Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Khương Thành không hề hay biết, bản thân mình thật ra còn có mười hai tiên tướng dưới trướng.

 
Càng không hề biết mười hai người này có những phong cách khác nhau.

 
Hắn lúc này đã đi đến soái phủ của mình.

 
“Cung nghênh chủ soái!”
 
Bên trong soái phủ, một ông già gầy gòm tóc xám trắng, người mặc hắc bào, dẫn theo một đám nô bộc len nghênh tiếp.

 
“Ân lão!”
 
Mông Thuần và Xích Linh mặt mày tươi tỉnh cười chắp tay.

 
Sau đó lại giới thiệu với Khương Thành.

 
“Vị này là Ân Bình - tổng quản của soái phủ, lão nhân gia người ta đã từng đi theo ba vị chủ soái của Thiên Lạc Quân.


 
Thành ca vừa nghe thấy, đây không phải chính là trợ thủ ở đây của mình sao?
 
“Vinh hạnh được gặp.


 
Ân Bình đem theo nụ cười phải phép cung kính chắp tay.

 
“Không biết chủ soái có sắp xếp gì cho ta không, mong chủ soái dạy bảo.


 
Thành ca thì có thể có sắp xếp cái lông gì chứ, vẫy tay một cái: “Trước đây các ngươi như thế nào thì sau này vẫn cứ như vậy đi.


 
Ân Bình gật đầu.

 
“Xin tuân theo mệnh lệnh chủ soái.


 
Sau khi hắn lui xuống, Thành ca lại gọi hai tên Mông Thuần và Xích Linh qua.

 
“Tân Quan thượng nhiệm, vẫn là phải làm quen với những thuộc hạ của Thiên Quân một chút.


 

“Hai người các ngươi tập chung hết tất cả những thuộc hạ lại đây, để ta đi gặp bọn họ một chút.


 
Mặc dù hắn không có hứng thú gì với việc chỉ huy đánh trận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tốt xấu gì thì hắn cũng là chủ soái, bộ dạng cũng cần phải tỏ vẻ một chút chứ.

 
Mông Thuần và Xích Linh đều lộ ra vẻ mặt khó coi, có chút bối rối.

 
“Sao vậy, việc này rất khó thực hiện sao?”
 
“Không không không, bọn ta lập tức đi làm!”
 
Một lúc sau, ở phía trước sân tập võ của soái phủ, Khương Thành đã gặp được các Thiên Quân dưới trướng của mình.

 
Ước chừng có khoảng hơn chục ngàn người.

 
Những người này đứng lộn xộn, đứng tùy tiện.

 
Không giống đánh nhau, mà lại giống như những người nhàn rỗi đến xem náo nhiệt.

 
Nếu không phải là đang mặc chiến giáp của Thiên Cung, miễn cưỡng bảo đảm đội hình, hắn cũng không thể nhìn ra đây là một đội quân.

 
Có điều, hắn cũng chưa từng thấy qua những Thiên Quân khác.

 
“Dù sao cũng đều là Tiên nhân cấp cao mà, có chút cá tính là điều rất bình thường.


 
“Không thể nghiêm chỉnh giống với đại quân của Hạ giới được.


 
Hắn rất nhanh đã thuyết phục được bản thân.

 
“Ha ha ha, rất tốt rất tốt!”
 
Khương Thành lại một lần nữa vỗ lên vai hai vị tiên tướng, thể hiện tán thưởng.

 
Mông Thuần và Xích Linh cùng với mấy vị thống lĩnh ở phía sau, suýt chút nữa nghi ngờ đây là đang nói ngược lại.

 
Vốn dĩ điều mà bọn họ lo lắng nhất chính là thái độ không vừa ý của Khương Thành đối với hơn chục ngàn người bọn họ.

 
So với những bậc thầy lang sói ở tiền tuyến kia, kỷ luật và tác phong quân nhân của bọn họ chỉ có thể xem như là cấp bảo vệ khu vực.

 

Không ngờ rằng, Khương Thành vậy mà còn khen bọn họ.

 
“Hụ hụ, quá khen quá khen.


 
“Đây là việc mà bọn ta nên làm.


 
Khương Thành mỉm cười gật đầu, hắn cũng không phải là vừa ý hết.

 
“Sao số người lại ít như vậy?”
 
Không phải là nói từ đầu rồi sao, thuộc hạ của mình có ba trăm ngàn thiên quân sao?
 
“À việc này!.


 
Mông Thuần và Xích Linh không hề biết lời mà hắn nói là tất cả Thiên Lạc Quân, còn tưởng rằng bộ phận của hai người bọn họ.

 
“Bọn họ bây giờ đều có nhiệm vụ phải làm.


 
“Đúng thế, nhất thời cũng không thể điều động qua đây được.


 
Hai người bọn họ thân là tiên tướng, vốn dĩ thuộc hạ của mỗi người đều có hơn hai mươi ngàn người, cộng lại với nhau cũng gần năm mươi ngàn.

 
Bốn mươi ngàn còn lại kia, phần là bị chiêu mộ đi tiền tuyến, phần thì bị mấy tên ở hậu phương lôi kéo đi.

 
Chỉ là trên danh nghĩa vẫn thuộc về bọn họ mà thôi, trên thực tế sớm đã không còn thuộc về bọn họ chỉ huy nữa.

 
Khương Thành không hề biết được nội tình này.

 
Nghe thấy vậy cũng gật đầu.

 
“Các tư các chức vụ khác nhau rất tốt, vậy thì không cần làm phiền bọn họ qua đây nữa, để tránh phải huy động nhân lực.


 
Hai vị tiên tướng và sáu vị thống lĩnh cùng nhau nịnh hót.


 
“Chủ soái anh minh!”
 
Sau đó Mông Thuần chủ động nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn rượu ngon ở nhà, muốn nghênh đón tẩy trần cho chủ soái, không biết là có thể có được niềm hân hạnh này không?.

.


 
“Ha ha ha, các ngươi cũng khách sáo quá rồi, việc này bảo ta làm sao mới được chứ?”
 
Mấy người nhìn thấy bộ dạng giả vờ từ chối của hắn, thì vui mừng ra mặt.

 
“Việc nên làm việc nên làm mà, Khương chủ soái đến đây, không biết bọn ta vui mừng đến nhường nào chứ!”
 
“Đúng thế đúng thế, Đại hội Thông Thần đã ngưỡng mộ đại danh của người từ lâu rồi, ngươi chắc chắn rất hãnh diện, đó là vịnh hạnh của bọn ta.


 
Khương Thành thầm nghĩ các ngươi cũng thật là biết cách nói chuyện, ca đây nghe cũng thấy bắt đầu yêu cái nơi này rồi.

 
Nhìn cảnh mà hắn cùng hai vị tiên tướng và đám thống lĩnh kề vai sát cánh rời đi, một tên thiếu niên mặc quần áo trắng có đôi lông mày thanh tú có mặt ở đó vô cùng thất vọng lắc đầu.

 
“Vốn tưởng rằng là một viên ngọc tốt lẫn vào trong, không ngờ chỉ là một cây gỗ mục.


 
Cho dù hắn chỉ là cảnh giới Chí Tôn, nhưng Ân Bình đứng ở bên cạnh hắn không hề trách mắng, chỉ thở khẽ một tiếng.

 
“Giản Sanh, ngươi không định phò tá hắn sao?”
Bên cạnh mỗi vị tiên tướng của Thiên Lạc Quân đều có một nhóm phò tá, chủ soái đương nhiên cũng không ngoại lệ.

 
Vị thiếu niên mặc quần áo trắng tên Giản Sanh này chính là người đứng đầu trong nhóm những người phò tá chủ soái.

 
Nói thẳng ra, chính là mưu sĩ cao cấp nhất.

 
Với Ân Bình thấy, nếu như ngay cả Giản Sanh cũng không đồng ý giúp đỡ Khương Thành, vậy thì vị chủ soái này sẽ không thể nào nắm giữ được Thiên Lạc Quân.

 
“Phò tá?”
 
Giản Sanh cười lạnh: “Chim khôn chọn cành mà đậu, một người rất nhanh sẽ bị đuổi đi, sao ta lại phải phò tá cho hắn?”
 
Từ khi Soái phủ gặp mặt đến nay, hắn cố ý không nói một lời nào, cứ luôn đợi Khương Thành chủ động đến chào hỏi hắn.

 
Kết quả Khương Thành mãi không hề để mắt tới hắn.

 
Không còn cách nào khác, Khương Thành ngay cả thuộc hạ của mình có bao nhiêu người còn không biết, sao có thể biết một Chí Tôn không lọt vào mắt của soái phủ là mưu sĩ cao cấp nhất chứ?
 
Ân Bình còn khuyên bảo.

 
“Hắn dù sao cũng là người giành được chiến thắng trong Đại hội Thông Thần, thực lực có lẽ là vô cùng xuất chúng, chắc không đến nỗi bị đuổi đi! ”
 
Giản Sanh cắt lời hắn.

 

“Từ sự lựa chọn của hắn, đã nhìn ra sự yếu kém trong tầm nhìn của hắn rồi.


 
Hắn bắt đầu tự mình phân tích.

 
“Hai mươi vị tiên tướng của Thiên Lạc Quân, đệ nhất tiên tướng Hoàn Thường có thực lực mạnh nhất, lại có dã tâm hừng hực, luôn muốn giành lấy vị trí chủ soái.


 
“Lần này Tử Tiêu Cung trực tiếp phái xuống một vị chủ soái mới, hắn có lẽ hận nhất người đó.


 
“Đệ nhị tiên tướng Hạng Lê và Đệ tam tiên tướng Mạnh Lâm, bình thường đều ở tiền tuyến chinh chiến.


 
“Trừ phi vị chủ soái mới này của chúng ta đi tiền tuyến, kề vai sát cánh với bọn họ, nếu không thì không thể nhận được sự tôn trọng của bọn họ.


 
“Mà để đệ tứ tiên tướng Lăng Hầu dẫn đầu 7 vị đó, không phải là con trai của Thần quân thì là cháu của Thiên Đế, ai ai cũng là Thiên Hoàng quý tộc, bọn họ chỉ là đến chiến đấu để lấy kinh nghiệm.


 
“Mặc dù thực lực cũng không, chiến công cũng không, nhưng dựa vào xuất thân, những rối rắm trong quan hệ bên phía Tử Tiêu Cung.


 
“Cho dù mấy Thần Quân như Quân Vương, Sát Vương có giết đến, cũng không thể dễ dàng đắc tội với bọn họ.


 
“Còn về đệ cửu tiên tướng Mông Thuần và đệ thập nhị tiên tướng Xích Linh, hại người này vừa không có năng lực vừa không có chỗ dựa, chỉ là những tên phế vật biết nịnh hót mà thôi.


 
“Bọn họ nịnh bợ chủ soái mới, đơn giản chỉ là hy vọng tiếp tục giữ được vị trí tiên tướng của mình mà thôi.


 
Ân Bình gật đầu, lại một lần nữa thở dài.

 
“Phải rồi, cái Thiên Lạc Quân này chính là một đống hỗn độn.


 
Giản Sanh lặng lẽ nhìn về phía mái cong của cung điện ở phía xa, lạnh lùng nói: “Muốn khuất phục được hai mươi vị tiên tướng, hoàn toàn nắm giữ được Thiên Lạc Quân, duy chỉ có Thiên Đế mới có thể làm được.


 
“Còn về những người khác, việc có thể làm chỉ có lôi kéo một phần những tiên tướng trong hai mươi vị tiên tướng đó.


 
“Nhận được sự ủng hộ của một bộ phận tiên tướng, ít nhất có thể duy trì một cục diện cân bằng.


 
“Nếu không thì, chủ soái hoàn toàn bị mất quyền lực, không có tác dụng gì mà thôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận