Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Lăng vẫn ung dung thản nhiên, mặt không biến sắc với nụ cười làm người khác dễ chịu thường trực trên môi.

 
“Chẳng lẽ ngươi đã từng gặp Chiến Đế rồi?”
 
Khương Thành lắc lắc đầu.

 
“Chưa từng.


 
Lăng có chút hoang mang bối rối.

 
“Thế sao ngươi biết hắn là một kẻ cơ bắp điên rồ, trong đầu chỉ toàn là đánh đấm?”
 
“Thiên Đạo chí bảo của hắn là Hám Thiên Phủ mà!”
 
Thành ca nhún nhún vai: “Cái này vừa nghe đã biết là có liên quan đến đánh đấm và sức mạnh rồi, với lại mặc dù thiên về tu luyện thể chất nhưng ai phát triển theo hướng đó mà không phải là kiểu đô con à?”
 
“Làm như ngươi hiểu rõ lắm vậy.


 
Khương Thành hơi hơi hất cằm lên, tự hào nói: “Đó là đương nhiên, ca đây hiểu biết sâu rộng, không có ai hiểu quy tắc lực hơn ca đây đâu.


 
Hắn còn vỗ nhẹ lên bờ vai mỏng manh xinh đẹp của Lăng.

 
“Yên tâm đi, thực ra hắn cũng chẳng có gì đáng sợ đâu, có ta ở đây, hắn không dám bắt nạt ngươi đâu.


 
“Ngươi có tự tin như thế sao?” Lăng nửa tin nửa ngờ.

 
Thành ca hạ thấp giọng, âm thầm nhẹ nhàng sáp đến gần tai nàng.

 
“Nói cho ngươi một bí mật, thực ra những người tu luyện loại quy tắc này, phần lớn não đều không tốt lắm đâu, rất dễ mắc lừa.


 
Lúc vị huynh đài này nói, hình tượng hiện ra trong đầu hắn chính là Mãng Dã - Đại Đế Lực của Man giới năm xưa.

 
Đó là một người cao to vạm vỡ, lưng dài vai rộng, chỉ là giống y như trong não thiếu mất một dây vậy.

 
Trong mắt hắn, Chiến Đế chắc chắn cũng là trường phái như thế.

 
“Ha ha ha ha…”
 
Tiếng cười trong trẻo lanh lảnh của Lăng tựa như tiếng chuông gió.


 
Cảnh Vương tí nữa thì muốn nhảy khỏi xe chạy, bỏ trốn khỏi nơi này.

 
Tên này dám bịa đặt về nàng trước mặt Chiến Đế, hắn thật sự không dám nghe tiếp nữa, thậm chí còn chủ động phong bế cảm giác của mình.

 
Không biết đã qua bao lâu, một ngọn núi sừng sững dựng đứng vươn qua những đám mây đã hiện ra trước mắt ba người.

 
Trên đỉnh núi khổng lồ mây trắng trải dài, thấp thoáng dãy cung điện nguy nga, tráng lệ, hùng vĩ bao la, lúc ẩn lúc hiện.

 
“Đây chính là Chiến Cực Cung.


 
Cảnh Vương cẩn thận từng li từng tí nhìn Lăng một cái.

 
“Chuyện đó, ta nên vào trước để thông báo một tiếng! đúng không?”
 
Theo trình tự vốn có, nếu dẫn Thần Quân mới nhậm chức đến, chắc chắn phải báo cáo với Chiến Đế.

 
Nhận được sự đồng ý của lão nhân gia nàng xong, sau đó mới đưa Khương Thành đến gặp nàng.

 
Nhưng bây giờ Chiến Đế đang ở ngay đây, hắn cũng không biết phải làm thế nào cả.

 
Lăng khó hiểu gật gật đầu.

 
Cảnh Vương như được đại xá, vội vàng một mình bước lên ngọc đài ở dưới chân núi.

 
Sau đó, thân hình hắn biến mất tại chỗ.

 
Còn Khương Thành và Lăng thì đứng ở chỗ cũ đợi.

 
“Không biết Chiến Đế có tự mình ra nghênh đón hai ta mình không nhở.


 
“Hì hì, nói không chừng hắn đã âm thầm quan sát ngươi trong bóng tối từ lâu rồi…”
 
Lăng vừa trêu đùa vừa lặng lẽ âm thầm liên lạc với Chiến Cực Cung ở trên đỉnh núi, bắt đầu thu xếp.

 
Cả Chiến Cực Cung với sắc thái đen xám, bầu không khí xơ xác tiêu điều mà trang nghiêm.

 
Thần niệm của Lăng được một luồng ánh sáng màu vàng bao quanh, khiến cho người khác không dám nhìn trực tiếp.

 
“Cung nghênh Chiến Đế!”

 
Cảnh Vương và bốn vị Thần Quân khác chịu sự quản lý của Chiến Đế đồng loạt cúi đầu.

 
Còn những Tiên quan khác của Chiến Cực Cung thì càng quỳ mọp dưới đất hơn, bộ dạng vô cùng cung kính.

 
Thần niệm của Lăng treo cao ở chính giữa, khí chất của nàng giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

 
Cao quý, lạnh lùng, khí phách hiên ngang, đứng từ trên cao nhìn xuống mọi người, giống như một nữ hoàng thống trị thiên hạ.

 
“Khương Thành không hề biết thân phận của ta.


 
“Bất kì kẻ nào dám cả gan để lộ, giết không tha!”
 
Trong lòng tất cả mọi người đều rét lạnh, vội vàng nhận lệnh.

 
“Vâng!”
 
“Tiếp theo hãy cho hắn một vài khảo nghiệm, chơi với hắn thật vui vào.


 
Tất cả mọi người đồng thanh nhận lệnh: “Bọn ta đương nhiên sẽ phối hợp.


 
Vị Thần Quân dẫn đầu tò mò hỏi: “Không biết Chiến Đế định cho hắn khảo nghiệm gì vậy?”
 
Lăng suy nghĩ giây lát, sau đó lạnh nhạt đáp: “Để hắn đi bộ từ chân núi lên đỉnh núi đi.


 
Hả, chuyện này…
 
Tất cả mọi người ở trong điện đều giật giật khóe miệng.

 
Không phải vì quá dễ, mà là bởi vì khảo nghiệm này quá khó.

 
Truyền tống từ dưới chân ngọc đài lên đỉnh núi rất đơn giản.

 
Nhưng đi từng bước từng bước lên trên này, đó lại là một chuyện khác rồi.

 
Ngọn núi khổng lồ dưới Chiến Cực Cung này, chính là do Hám Thiên Phủ hóa thành.

 
Với tư cách là Thiên Đạo chí bảo, hiệu quả của Hám Thiên Phủ có thể làm chấn động tất cả mọi sự tồn tại.


 
Sức mạnh đi kèm với nó đáng sợ đến mức nào chứ?
 
Cả Chiến Cực Cung này, chỉ có bản thân Chiến Đế mới có thể trực tiếp đi từ dưới đó lên mà thôi.

 
Còn những người khác, bất luận là Đạo Thánh hay là Thần Quân đều chưa một lần thành công.

 
Hơn nữa, cả quá trình còn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, giày vò đau đớn một cách dị thường, sau khi bọn họ thử qua một lần thì cũng không muốn thử lần thứ hai nữa.

 
Đến cả Cảnh Vương cũng không nhịn được bắt đầu cảm khái.

 
Ta thấy ngươi khoan dung với Khương Thành như thế, vốn còn tưởng rằng ngươi vô cùng coi trọng Khương Thành cơ.

 
Ta thấy ngươi làm thế này chính là muốn khiến hắn sống không bằng chết hả?
 
Lăng tự có tính toán của mình.

 
Bây giờ nguyện vọng to lớn nhất của nàng, chính là nhìn thấy Khương Thành làm màu thất bại.

 
Sau đó xem hắn có biểu cảm gì.

 
Nhất là vòng thứ tư bị ép phải làm công cho hắn mấy năm, chuyện này nói gì thì nói cũng phải đòi lại mới được.

 
Thành ca ở bên ngoài lại chẳng hay biết những điều này.

 
Hết cách, cảnh giới của hắn hiện tại quả thực còn cách rất xa so với Thiên Đế.

 
Một lát sau, bóng dáng của Cảnh Vương và ba người khác xuất hiện trên ngọc đài.

 
“Ba vị này là Thần Quân dưới trướng của Chiến Đế.


 
“Lần lượt là Sát Vương, Lạc Vương và Lệ Vương!”
 
Đối với người không thù không oán gì, Thành ca vẫn rất nhiệt tình.

 
Hắn tiến lên phía trước, chắp tay hành lễ với ba người bọn họ.

 
“Vinh hạnh, vinh hạnh, mặc dù ta đây là Ẩn Hoàng, nhưng các ngươi cũng không cần quá căng thẳng, ta rất hiền lành dễ gần đấy.


 
Sau đó hắn còn bắt tay với một trong ba vị Thần Quân, chính là Lạc Vương trước cái nhìn chăm chú với ánh mắt đầy sụp đổ của bọn họ.

 
Bởi vì vị Thần Quân với dáng người cao gầy, mặc một bộ máy màu đen lộng lẫy tinh tế, để lộ ra đôi chân thẳng tắp này là một em gái.

 
Sau đó, Sát Vương liền đứng dậy.

 
“Khương Thành, trước mắt ngươi vẫn chưa phải là Thần Quân của Chiến Cực Cung.



 
“Mà muốn nhận được sự công nhận của Chiến Đế thì ngươi phải thông qua được khảo nghiệm!”
 
“Khảo nghiệm gì?”
 
Khương Thành hơi sững sờ.

 
Không phải nói Chiến Đế đã âm thầm quan sát hắn trong bóng tối rồi sao, chẳng lẽ Chiến Đế không bị phong thái của hắn thu hút hay sao?
 
“Đi bộ từ chân núi này lên là được.


 
Khương Thành nhìn sang bên cạnh ngọc đài, quả thực có một hàng bậc đá.

 
Thông thẳng lên phía trên, căn bản nhìn không thấy điểm cuối.

 
Mặc dù chưa từng ăn thịt lợn những hắn cũng từng nhìn thấy lợn chạy, chưa từng trải qua thử thách này thì hắn cũng từng nhìn thấy rồi, dẫu sao thì lúc một vài tông môn ở hạ giới tiến hành khảo hạch cũng sẽ có loại hạng mục thường lệ là leo cầu thang lên trời này.

 
Mà nếu Chiến Cực Cung đã cố tình đem ra để thử thách hắn thì chắc chắn là vô cùng tốn sức rồi.

 
“Không nhất thiết phải như thế đâu đúng không?”
 
Hắn chỉ vào ngọc đài ở bên cạnh.

 
“Trực tiếp truyền tống lên trên không phải là xong rồi sao, hà tất phải phí công phí sức như thế chứ?”
 
Mấy vị Thần Quân tí nữa thì bị hắn làm nghẹn chết.

 
“Nếu như ngươi không thông qua khảo nghiệm thì Chiến Đế sẽ không giao lực Thiên Đạo cho ngươi, vị trí Thần Quân sẽ chỉ là nói suông thôi.


 
“Nói suông thì nói suông.


 
Khương Thành vốn cũng không can tâm tình nguyện làm Thần Quân thật lắm, bởi vì chức vị Thần Quân nằm ở dưới Thiên Đế, không phù hợp với thân phận là vai chính của hắn.

 
Nếu không phải trên đầu hắn vẫn còn treo cái mác Ẩn Hoàng, trên danh nghĩa vẫn có thể cứu vớt một tí thể diện thì hắn sẽ hoàn toàn không suy xét đến việc này đâu.

 
Ba vị Thần Quân thật sự không ngờ rằng hắn sẽ từ chối một cách dứt khoát như thế.

 
Đây là chức vị Thần Quân đó nha, thế mà ngươi lại chẳng coi ra gì à?
 
Bọn họ chỉ đành chuyển ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lăng, bọn ta đã làm theo kịch bản rồi, phải diễn tiếp thế nào đây?
 
“Không phải ngươi bảo sẽ hộ tống ta trở thành Thần Quân à?”
 
“Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ cuộc giữa chừng?”
 
Hắn suy xét đến việc lại có thể làm màu trước mặt em gái, lúc này hắn mới xoay người, thay đổi suy nghĩ.

 
“Vậy thì được thôi! Ca đây đúng là quá tốt với ngươi rồi!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận