Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Sau một loạt các hành động, cuối cùng Khương Thành cũng thành công có được Đạo khí bát giai và bí bảo thượng phẩm mà hắn mong muốn nhất.

 
Các Thiên Đế và Thần Quân thì bảy tỏ bọn họ nhìn không hiểu những hành động cao cấp như thế, nhưng bọn họ vô cùng tức giận.

 
Chỉ có điều, Thu Vũ Tuyền và Phạm Lôi đều là tự nguyện trao đổi với Khương Thành.

 
Bọn họ cũng chẳng nói gì được.

 
Sau khi trao đổi xong, đã đến bước quan trọng nhất của việc trở thành Thần Quân, đó chính là giao phó lực Thiên Đạo.

 
So với các Đạo thánh thông thường thì đặc trưng lớn nhất của Thần Quân chính là có thể điều động một bộ phận lực Thiên Đạo.

 
Điều này có ý nghĩ vô cùng to lớn trong việc chiến đấu.

 
Lần trước, nếu không phải đám người Thích Vương và Dực Vương không phải ở Đạo Tuyệt Chi Địa thì lực chiến đấu của bọn họ chắc chắn sẽ khác.

 
Cả Nguyên Tiên giới, ngoại trừ Đạo Tuyệt Chi Địa ra, những nơi khác đều nằm dưới sự chiếu rọi của Thiên Đạo.

 
Thần Quân nắm giữ lực Thiên Đạo về cơ bản cũng coi như có Thần giúp đỡ.

 
“Tổng cộng có bảy vị trí Thần Quân còn trống.


 
Quân Vương đước trước người ba vị Thiên Đế, phát huy tác dụng của một cái loa một cách trung thành.

 
Bảy vị trí này tương ứng với đám người Thích Vương, Dực Vương và Lư Vương đã đã chết lúc trước.

 
“Trong đó hai người ở dưới trướng của Không Đế.


 
“Hai người ở dưới trưởng của Tu Đế.


 
“Một người ở dưới trướng của Lẫm Đế.


 
“Hai người ở dưới trưởng của Chiến Đế.


 
Bởi vì lực Thiên Đạo của Thần Quân là do Thiên Đế trao cho, cho nên bảy người được bổ sung lần lượt lần này bắt buộc phải đi theo những Thiên Đế khác nhau.


 
Sau khi nhận được lực Thiên Đạo mà bọn họ trao cho thì mới có thể coi như là Thần Quân danh bất hư truyền.

 
“Vân Đình, Mộng Ngột, hai người các ngươi đi theo Không Đế!”
 
Vân Đình Đạo thánh và Mộng Ngột Đạo thánh vội vàng tiến lên phía trước tiếp nhận mệnh lệnh.

 
“U Hoàn, Phạm Lôi, hai người các ngươi đi theo Tu Đế!”
 
“Thu Vũ Tuyền, ngươi đi theo Lẫm Đế.


 
Đãi ngộ của Thu muội quả thực không giống người khác, thậm chí Không Đế còn chủ động khuyên giải nàng mấy câu.

 
“Không phải bọn ta không nhận ngươi, mà là Lẫm Đế phù hợp với sự phát triển của ngươi hơn.


 
Tu Đế cũng cười nói: “Nàng ấy được coi là người kiên nhẫn nhất, cũng am hiểu việc giáo dục, dạy bảo nhất trong Thập Thiên Đế rồi.


 
“Đi theo nàng ấy, ngươi nhất định sẽ có nhiều triển vọng!”
 
Cuối cùng, Quân Vương tiếp tục tuyên bố: “Khương Thành và! khụ, Lăng, hai người đi theo Chiến Đế.


 
Lúc hắn nói, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt của Lăng.

 
Chỉ sợ sau khi gọi thẳng cái tên này ra thì nữ nhân trước nay luôn hỉ nộ vô thường, lúc nắng lúc mưa này sẽ đột nhiên đập chết mình.

 
Bản thân Lăng chính là Thiên Đế, ngoại trừ chính bản thân nàng ra cũng chẳng có kẻ nào dám ngự trị trên nàng cả, nói gì để nàng bám gót chứ.

 
Còn Khương Thành, mấy vị Thiên Đế khác chắc chắn là không đồng ý thu nhận hắn.

 
Sau khi phân chia xong, tất cả mọi người phải đi theo Thiên Đế của mình.

 
Thu Vũ Tuyền tự sẽ có tiên nhân tiếp đón, đưa nàng đến động phủ của Lẫm Đế.

 
Còn Cảnh Vương thì đến trước mặt Khương Thành, định đưa hắn đến động phủ Chiến Cực Cung của Chiến Đế.

 
“Chuyện đó…”
 
Thành ca giơ tay lên.


 
“Chắc ta không cần phải đi đâu đúng không, ta cũng không có kế hoạch theo đuôi ai cả.


 
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người vốn đang định rời đi đều dừng bước chân lại, vẻ mặt ai nấy đều giật mình hoảng hốt nhìn về phía hắn.

 
“Ngươi nói cái gì cơ?”
 
Không Đế hơi hoài nghi có phải mình đã nghe nhầm rồi không.

 
Khương Thành lặp lại một lần: “Ca đây không có hứng thú với việc bám đuôi Chiến Đế gì đó.


 
“Hả?”
 
Bất luận là ba vị Thiên Đế hay là đám ngươi Quân Vương và Cảnh Vương hay là cả Vân Đình và Mộng Ngột, tất cả bọn họ đều cảm thấy không hiểu ra làm sao cả.

 
Khó khăn lắm ngươi mới giành được thắng lợi ở đại hội Thông Thần, đến bước quan trọng nhất thì lại muốn từ bỏ?
 
“Tại sao?”
 
Lần này đến cả Lăng cũng không nhịn được tự mình mở miệng hỏi rồi, ta đường đường là Chiến Đế mà không có thể diện thế à?
 
Thành ca nhún nhún vai.

 
“Chẳng lẽ là các ngươi đã quên rồi sao, ca đây là Ẩn Hoàng đó nha, vốn dĩ đã không thấp hơn Thiên Đế rồi.


 
“Lại còn đi bám theo đuôi một Thiên Đế, thế chẳng phải là tự hạ thấp thể diện của mình à?”
 
Tất cả mọi người đều âm thầm bóc phốt cà khịa trong lòng.

 
Chức Ẩn Hoàng kia của ngươi chỉ là một cái tên mà thôi, căn bản không thể nào bằng với Thần Quân chân chính dược.

 
Cho dù là Tu Đế, người căm thù hắn nhất cũng có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của hắn.

 
“Thế tại sao ngươi lại còn chạy đến tham gia đại hội Thông Thần làm cái gì?”
 
Thành ca vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, như thế rất tò mò tại sao hắn lại đột nhiên hỏi một câu ngu như thế.

 
“Đương nhiên là vì phần thường rồi.



 
Hắn đưa qua đưa lại thanh Kỵ Khuyết Kiếm và Kiền Hoàng Cổ trong tay.

 
“Bây giờ phần thưởng đều nhận được hết rồi, đại công cáo thành, có thể dọn đường về phủ được rồi.

Còn về lực Thiên Đạo, ai thích lấy thì lấy đi.


 
Nhất thời, tất cả mọi người đều không thể nào phản bác lại được, chỉ có thể âm thầm bóc phốt, cà khịa.

 
So với Đạo khí bát giai thì không phải lực Thiên Đạo càng quan trọng hơn à?
 
Thế này chẳng phải là ngươi tham bát bỏ mâm rồi sao?
 
Tu Đế và Không Đế sau khi giật mình hoảng hốt một lúc, đột nhiên đồng loạt phản ứng lại.

 
Đúng thế, Thiên Tâm của tên tiểu tử này là 0.

 
Hắn căn bản không có được sự tăng cường của lực Thiên Đạo.

 
Chẳng trách hắn mặc kệ như vậy.

 
“Hừ hừ, Khương Thành, nếu như ngươi không hoàn thành bước cuối cùng, không có được sự tăng cường của lực Thiên Đạo thì ngươi không được coi là Thần Quân chân chính đâu đấy.


 
Thành ca gật đầu lia lịa, biểu thị hắn đồng ý.

 
“Ta quả thực không được coi là Thần Quân chân chính đấy, có vấn đề gì sao?”
 
“Có vấn đề lớn đấy!”
 
Không Đế cao giọng quát lớn: “Đại hội Thông Thần được tổ chức là để tuyển chọn Thần Quân, phần thường Đạo khí bát giai và bí bảo thượng phẩm cũng là chuẩn bị cho người sẽ trở thành Thần Quân!”
 
“Nếu ngươi đã không trở thành Thần Quân, thì ngươi không có tư cách để nhận được những phần thưởng đó.


 
“Mau giao ra đây!”
 
Cái gì?
 
Làm gì có đạo lý nào phần thưởng đã đến tay lại còn nôn ra chứ?
 
Khương Thành bày tỏ hắn không thể nào hiểu nổi.

 
“Khương Thành, chẳng lẽ ngươi thân là Ẩn Hoàng, lại muốn chủ động đi ngược lại với quy tắc sao?”
 
“Thế thì chức Ẩn Hoàng này của ngươi cũng là hữu danh vô thực!”
 
Trong lòng Thành ca thầm nghĩ, các ngươi dọa ai đấy, nhưng lúc này, Lăng ở bên cạnh lại kéo kéo tay áo hắn.

 
“Ta luôn mong chờ ngươi và ta cùng trở thành Thần Quân mà, chẳng lẽ ngươi không đồng ý sao?”
 
Nhìn vào sự mong chờ trong đôi mắt to tròn ngấn nước của em gái, trong lòng Khương Ẩn Hoàng thầm nói, ngươi lại muốn làm loạn cái gì nữa hả?
 
Hắn cố ý cười típ mắt nói: “Sao, chẳng lẽ ngươi bị tư thế oai hùng của ca đây chinh phục, đã không thể nào rời xa ta được nữa rồi sao?”

 
Đám người Tu Đế và Không Đế ở bên cạnh đã sắp sợ đến đơ người rồi.

 
Tiểu tử này, sao ngươi lại dám ăn nói như thế với Chiến Đế?
 
Nhưng Lăng lại không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, nàng còn tiếp tục tươi cười.

 
“Đúng thế, không có ngươi bảo vệ, ta sợ ta sẽ bị Chiến Đế bắt nạt mất.


 
Đám Thần Quân Quân Vương và Cảnh Vương bất lực bóc phốt.

 
Chính ngươi mà cũng bắt nạt được ngươi à?
 
Hơn nữa, ngươi lại còn cần ngươi khác bảo vệ hả?
 
Thành ca chỉ biết nữ nhân này rất muốn hắn đến Chiến Cực Cung, chẳng qua là hắn có nằm mơ cũng không ngờ được rằng nàng chính là Chiến Đế.

 
“Đúng là làm người ta hết cách mà, nếu ngươi đã cần ta như thế thì ta đành tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đã thương thì thương cho trót, hộ tống ngươi trở thành Thần Quân là được rồi chứ gì.


 
Nói xong, hắn còn xoa xoa đầu Lăng.

 
Vẻ mặt của Tu Đế và Không Đế cùng cả Nguyên Đế đều sụp đổ, nhịn không được muốn bỏ chạy khỏi chỗ này.

 
Cứ như thế, dưới sự “dẫn đường” của Cảnh Vương, ba người ngồi trên Hoa Liễn bay về phía Chiến Cực Cung.

 
Trên đường, Thành ca nhịn không được mà cảm khái.

 
“Nói thật, nếu không phải vì che chở, bảo vệ ngươi.

Ta chắc chắn sẽ không đến Chiến Cực Cung kia đâu.


 
“Tại sao vậy?” Lăng tò mò hỏi.

 
“Bởi vì đó là Chiến Đế, người chấp chưởng Hám Thiên Phủ đó.


 
Lăng bắt đầu cười nhạo: “Sao, chẳng lẽ ngươi sợ Chiến Đế à?”
 
Thành ca lắc lắc đầu.

 
“Sao ta có thể sợ được chứ, chẳng qua là ta cảm thấy ở cùng một kẻ cơ bắp điên rồ, trong đầu chỉ toàn là đánh đấm chẳng có tiếng nói chung gì mà thôi.


 
Cảnh Vương chịu trách nhiệm dẫn đường tí nữa thì phun nước ra.

 
Ngươi nói liên thiên bát nháo gì trước mặt Chiến Đế thế hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận