Keng!
Âm thanh Kỵ Khuyết kiến vào bao du dương mạnh mẽ, đập vào trong lòng của mỗi người.
Cũng đã đánh thức bọn họ.
Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ còn lại một mình Khương Thành sống sót ở khoảng không phía trước.
Trăm ngàn Tà Tiên vừa rồi hoặc là bị tiêu diệt thành mảnh vụn, hoặc là lặng yên chết dưới sự gột rửa của quy tắc tử!
Không ai sống sót!
Khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể và bí bảo đạo khí nằm rải rác, kéo dài uốn lượn, nhìn thoáng qua không thể nhìn thấy bờ.
Đương nhiên Khương Thành sẽ không bỏ qua cơ hội thu hoạch chiến lợi phẩm.
Quan sát thấy rõ là một trận vơ vét.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của hắn sụp đổ.
Những Tà Tiên này hơi nghèo khó nhỉ.
Những thứ phổ biến Đạo Tôn dùng chỉ là Đạo khí Lục giai và đạo giáp, cũng không đáng giá bao nhiêu điểm tiên nguyên.
Chỉ có hai cái có thể dùng trên thất giai.
Chí Tôn thì càng đừng nói đến, phổ biến chỉ là Đạo khí tứ ngũ giai.
Về phần không gian trữ vật tùy thân, càng không có bao nhiêu.
Đan dược cơ bản đừng hy vọng, thiên tài địa bảo cũng ít đến đáng thương.
“Sao có thể như vậy?”
Thành ca mất hết hy vọng bày tỏ thế giới xuống dốc, bản thân ‘vất vả khổ sở’ đánh một trận, vậy mà chỉ thu hoạch được như vậy.
Nhưng hắn cũng đã quên rằng, những người lúc trước hắn giết không phải là tiên quan của Thiên Cung, thì cũng là các môn phái đứng đầu của Đạo Tuyệt Chi Địa.
Đó đều là những thế lực chính quy, các chế độ phúc lợi đãi ngộ được bảo đảm.
Mà Tà Tiên, đó chỉ là một con đường hoang dã.
Trên thực tế, đây đã được xem là tốt rồi, dù sao Tà Tiên còn có thể dựa vào cướp bóc.
Nhiều tiên nhân của con đường hoang dã còn nghèo hơn bọn họ.
Bữa đói bữa no toàn bộ phụ thuộc vào sự may rủi.
Sau khi thu chiến lợi phẩm cấp Chí Tôn xong, nhìn thi thể của đám Tà Tiên Thiên Tôn và Tôn Giả hỗn loạn khắp nơi, Khương chủ soái trực tiếp mất hứng.
Dù sao sức mạnh của bản thân cũng đã ở cấp độ Đạo Thánh, còn tìm kiếm từng chút chiến lợi phẩm tiêu chuẩn thấp như vậy, hơi mất thân phận mà.
Vì thế hắn vẫy tay với đám người ở đằng xa, bảo đám người Mông Thuần và Xích Linh lại đây.
Hai người này bị hắn nhìn một cái thì đã sợ đến mức cả người run rẩy.
Chỉ sợ người này sẽ trở mặt này không nhận người.
Dù sao những cảnh tượng xảy ra vừa rồi cũng quá đáng sợ.
Đặt mình vào vị trí của người khác ngẫm lại một chút, nếu đổi lại bản thân là một trong số những Tà Tiên trong đó, vậy thì hiện tại cũng đã chết hoàn toàn rồi.
Loại tồn tại bản thân có thể dễ dàng bị nghiền nát bất cứ lúc nào này, thật sự là quá đáng sợ.
“Khương, Khương chủ soái, vừa rồi không phải là bọn ta không muốn ra tay… mà là, mà là…”
“Là do ngươi giết quá nhanh, bọn ta thật sự không theo kịp tiết tấu đó!
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi quá mạnh, bọn ta không đến kịp!”
Thành ca thầm nghĩ là ai theo ai chứ.
Nếu như ta suy bại đến mức trông cậy vào các ngươi hỗ trợ đánh trận, vậy cũng không cần lăn lộn.
“Được rồi được rồi, biểu hiện vừa rồi của các ngươi rất xuất sắc, ta rất hài lòng.
”
Mông Thuần và Xích Linh nhìn nhau, bọn ta vừa biểu hiện xuất sắc ở chỗ nào vậy?
Hình như bọn ta không làm gì cả mà.
Bọn họ nghi ngờ rằng Khương chủ soái đang cố tình nói ngược lại để chế giễu mình.
Nhưng ngay sau đó, Khương Thành đã chỉ vào các thi thể của những Thiên Tôn và Tôn Giả trên mặt đất.
“Những chiến lợi phẩm còn lại, xem như là thưởng cho các ngươi nhé.
”
Dù sao hắn cũng chướng mắt những thứ rách nát đó, dứt khoát bán thuận nước giong thuyền, khích lệ nhóm cổ vũ một chút, để bọn họ biểu hiện tốt hơn một chút vào lần sau.
Hơn nữa, việc nịnh nọt và mời khách của Mông Thuần và Xích Linh cũng xem như là vất vả nhiều nên công lao sẽ càng lớn, vừa rồi còn cung cấp cho hắn một chút giá trị thanh danh.
Thành ca không ngại dẫn theo bọn họ.
Cái gì?
Thế mà còn có thưởng?
Tất cả những gì còn lại trên mặt đất là của bọn ta?
Mông Thuần và Xích Linh còn tưởng rằng bản thân đang bị ảo thính giác.
Hai người ngơ ngác nhìn thi thể của đám Tà Tiên chất đầy như núi phía dưới, hai mắt nhìn thẳng.
“Ngươi, ngươi nói những thứ đó… cho bọn ta hết tất cả sao?”
“Đúng vậy.
”
Cả hai phấn khích đến mức suýt ngất đi.
Chiến lợi phẩm còn sót lại trên mặt đất Khương Thành nhìn chướng mắt, nhưng bọn họ nhìn vô cùng thích mắt.
Đối với bọn họ, đây đâu chỉ là một khoản tiền lớn.
“Cái này cái này, cái này bảo bọn ta làm sao không ngại chứ…”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng hai người đều không thể rời mắt khỏi bên dưới.
“Không có gì phải ngại.
”
Thành ca vỗ vai hai người, nói lời thành khẩn:
“Không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao, đi theo ta, lợi ích là không thể thiếu.
”
Hai người cảm động đến mức suýt nữa muốn kết nghĩa kim lang ngay tại chỗ.
Trước kia khi nịnh nọt Túc Vương, không hề được đáp lại, còn thường xuyên bị huấn luyện thành cháu trai.
Hiện tại nịnh nọt Khương chủ soái, thế mà có thể có báo đáp hậu hĩnh như vậy.
Xem ra sau này còn phải tiếp tục cố gắng!
Hai người lập tức vỗ ngực vang dội.
“Sau này Khương chủ soái sai bảo, vào nước sôi lửa bỏng quyết không từ…”
Thành ca cũng biết những lời nói hùng hồn của hai tên ngốc này chỉ là nói mà thôi, có thể phát huy tác dụng của hoạt náo viên một chút cũng đủ rồi.
Ngay sau đó, Mông Thuần và Xích Linh vẫy tay về phía sau.
“Mọi người mau tới đây, tất cả đều là Khương chủ soái thưởng cho chúng ta!”
Hơn sáu ngàn người ở phía sau hai mặt nhìn nhau, thế mà cũng có phần của bọn ta?
Nhưng mà vừa rồi bọn ta không hề làm gì cả.
Thậm chí suýt nữa còn làm đào binh.
Cái này cũng được thưởng?
Ngay sau đó, tất cả đều rơi vào trạng thái điên cuồng.
Những Thiên Lạc Quân được chọn còn lại này, đương nhiên đãi ngộ cũng là kém nhất, thậm chí rất nhiều người vào ngày thường còn phải làm thêm việc khác để kiếm sống.
Những Đạo khí tam ngũ giai trước mắt, đối với bọn họ đã xem như là bảo vật khó có được rồi.
Hơn nữa, có ước chừng mấy chục ngàn phần, mỗi người còn có thể nhận được hơn mấy món.
Có thể nói là trở nên giàu có sau một đêm.
“Đa tạ Khương chủ soái!”
“Khương chủ soái vĩ đại lắm!”
Mọi người vừa tìm bảo vật ở phía dưới, vừa cảm động đến rơi nước mắt.
“Vĩnh viễn ra sức vì Khương chủ soái…”
“Ta sẽ là thuộc hạ trung thành nhất của Khương chủ soái!”
“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ là tử sĩ của Khương chủ soái, đừng ai cướp với ta!”
Thành ca rất hài lòng với phản ứng này của bọn họ.
Nhánh Thiên Lạc Quân này nhận được ban thưởng, trang bị được đổi mới, không lo tài nguyên tu luyện, sau khi được huấn luyện nề nếp, hẳn là có thể thay da đổi thịt một cách nhanh chóng.
Trở thành một đội cổ vũ chuyên nghiệp và có tổ chức.
Nhìn thấy Khương Thành bay về kết giới, vẻ mặt thoải mái, Ân Bình trăm mối cảm xúc đan xen.
“Khương chủ soái, ngươi… cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao ngươi có thể trở thành Thần Quân.
”
Hắn không tận mắt nhìn thấy đại hội thông thần, trước đây hắn đã từng nghe đồn rằng Khương Thành đã đánh bại Đạo Thánh ở bên trong, nhưng hắn không tin lắm.
Cảm thấy đó là tin đồn phóng đại.
Hiện tại chỉ cảm thấy, lời đồn đó hoàn toàn không nói hết chỗ lợi hại của hắn.
Thành ca mỉm cười: “Cho nên, mười tiên tướng khác ngươi nói lúc nảy, rốt cuộc là tình huống gì?”
Mặc dù không cần đồng đội, nhưng bản thân đã đến đây nửa tháng, mười người đó không xuất hiện cũng là sự thật.
Ân Bình run rẩy, vội vàng giới thiệu với hắn.
Từ đệ nhất tiên tướng Hoàn Thường đến tiên tướng thứ mười một, tất cả đều nói ra tỉ mỉ chi tiết một lần.
Cuối cùng, các phe phái của họ đã được giới thiệu.
Sau khi Khương Thành nghe xong, không khỏi chửi thầm trong lòng.
Tam triều Nguyên lão dã tâm bừng bừng, Đế nhị đại bối cảnh vững chắc, cuồng chiến đấu nghiệp vụ thành thạo nhưng tính tình vô cùng nóng nảy, còn có những người nịnh hót không có lý tưởng…
Thêm vào đó là người lãnh đạo trực tiếp nhảy dù như mình.
Hay lắm, cái này là tiết tấu nuôi dưỡng con sâu độc mà.
Tất cả có thể bắt đầu một cuộc chiến lớn.
“Khương chủ soái, tiếp theo ngươi định làm như thế nào?”
Là tổng quản của Soái phủ, đương nhiên Ân Bình hy vọng chủ soái mới là lớn nhất, mà không phải là bị đám tiên tướng phía dưới cho đi tàu bay giấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...