Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Theo quan điểm của Hoàn Thường, lần này Khương Thành bề ngoài thì là xuất chinh, nhưng trên thực tế rất có thể hắn đang kìm hãm, che giấu âm mưu gì đó.

 
Hơn nữa mục tiêu cuối cùng nhất định là để đối phó với hắn.

 
“Kẻ dã tâm” thích tự tưởng tượng này đã không ngồi yên được nữa rồi.

 
“Đuổi theo!”
 
“Ta muốn xem xem rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì!”
 
“Chỉ cần hắn không lọt khỏi tầm mắt của ta, thì dù hắn có âm mưu quỷ kế gì, chúng ta cũng sẽ kịp thời đối phó.


 
Hắn gọi luôn một Phó Tướng tâm phúc và hai trợ tá cùng với ba vị thống lĩnh.

 
Tổng cộng bảy người, bộ dạng lo âu rời khỏi Hóa Tiên Phủ, đuổi theo đám Khương Thành.

 
Còn ở một nơi khác, sau khi Lăng Hầu biết tin Khương Thành xuất chiến, hắn cảm thấy có chút khó tin.

 
“Bị trúng kế dễ như thế sao?”
 
Không sai, lần này lại là do hắn âm thầm lén lút giở trò ma mãnh.

 
Lần trước, sau khi trăm ngàn Tà Tiên bị tiêu diệt, Lăng Hầu còn cho rằng bên phía Tà Tiên nhất định sẽ phái Đạo Thánh đến để báo thù.

 
Nhưng đợi hoài đợi mãi, bên phía Tà Tiên căn bản chẳng có động tĩnh gì cả.

 
Hắn cũng không nghĩ quá nhiều.

 
Tà Tiên chỉ là một khái niệm quần thể mà thôi.

 
Không phải là một tổ chức thống nhất như Thiên Cung, càng không phải là một gia tộc dựa vào quan hệ huyết thống gắn kết lại.

 
Lúc đánh nhau với Thiên Cung, quả thực có vô số Tà Tiên sẽ kết thành một khối, tạm thời lựa chọn liên thủ với nhau.

 
Nhưng ngày thường, chuyện đâm chém lẫn nhau là chuyện bình thường.

 
Báo thù vì những Tà Tiên đã chết khác ư?
 
Bọn họ không có cái giác ngộ cùng chung mối thù ấy đâu.

 
Giống như Đạo Tuyệt Chi Địa, lúc hắn chinh phục Vân Di Đạo, những Đạo khác ở xung quanh đến một chút địch ý cũng chẳng có.


 
Chưa kể, những Tà Tiên ở bên ngoài Hóa Tiên Phủ cũng không được coi là người cùng chí hướng với những Tà Tiên ở Tà Tiên giới.

 
Lăng Hầu đợi mấy ngày trời vẫn không đợi được, thế là hắn lựa chọn đổ thêm dầu vào lửa, khiêu khích.

 
Thể diện của hắn vẫn chưa lớn đến mức có thể móc nối với Đạo Thánh Tà Tiên.

 
Hắn chỉ có thể viết một lá thư cực kỳ lựa lời với ý tứ khiêu khích trên danh nghĩa Chủ soái của Thiên Lạc Quân, rồi cho người đưa đến chỗ đối phương.

 
Hắn hy vọng khiêu khích chia rẽ như thế thì đối phương sẽ bị chọc giận, sau đó đến đây để giết chết Khương Thành.

 
Chuyện bên phía Tà Tiên trả lời mời Khương Thành, hắn cũng không hay biết.

 
“Chắc là bọn họ muốn chém giết lẫn nhau đúng không?”
 
“Chỉ là, tại sao lại là Khương Thành chủ động đi giết bọn họ, hơn nữa lại còn dẫn theo cái quân đoàn phế vật kia?”
 
Hắn có chút không thể hiểu được tình hình cụ thể.

 
Nhưng bất kể thế nào thì kết quả đối với hắn mà nói cũng vô cùng hoàn mỹ.

 
“Lần này hắn chết chắc rồi!”
 
“Nếu thực sự bẫy chết được hắn, Tu Đế còn khen thưởng ta ý chứ.


 
Lúc hắn đang ở đây âm thầm cầu khấn, Khương Thành đã dẫn quân ra khỏi thành được năm trăm triệu dặm rồi.

 
Đến được đến đây, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được một chút không khí vẩn đục rồi.

 
Trọc Ma ở đây đã bị tiêu diệt sạch sẽ mấy trăm triệu năm trước rồi, nhưng hơi thở còn sót lại không dễ dàng bị loại bỏ một cách triệt để như thế.

 
“Tại sao lại có chút giống với hơi thở loạn lưu hỗn độn vậy nhỉ?”
 
Hắn khẽ cau mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

 
Đội ngũ sáu nghìn người vẫn hào hứng ngẩng cao đầu như cũ, bọn hắn biết Khương Thành muốn xuất chinh, nhưng có nằm mơ cũng không biết rằng, lần này đối phương có Đạo Thánh.

 
Chỉ coi như hắn muốn đối phó với một vài Đạo Tôn gì đó thôi.

 
Đối với bọn họ mà nói, lần này chỉ giống như một cuộc du xuân.


 
Căn bản không hề hay biết rằng lúc này Mông Thuần và Xích Linh đang ôm tâm trạng như lên pháp trường.

 
“Khương Chủ soái, có phải chúng ta có nên giảm tốc độ hay không?”
 
Hai người nhìn thấy ca này không hề giảm tốc độ, tiến thẳng về phía trước, cảm thấy càng ngày càng bất an.

 
“Đúng vậy, ở đây đã gần kề với khu vực mà Tà Tiên hay hoạt động rồi.


 
Ân Bình cảnh giác cảm nhận khắp xung quanh, cũng cảm thấy thế này quá lỗ mãng.

 
Tốt xấu gì cũng phải phái một tiểu đội trinh sát đi thăm dò đường ở phía trước chứ!
 
Làm gì có ai dẫn cả một đại đội khổng lồ đi liền một mạch như ngươi?
 
“Ngộ nhỡ kẻ địch có mai phục thì phiền phức lắm.


 
Thành ca vỗ ngực bồm bộp nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây, không có chuyện đó đâu.


 
Ở phía sau, đám người Hoàn Thường dựa vào bí bảo đặc biệt che giấu hơi thở của mình mà đuổi theo.

 
Lúc đuổi đến đây, mấy người bọn họ cảm thấy nhận thức của mình đã được đổi mới rồi.

 
“Bộ dạng hắn như thể hoàn toàn không biết dẫn binh đi hành quân vậy?”
 
Cho dù Tiên nhân cao cấp đánh trận có sự khác biệt so với Hạ giới, nhưng có một vài thứ vẫn giống nhau.

 
Đường hành quân, cách sắp xếp đội hình, phối hợp binh khí đều phải chú ý.

 
Còn việc cử trinh sát đi thăm dò đường xá phía trước, đó là điều cơ bản nhất.

 
“Đây rõ ràng là đang làm liều.


 
“Dẫn đội như hắn rõ ràng là bịt mắt chạy lung tung khắp nơi.


 
“Đi theo một Chủ soái như hắn cũng không yên tâm nổi.



 
“Cứ tiếp tục tiến về phía trước như thế thì quân đoàn số tám sắp bị đưa xuống hố rồi.

” 
 
Hoàn Thường lắc lắc đầu.

 
“Không, không đơn giản như thế đâu.


 
“Một người có thể giết chết trăm ngàn Tà Tiên, sao có thể đến cả chuyện này cũng không chú ý chứ?”
 
“Hắn khác thường như thế, chắc chắn là có thâm ý sâu xa.


 
Tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, sau đó đồng loạt gật đầu.

 
“Không sai, chắc chắn là hắn cố tình làm thế.


 
“Có khả năng hắn còn sắp xếp người ở xung quanh, chỉ là chúng ta không nhìn thấy mà thôi.


 
“Bây giờ kẻ này chỉ đang cố tình lộ ra điểm yếu thôi.


 
Bọn họ cứ tiếp tục nói, ở phía trước, Khương Thành và toàn bộ người của quân đoàn số tám đột nhiên dừng lại.

 
Bởi vì, bọn họ đột nhiên rơi vào vòng mai phục.

 
Nhưng mắt nhìn thấy phía trước vốn là hư vô trống rỗng, không có bất cứ vật gì, đột nhiên hàng loạt các tinh thể sáng long lanh xuất hiện.

 
Tầng tầng lớp lớp, nhìn không thấy bờ.

 
Từng viên từng viên đột nhiên đâm ra dưới ánh sáng chiếu rọi của mặt trời, dù tráng lệ nhưng cũng bộc lộ sát khí chết người, giống như một cái lồng khổng lồ.

 
“Thiên Âm Huyền Tinh Trận, Đạo trận bát giai!”
 
Hoàn Thường ở bên ngoài nhịn không được hét lên.

 
“Bọn họ bị nhốt lại rồi!”
 
“Trời ơi, sao có thể như thế được chứ?”
 
“Hắn rơi vào mai phục của người khác rồi sao?”
 
So với kẻ một lòng muốn đẩy Thành ca vào chỗ chết như Lăng Hầu thì Hoàn Thường tốt xấu gì cũng là lão đại tự phong của Thiên Lạc Quân.

 
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện khiến Khương Thành và quân đoàn số tám bị tiêu diệt.

 
Mà lúc này, cho dù bọn họ có ra tay thì cũng không giải quyết được việc gì.


 
Bởi vì ở trong trận bao vây đó, xuất hiện hai sự đe dọa và áp bức không hề yếu hơn hắn, đó chính là Đạo Thánh!
 
Ngoài ra, còn có tà khí nồng nặc tản ra từ trong tinh trận đó.

 
Những kẻ địch khác ở bên trong đó chắc chắn không ít, hơn nữa còn không hề yếu ớt.

 
“Không phải hắn nên dự liệu trước được chuyện này, nên có sắp xếp trước sao?”
 
Hoàn Thường hơi chết lặng, không nói nên lời.

 
Trong mắt hắn, Khương Thành là một người thâm sâu khó lường, loại người này sao có thể cứ thế mà rơi bào mai phục của của kẻ khác được chứ?
 
Chuyện này quá vô lý.

 
Mấy vị mưu sĩ ở bên cạnh hắn cau mày không thôi.

 
“Chẳng lẽ, hắn thật sự không hiểu gì cả, là chúng ta đánh giá cao hắn rồi sao?”
 
“Cho nên hắn không phải là giả ngu mà là ngu thật sự à?”
 
“Không phải chứ?”
 
“Người như thế sống sót kiểu gì đến tận bây giờ vậy?”
 
Chính vào lúc bọn họ đang ở đây nghị luận sôi nổi, quân đoàn số tám bị nhốt ở trong tinh trận đã loạn nháo nhào như nồi cháo từ lâu rồi.

 
Đột nhiên bị trúng mai phục, chuyện này hiển nhiên là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

 
Rất nhiều người tấn công về phía tinh trận theo bản năng.

 
Nhưng sau khi bọn họ tấn công, đại trận không những chẳng bị tổn hại gì, ngược lại còn tấn công lại bọn họ.

 
Kết quả, mấy trăm tinh lăng đột nhiên bắn ra từ khắp các ngóc ngách của tinh trận.

 
Nếu không phải Khương Thành vung tay chặn lại thì đã xuất hiện mấy trăm thương vong rồi.

 
Lúc này, bóng dáng của mấy Tà Tiên kia cũng xuất hiện ở trong trận.

 
Hai người dẫn đầu, quả nhiên là Đạo Thánh.

 
Mà ở phía sau bọn họ, số lượng Tà Tiên cũng không nhiều hơn lần trước là bao nhiêu, nhưng có đến tận một trăm vị Đạo Tôn.

 
Trong đại trận bao la, hơn trăm ngàn Tà Tiên ai lấy đều cầm Đạo khí trong tay, sát khí bừng bừng.

 
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của Ân Bình đã rét lạnh rồi.

 
“Khôn Du Đạo Thánh!”
 
“Viêm Khải Đạo Thánh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận