Những người khác có mặt ở đó biết chuyện Thu Vũ Tuyền là thị nữ của Khương Thành.
Nhưng bọn họ không hề biết chuyện nàng phải nộp một nửa thu hoạch cho Khương Thành.
Nghe thấy Khương Thành đưa ra yêu cầu kỳ lạ như thế với Thu Vũ Tuyền, bọn họ chỉ coi như hắn đang nói những lời say rượu mà thôi.
“Có một số người đúng là có thể diện mặt mũi lớn, cũng không biết tự ước lượng đánh giá chính mình.
”
“Khương Thành, ngươi dựa vào cái gì mà đòi Thu Vũ Tuyền một nửa thu hoạch? Dựa vào giấc mơ của ngươi à?”
“Ngươi thật sự cho rằng nàng là thị nữ của ngươi à? Bây giờ ngươi là Thần Quân, nàng cũng là Thần Quân, không hề thấp kém hơn ngươi đâu, ngươi có hiểu không hả?”
Trong mắt bọn họ, Thu Vũ Tuyền chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhất là xung quanh còn có nhiều đại lão chống lưng cho nàng như thế.
Nhưng lúc này, Thu Vũ Tuyền lại mở nhẫn trữ vật ra ngay trước mặt bọn họ.
Đạo khí và Đan dược cùng với phù trận và cả thiên tài địa bảo rực rỡ đủ loại tuôn ra.
Số lượng không tính là quá nhiều, nhưng chất lượng thì rất cao.
Đạo khí đều cao hơn thất giai.
Còn Đan dược và mấy dị bảo quý hiếm kia cũng đều đã đạt đến cấp bậc thất giai rồi.
Thật ra những thứ này cũng là do nàng giết chết bốn vị Đạo thánh trong vòng thứ tư nên có được, trong bốn người đó, chỉ có Tịch Phong Đạo thánh là dùng một thanh Đạo kiếm bát giai.
Đạo khí mà ba vị Đạo thánh còn lại dùng cũng đều là Đạo khí thất giai.
Nhưng đáng tiếc là, thanh Đạo kiếm bát giai đó của Tịch Phong Đạo thánh đã bị “Vô Đạo Kiếm” trực tiếp chia thành hai nửa, phá hỏng mất rồi.
Có thể thấy Đạo khí bát giai quý báu hiếm lạ đến mức nào, thứ đồ chơi này vẫn chưa đạt đến mức độ phổ biến trong Đạo thánh.
Thu Vũ Tuyền vô cùng thành thục chia số Đạo khí thất giai và Đan dược đó thành hai nửa.
Sau đó, phân cho Khương Thành một phần.
Những người ở xung quanh đó lập tức bùng nổ, hỗn loạn.
“Thu Vũ Tuyền, ngươi làm gì vậy hả?”
“Tại sao ngươi lại khuất phục hắn? Hắn có đức hạnh, có tài năng gì chứ?”
Nhìn biểu cảm của đám người Quân Vương và Cảnh Vương, tưởng chừng như bọn họ vừa bị người khác đập cho một trận.
Thu Vũ Tuyền chia cho Khương Thành một nửa thu hoạch, bộ dạng của bọn họ còn đau khổ hơn cả chính mình phải bỏ ra vậy.
“Ngươi hoàn toàn không cần phải cho hắn đâu!”
“Có phải hắn đã nắm được điểm yếu gì của ngươi rồi phải không, ngươi nói cho bọn ta biết đi, bọn ta sẽ chống lưng cho ngươi!”
“Đúng thế, không cần phải sợ hắn, càng không cần bị hắn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp!”
Trong lời nói của bọn họ, Khương Thành đã trở thành cường hào ác bá lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác rồi.
Nhưng, Thu Vũ Tuyền căn bản lười chẳng thèm để ý đến bọn họ.
“Ngươi kiểm kê một tí đi, nếu không có vấn đề gì thì cầm lấy.
”
Phân một nửa thu hoạch nhưng trên mặt nàng lại nhìn không thấy một chút đau đớn và miễn cưỡng nào.
Khương Thành cũng không thể không thừa nhận, Thu Vũ Tuyền là người có nguyên tắc nhất mà hắn từng gặp.
Đường đường chính chính, nói cái gì thì là cái đó, vĩnh viễn không cần lo nàng lật lọng, nói một đằng làm một nẻo.
Nếu như nàng không phải là Tiên Mẫu chuyển thế, số trời định sẵn là kẻ thù cũ của hắn, thì hắn sẽ vô cùng vui vẻ trở thành bạn bè với nàng.
Chỉ đáng tiếc…
Thứ mà hắn muốn không phải là những thứ này.
Hắn vứt mấy Đạo khí thất giai lại cho nàng.
“Đạo kiếm bát giai đâu?”
Hắn vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đó lại huyên náo ầm ĩ lần nữa.
Thi nhau giận dữ quở trách Khương Thành đưa ra đòi hỏi quá cao, quá đáng quá mức rồi.
Chỉ có điều, những tiếng kêu gào của bọn họ Khương Thành chỉ coi như không tồn tại.
Lừa lấy một thanh kiếm từ chỗ kẻ thù cũ của mình là chuyện hợp tình hợp lý mà.
Huống hồ thái độ của các ngươi đối với ta và Thu Vũ Tuyền chênh lệch lớn như thế, đãi ngộ khác nhau một trời một vực, đúng là nam nhân nhìn thấy cũng phải im lặng, nữ nhân nhìn thấy cũng phải rơi nước mắt mà.
Thế mà ca đây còn không thể bù đắp được một tí à.
Thậm chí hắn còn nhìn lên ba vị Thiên Đế ở phía trên vui vẻ cười hì hì.
“Nếu như các ngươi đau xót cho nàng thì phát bổ sung cho nàng một thanh Đạo kiếm bát giai là được mà.
”
Mặt của ba vị Thiên Đế sắp đen như đáy nồi rồi.
Sắc mặt của Thu Vũ Tuyền không hề thay đổi, nhưng cuối cùng, ánh mắt nàng lại trở nên muốn giết người.
Thanh kiếm vừa mới được ban thưởng vừa nãy vô cùng cao cấp, tiện lợi, chính bản thân nàng cũng yêu thích không rời, sao nỡ đưa cho Khương Thành chứ.
Nghiến nghiến hàm răng trắng như ngọc lần nữa, nàng hung hãn nói: “Ta cho ngươi tất cả những thứ khác còn thanh kiếm này thì ta muốn để lại để ta dùng!”
“Không!”
Thành ca vô cùng kiên trì xua tay từ chối.
“Ta muốn thanh kiếm ấy, cộng tất cả những thứ khác lại cũng không đáng giá bằng thanh kiếm ấy.
”
Thứ mà hắn nhắm trúng chính là thanh Kỵ Khuyết Kiếm đó.
Còn bộ Hà Y có thể chống lại một phần Thánh lực kia, ngược lại hắn cũng không coi trọng đến như thế.
Ngăn chặn được nhiều tổn hại, thế há chẳng phải là rất khó chết à?
Từ trước đến nay, mạch suy nghĩ của Khương Chưởng môn chính là liên tiếp, không ngừng tấn công, hoặc là đánh chết đối phương, hoặc là bị đối phương đánh chết.
Thu Vũ Tuyền nắm chặt thanh kiếm, nói “Nhưng ta chỉ có một thanh kiếm này thôi!”
“Cái đấy ta không quan tâm, cho dù thế nào thì cũng đã nói rồi, phải chia cho ta một nửa.
”
Thành ca khẽ mỉm cười, quăng ra một đề xuất thiên tài.
“Nếu đã chỉ có một thanh kiếm, thế thì chặt đôi thanh kiếm này ra, hai người chúng ta mỗi người một nửa là được rồi.
”
Chưa kể Đạo kiếm bát giai có thể chặt đôi được hay không, cho dù có thể chặt đôi được thì sau khi chặt xong cũng thành phế phẩm mất rồi.
Thu Vũ Tuyền từ chối đề nghị này một cách vô cùng dứt khoát.
“Ta không đồng ý chặt đôi nó!”
Nàng cũng đâu có ngu, chặt đôi ra rồi thì chẳng còn gì nữa.
Khương Thành ngửa lòng bàn tay ra rồi giang tay sang hai bên, nói “Nếu ngươi không muốn chặt đôi nó, thế thì chỉ có thể đổi thôi.
”
“Cùng lắm thì ta chịu thiệt một tí, lấy cây châm trên tay này ra đổi lấy thanh kiếm đó của ngươi.
”
Hắn làm như thể hắn vẫn chịu thiệt vậy.
“Ngươi xem ngươi vốn dĩ chỉ có thể có được một nửa Đạo khí bát giai, bây giờ ngươi có thể trực tiếp đổi lấy cả một cây kim châm, như thế là ngươi kiếm hời rồi nha!”
Cứ quanh co lòng vòng đông tây thế này, cuối cùng lại bị hắn vòng lại chỗ cũ rồi.
Nói trắng ra, vừa nãy hắn đòi một nửa thu hoạch, tất cả đều là vì đổi lấy thanh Kỵ Khuyết Kiếm này.
Đôi mắt của Thu Vũ Tuyền run rẩy, cố gắng kiềm chế thôi thúc kích động muốn đánh người.
“Từ xưa đến nay ta không dùng kim!”
Nàng không hề thích cây kim châm đó chút nào, cũng không có ý định chuyển sang dùng binh khí là kim.
Đừng nói là bát giai, sợ rằng đến cửu giai nàng cũng không đổi ấy chứ.
Khương Thành cười khà khà: “Bây giờ không dùng, sau này có thể dùng mà, cứ học từ từ là được.
”
“Ta cảm thấy cây kim châm này rất hợp với ngươi, khí chất phù hợp với ngươi…”
Thu Vũ Tuyền thở dài một cái, ánh mắt nàng dần dần trở nên kiên định.
“Nếu ngươi đã muốn chặt đôi Kỵ Khuyết Kiếm ra mỗi người một nửa, thế thì chặt là được!”
Khương Thành hơi bất ngờ.
Em gái này thà không có được thứ gì, cũng không bằng lòng lấy cây kim châm này sao?
Có nhất thiết phải cố chấp như thế không?
“Nếu ngươi nhất định muốn dùng kiếm, thế thì cùng lắm ra lấy kiểm đổi cho ngươi là được.
”
Hắn lại cất Nguyệt Diễm Trâm đi, sau đó lôi Tức Vũ Kiếm ra.
“Thanh kiếm này cũng là Đạo kiếm bát giai, đổi lấy Kỵ Khuyết Kiếm ngươi không thiệt tí nào đâu đúng không?”
Không thiệt cái đầu ngươi!
Đám người Quân Vương và Dực Vương ở bên cạnh nhịn không nổi lại bắt đầu gào rống lên.
“Ngươi đủ rồi đấy!”
“Kỵ Khuyết Kiếm đâu phải là thứ mà Đạo khí khác có thể so sánh được chứ?
“Ngươi cho rằng Thu Vũ Tuyền dễ lừa lắm à?”
“Cất cái si tâm vọng tưởng, mơ mộng hão huyền của ngươi đi, con đường này không đi được đâu…”
Bọn họ còn chưa nói xong, Thu Vũ Tuyền đã đón lấy Tức Vũ Kiếm.
Cảm nhận một lúc, nàng bèn đưa thanh Kỵ Khuyết Kiếm kia cho Khương Chưởng môn một cách rất dứt khoát.
Quá trình trao đổi vốn dĩ nên vô cùng thận trọng và phức tạp lại kết thúc bằng một phương thức đơn giản đến mức khiến người ta căm phẫn.
Căn bản không có mặc cả, cò kè bớt một thêm hai gì cả.
“Thu Vũ Tuyền, ngươi điên rồi sao?”
Lần này đến cả Tu Đế cũng nhịn không nổi xuống ngăn cản.
“Mặc dù Kỵ Khuyết Kiếm và Tức Vũ Kiếm đều là Đạo kiếm bát giai, nhưng giá trị khác nhau một trời một vực, Tức Vũ Kiếm chỉ là một thanh kiếm vô dụng mà thôi!”
“Sao ngươi lại có thể trao đổi với hắn chứ?”
So với sự kích động của hắn, bản thân Thu Vũ Tuyền ngược lại lại vô cùng bình tĩnh.
“Không sao.
”
Thần sắc của nàng vẫn như bình thường, không hề nhìn ra có chút chịu thiệt nào.
Tựa như đối với nàng mà nói, chỉ cần binh khí là kiếm là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...