Ân Bình suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên tò mò hỏi: “Nếu ngươi là hắn, ngươi sẽ làm gì?”
Giản Sanh cười nhẹ.
“À, ta có nhiều lựa chọn hơn.
”
“Hoặc là nhượng bộ nhất định với Hoàn Thường, lôi kéo hắn liên thủ, vậy thì ít nhất có thể khống chế hơn phân nửa Thiên Lạc Quân.
”
“Hoặc là ra tiền tuyến lôi kéo Hạng Lê và Mạnh Lâm, nếu như có thể có được sự ủng hộ của bọn họ, vậy thì sẽ chiếm được một phần tinh nhuệ nhất của Thiên Lạc Quân!”
“Nếu thật sự không được, cũng có thể ngã về phía đám người Lăng Hầu kia.
”
“Đám ăn chơi trác táng đó thật ra không khó hóa giải, chỉ cần đủ nể mặt, ở tư thế thấp, bọn họ cũng sẽ không làm khó dễ lắm.
”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nụ cười khẽ trên khoé miệng biến thành mỉa mai.
“Nhưng Khương chủ soái mới nhậm chức của chúng ta, hết lần này tới lần khác chọn Mông Thuần và Xích Linh kém giá trị nhất!”
“Ngay cả quân đội dưới trướng hai người này cũng không giữ được, hơn phân nửa đều đã đi nương tựa vào ba nhà khác.
”
“Cho dù bọn họ thật lòng nương tựa, thì có ích lợi gì?”
“Một đám vô dụng ngồi không ăn bám, hoàn toàn không thể thay đổi được cục diện!”
Vị mưu sĩ thủ tịch Giản Sanh này còn có nhiều kế hoạch hơn.
Nhưng thật đáng tiếc, Thành ca không có mặt ở đó, không nghe thấy một câu nào.
Lúc này, hắn đang bận đẩy chén đổi ly với hai tiên tướng được Giản Sanh đánh giá là đồ vô dụng không biết làm gì, vô cùng vui vẻ.
Tiệc rượu kéo dài liên tục suốt ba canh giờ.
Lúc kết thúc, vì muốn lấy lòng vị chủ soái này nên Mông Thuần và Xích Linh còn chuẩn bị hai phần lễ vật.
Khương Thành kiểm tra qua loa, là hai vật liệu quý hiếm có thể luyện chế Đạo khí Bát giai.
Đối với các tiên nhân khác, đã xem như là bảo vật rất quý giá.
Đối với Thành ca, hai vật liệu này ngược lại cũng không tính là gì.
Chẳng qua là có ý nghĩa sâu sắc.
Lăn lộn nhiều năm như vậy, luôn là hắn phát thưởng cho người khác, đây là lần đầu tiên có người chủ động tặng quà cho hắn.
Ca vừa cười, vừa giả vờ không vui.
“Ngươi xem các ngươi đang làm gì, ta là loại người như vậy sao, cái này không phải là đang hại ta sa đọa sao?”
Hai tiên tướng tươi cười rạng rỡ liên tục xua tay.
“Khương chủ soái nặng lời rồi, bọn ta chỉ vì quá ngưỡng mộ ngươi.
”
“Đúng vậy, đây là tập tục, tập tục mà thôi!”
Thành ca “chợt hiểu ra”.
“Thì ra là tập tục à, vậy nếu ta không nhập gia tùy tục thì rất có lỗi ha ha ha…”
Hắn không biết rằng, trong khu vườn xa hoa bên kia, lúc này đang có một đám thiên hoàng dòng dõi quý tộc sốt ruột chờ đợi.
“Sao hắn vẫn chưa đến?”
“Đúng đó, không phải nói là trong vòng ba canh giờ hắn sẽ lăn qua đây cúi đầu phục tùng chúng ta hay sao?”
“Cái thứ chết tiệt này, thế mà lại không biết điều như thế?”
Khương Thành đang vui vẻ nhận quà, nào biết đang có một đám người thế mà đang khổ sở chờ đợi chính mình.
Các ngươi nói sớm quá rồi!
Mặc dù ngay cả khi đã nói rồi, ca cũng sẽ không đi.
Trong những ngày tiếp theo, hắn đã sống rất yên tĩnh.
Không phải ngủ say ở Soái phủ, thì là được Mông Thuần và Xích Linh mời đi ra ngoài dự tiệc.
Chấp nhận sự tấn công tâng bốc của hai người cả ngày, vui đến mức sắp quên đường về.
Trước khi đến, hắn còn hơi lo lắng về những việc trần tục khi quản lý một nhánh đại quân.
Hiện tại lại nhận ra rằng, Thiên Lạc Quân hoàn toàn không có việc gì để làm.
Chưa từng có ai cầm một đống hồ sơ đến muốn hắn xem, cũng không có việc gì muốn hắn đích thân phê duyệt, cũng không hề tồn tại tình hình quân sự khẩn cấp gì đó.
Đến nổi hắn không nhịn được xúc động, hoá ra chủ soái của một nhánh thiên quân có thể sống thảnh thơi như vậy.
Chẳng lẽ đây chỉ là một chức vụ nhàn rỗi sao?
Cái này thực sự là rất phù hợp với mình.
Trạng thái phật hệ vô dục vô cầu này của hắn, bị Ân Bình và Giản Sanh nhìn thấy, hai người đã thầm lắc đầu không biết bao nhiêu lần.
Thật đúng là gỗ mục không thể khắc, bùn nhão không thể đỡ được tường mà!
Sau khi tiên tướng thứ tư Lăng Hầu biết được tin tức của Khương Thành trong khoảng thời gian này, hơi không thể tưởng tượng nổi.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ hắn không biết, chức chủ soái của hắn đã bị làm trống rồi sao?”
“Cũng không biết rằng Hoàn Thường đã nhúng tay vào xử lý rất nhiều sự vụ của Thiên Lạc Quân, trực tiếp bỏ qua hắn?”
Khương Thành mặc kệ mọi thứ, dường như đó chính xác là những gì hắn muốn.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thà rằng làm bạn với hai tên vô dụng kia, cũng không muốn cúi đầu với chúng ta?”
Ngay cả Hoàn Thường là Đạo Thánh cũng phải duy trì quan hệ tốt với chúng ta, thế mà ngươi lại không để ý đến sự tồn tại của bọn ta?
“Rất tốt! Vô cùng tốt!”
“Xem ra phải cho hắn biết tay rồi.
”
Ngay tại ngày hôm đó, một bóng đen rời khỏi Hoá Tiên phủ, đi thẳng về phía đông.
Ba ngày sau, bên ngoài kết giới Hoá Tiên phủ, bỗng nhiên xuất hiện một đám Tà Tiên kết bè kết phái.
Đông nghìn nghịt một vùng, không thể nhìn thấy bờ.
Huyết khí và sát khí mạnh mẽ, ngưng tụ thành thực chất, còn chưa tấn công, đã bắt đầu bào mòn phòng tuyến kéo dài của Hoá Tiên phủ.
Trong Hư Không, thậm chí có thể thấy kết giới bị ăn mòn sau đó bốc lên khói dày đặc.
Che khuất bầu trời, mang lại cho người ta một cảm giác áp bức sâu sắc.
“Không ổn rồi!”
“Kẻ thù tấn công!”
“Không phải mấy chục triệu năm nay Tà Tiên chưa từng tấn công sao, sao đột nhiên lại đến?”
Các tiên nhân trong Hoá Tiên phủ lần lượt kêu lên.
Nhìn vào màn sương đen dày đặc trên bầu trời đằng xa, trong mắt dâng lên từng trận màu sắc sợ hãi.
Kỹ năng trông nhà của Tà Tiên là cướp bóc giết hại.
Một khi bị đánh hạ, Hoá Tiên phủ phồn hoa này sẽ trở thành đống đổ nát, mà tiên nhân có mặt ở đây cuối cùng mười không còn một có thể sống sót.
Nhưng mà, bọn họ cũng không quá lo lắng.
“Có phải bọn họ điên rồi không?”
“Hoá Tiên phủ đóng quân ở Thiên Lạc Quân.
”
Khương Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở Soái phủ, cũng cảm nhận được động tĩnh ở bên ngoài.
Ân Bình vội vàng chạy tới.
“Khương chủ soái, không ổn rồi, Tà Tiên đã tấn công Hoá Tiên phủ rồi!”
Thành ca ngược lại không hoảng sợ chút nào.
Hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến, trước mắt lúc này mới đến đâu chứ?
“Nếu không có chút chiến sự, ca còn cho rằng đến đây để đi nghỉ.
”
Hắn nhấc Kỵ Khuyết kiếm lên, đang định bay ra khỏi Hoá Tiên phủ, một mình giáp mặt, tiễn đại quân Tà Tiên lên tây thiên.
Sau đó nghĩ lại, hiện tại bản thân là chủ soái của Thiên Lạc Quân mà.
Chủ soái ra trận, không mang theo chút người để tăng thêm thanh thế, khó tránh quá mất thể diện.
“Truyền lệnh xuống, để Mông Thuần và Xích Linh điểm tề nhân mã, theo ta ra ngoài nghênh chiến!”
Nghe được mệnh lệnh này, Ân Bình suýt nữa phun ra một ngụm nước.
Ba trăm ngàn Thiên Lạc Quân, trăm ngàn người mạnh mẽ nhất đang ở tiền tuyến, đi theo Hạng Lê và Mạnh Lâm chinh chiến loạn quỷ.
Trong số hai trăm ngàn người còn lại, năm mươi ngàn người tinh nhuệ nhất đã bị Hoàn Thường nắm trong tay.
Còn có hơn trăm ngàn người, thì lại bị bảy thiên hoàng dòng dõi quý tộc nắm giữ, trang bị vũ trang của hầu hết trong số bọn họ đã lỏng lẻo từ lâu, người có thể chiến đấu cũng chỉ còn ba bốn mươi ngàn người.
Về phần cuối cùng, trăm ngàn người cuối cùng dưới trướng của Mông Thuần và Xích Linh, đó là nhóm tệ nhất.
Cảnh giới thấp nhất, thiên phú kém nhất, hơn nữa bình thường cũng chưa từng tập luyện, so với những tiên nhân nhàn rỗi bình thường cũng không khá hơn là bao.
Thế mà ngươi lại định mang theo một đám xiêu dưa liệt táo như vậy, đi nghênh chiến những Tà Tiên như sói như hổ đó?
Cái này không phải là chịu chết sao?
“Hành động này e rằng hơi không ổn…”
Theo hắn thấy, cách duy nhất của Khương Thành vào lúc này là xin viện trợ của đám người Hoàn Thường và Lăng Hầu.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết thì đã bị Khương Thành ngắt lời.
“Có gì không ổn, đây là mệnh lệnh, còn không mau đi!”
Thành ca thật sự không biết rằng, dưới trướng của mình còn có rất nhiều tướng mạnh và binh lính tinh nhuệ, hắn cũng nhìn ra được nhóm người Mông Thuần và Xích Linh không thể chiến đấu.
Nhưng vậy thì sao?
Lúc hắn giao chiến chưa từng cần đồng đội, chỉ cần nhóm cổ vũ mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...