phế vật kia lại không xuất lực gì cả, vậy mà cũng có thể chia được nhiều phần thưởng như vậy, chuyện này cũng vô lí quá rồi.
”
“Chết tiệt, quân đoàn thứ tám có tài đức gì chứ?”
“Thậm chí bọn họ cũng không xứng được xưng là Thiên Lạc Quân đâu nhỉ?”
Ba vị thống lĩnh kia đều đã có hơi đố kị.
Hoàn Thường không coi trọng chiến lợi phẩm còn lại, bọn họ vẫn là rất coi trọng đó.
Huống hồ cho dù không dùng được, cầm đi bán cũng là một khoản thu hoạch rất nhiều đấy!
Hoặc là cầm đi trang bị cho cấp dưới của mình.
Kết quả cứ như vậy hời cho đại đội bảo vệ bị bọn họ coi là phế vật kia.
“Chuyện này quả thật chính là phí phạm của trời!”
“Đáng ghét, sao có thể chia cho bọn họ chứ?”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Dựa vào bọn họ quen với Khương Thành.
”
Tên mưu sĩ trung niên dưới trướng Hoàn Thường kia yếu ớt mở miệng.
“Ngay từ đầu quân đoàn thứ tám đã đứng ở bên hắn.
”
“Cho dù có lại yếu đi chăng nữa, đó cũng là người của bản thân hắn.
”
“Nếu như ta là Khương Thành, vậy ta cũng sẽ không bạc đãi bọn họ.
”
Mọi người không hẹn mà cùng im lặng xuống.
Mà Hoàn Thường vẫn đang suy nghĩ vấn đề kia như cũ.
Khương Thành mạnh đến nỗi không hợp lí thường, tại sao không tranh quyền với mình, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Lẽ nào, hắn đang đợi mình phạm lỗi, sau đó tìm một lí do danh chính ngôn thuận trực tiếp chém chết mình?
Khi hắn nghĩ đến khả năng này, mồ hôi lạnh đều đột nhiên ứa ra.
Đúng vậy!
Nhất định là như vậy!
Sát thần này căn bản lười chơi trò tranh quyền với mình, đó chỉ là đang đợi một cơ hội khai đao thích hợp mà thôi!
Mà Hoàn Thường hắn! Trước mắt quả thực là đã phạm sai.
Hắn giữ lấy ấn soái của chủ soái, vẫn luôn đều không trả lại cho Khương Thành.
Nếu như lần sau Khương Thánh hỏi hắn, mà hắn từ chối không trả lại, vậy Khương Thành giết chết hắn, có lẽ phía trên cũng sẽ không nói gì.
Về phần sức mạnh của quân đoàn thứ nhất và quân đoàn thứ hai.
Dựa vào sức chiến đấu của hắn, có thể sử dụng sao?
Sau khi Hoàn Thường hiểu rõ hết thảy này, hắn đã hoảng sợ.
Hiện trường rất nhanh đã bị quét dọn sạch sẽ, sau khi quân đoàn thứ tám thu thập sạch những thi thể của Tà Tiên kia, lại phát huy chủ nghĩa nhân đạo, “tốt bụng” chôn cất bọn họ một chút.
Sau đó cánh đại quân này kết thúc hành trình, người nào cũng mặt mày hớn hở trở về Hoá Tiên phủ.
Không bao lâu, Tiên Nhân trong thành đã nhìn thấy đội ngũ không lâu trước đó vừa mới xuất chinh.
“Sao lại trở về rồi?”
“Đây mới là thời gian một ngày thôi mà, không phải là đã ra ngoài xuất chinh rồi sao?”
Trong nhận thức của bọn họ, một lần xuất chinh ít thì mấy năm, nhiều thì hàng trăm triệu năm, chẳng hạn như Hạng Lê.
“Sẽ không phải là bỏ cuộc giữa chừng đấy chứ?”
“Đúng là có khả năng ấy, dù sao quân đoàn thứ tám mà, bình thường dáng vẻ gì, mọi người cũng có rõ như ban ngày! ”
Những nghị luận này vừa mới nổi lên, Mông Thuần và Xích Linh đã bay đến phía trên đầu đám người.
“Nói cho mọi người một tin tức tốt!”
“Vừa rồi bọn ta thâm nhập vào lãnh thổ kẻ địch, đại chiến một trận với lượng lớn Tà Tiên.
”
“Hai tên thủ lĩnh địch Khôn Du Đạo Thánh và Viêm Khải Đạo Thánh này đã bị Khương chủ soái tự mình giết chết rồi!”
“Cùng bị tiêu diệt còn có một trăm mười ba tên Đạo Tôn và trăm hai mươi ngàn Tà Tiên!”
“Từ giờ trở đi, mọi người không cần phải tiếp tục lo lắng Tà Tiên tấn công nữa! ”
Ồn ào!
Tiên Nhân xung quanh nhất thời liền sôi trào.
Tin tức này quả thực là quá chấn động, quá khiến người ta khó mà tin được.
Tuy nhiên Tiên tướng của Thiên Lạc Quân chính miệng nói ra, không tồn tại giả mạo, dù sao phía trên tra một chút sẽ biết thôi.
Cho nên, chiến tích này là sự thật.
“Trời ạ, Khương chủ soái vậy mà đã giết chết hai tên Đạo Thánh?”
“Chuyện này quả thực là quá mạnh mẽ rồi đi?”
“Không chỉ Đạo Thánh, còn có hơn trăm Đạo Tôn nữa đấy!”
“Không hổ là người chiến thắng của đại hội thông thần!”
Trước đó, mặc dù mọi người cũng đều đã nghe nói Khương Thành biểu hiện ưu tú ở đại hội thông thần, còn là một trong hai song kiêu của Thiên Cung gì đó, nhưng nhận thức vẫn không sâu.
Đặc biệt khi Thành ca vừa đến, khi bọn họ biết được đây là chủ soái tân nhiệm của Thiên Lạc Quân, còn đã từng thất vọng.
Dù sao là một Đạo Tôn.
Cho dù vượt cấp khiêu chiến có thể vật tay đôi với Đạo Thánh, nhưng dù sao không phải là Đạo Thánh chân chính.
Cảm giác cho người ta luôn không đáng tin như vậy.
Mà với tư cách là Tiên Nhân hậu phương bảo vệ Hoá Tiên phủ, bọn họ đương nhiên hi vọng chủ soái của Thiên Lạc Quân càng mạnh càng tốt, như vậy bọn họ mới càng an toàn.
Hiện tại cuối cùng bọn họ cũng phát hiện, hoá ra chủ soái này mạnh hơn gấp mười lần trong tưởng tượng của bọn họ.
Ở trước mặt chiến tích dễ như trở bàn tay này, trước đó ba chủ soái tiền nhiệm hiện ra bình thường như vậy, bình thường đến giống như kẻ vô dụng.
“Đây mới đến mấy ngày, vậy mà đã san bằng Tà Tiên bên ngoài rồi?”
“Đây là thần tiên bậc nào?”
“Khương chủ soái thần uy cái thế!”
“Đúng vậy, có Khương chủ soái chấp chưởng Thiên Lạc Quân, quả thực chính là may mắn của chúng ta mà!”
Những lời này, Hoàn Thường lặng lẽ theo về vừa vặn nghe thấy.
Lần này hắn không nổi giận gì, ngược lại bình tĩnh lạ thường.
Hắn biết, mình không còn cơ hội tiếp tục kiểm soát Thiên Lạc Quân nữa.
Cho dù Khương Thãnh cũng đều chưa gặp mặt mình, cũng chưa ra tay với mình, nhưng mà mình đã thua đến thảm hại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...