Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Trên một hòn đảo ở Trấn Thiên Cung, một người đàn ông trung niên mặc đồ xám đang nhìn về phía Hồ Lô Đằng.
“Cha, người đang nhìn gì vậy?” Một thiếu nữ xinh đẹp đi đến bên cạnh người đàn ông mặc áo xám, nhìn theo ánh mắt của hắn.
“Đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong đến Trấn Thiên Cung rồi, bây giờ đang ở trên Thiên Lộ.” Người đàn ông mặc áo xám thuận miệng đáp.
Thiếu nữ bĩu môi nói: “Đến thì đến thôi, có chuyện gì lớn à, Vương Giả đến tu hành ở Trấn Thiên Cung chúng ta cũng có ít đâu? Thêm hắn cũng chẳng nhiều lên, bớt hắn cũng chẳng ít đi.

Hơn nữa, hắn chỉ là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, cũng không phải con trai của Nữ Hoàng Đao Phong.”
Người đàn ông trung niên áo xám khẽ mỉm cười: “Năm đó Nữ Hoàng Đao Phong là đệ tử mà ông cụ thích nhất, nàng thỉnh cầu ông cụ để đệ tử đến Trấn Thiên Cung tu hành, ông chẳng thèm suy nghĩ đã đồng ý luôn.

Hơn nữa chỉ cần hắn có thể đi qua Thiên Lộ, cho dù tư chất ra sao, ông cụ đều đồng ý cho hắn một vị trí trong Bạch Ngọc Lâu.”
 
Thiếu nữ lập tức trợn tròn hai mắt: “Ông cũng bất công quá đi, đệ tử chân truyền của Trấn Thiên Cung chúng ta muốn có được slot của Bạch Ngọc Lâu đều phải lọt vào danh sách mười người đứng đầu trong cuộc thi, hắn chẳng làm gì đã có thể lấy được vị trí đó, thực sự không công bằng.”
Người đàn ông trung niên áo xám cười nói: “Chẳng có gì là không công bằng, Trấn Thiên Cung thuộc về ông cụ mà.


Chỉ cần hắn vui vẻ thì cái gì chẳng được.

Tố Nữ, ngươi phải nhớ kỹ, tiêu chuẩn đánh giá công bằng không phải ai cũng như ai , nếu như ngươi không hiểu điều ấy, sau này khó tránh khỏi sẽ bị thiệt thòi.”
Thiếu nữ khẽ gật đầu, như thể hiểu được chút gì đó nhưng cũng không hiểu hết hoàn toàn.
Nhưng cô nàng đã thay đổi sắc mặt ngay, nheo mắt cười khanh khách nói: “Cho dù ông có thích hắn thế nào đi chăng nữa, nếu như hắn không đi qua được Thiên Lộ thì cũng vô dụng thôi.

Thiên Lộ của Trấn Thiên Cung chúng ta không phải ai cũng có thể tùy tiện đi qua, lát nữa thôi hắn sẽ nếm được mùi đau khổ.”
Người đàn ông trung niên áo xám mỉm cười: “Tố Nữ, ngươi vẫn còn ngây thơ lắm, nếu Nữ Hoàng Đao Phong để hắn đến thì đã nắm chắc sẽ đi qua được Thiên Lộ.

Điều hồi hộp nhất bây giờ chính là hắn có thể gợi ra tiên khí của Tiên Hồ hay không." 
Tố Nữ không phục nói: “Tiên khí của Tiên Hồ ngay cả đệ tử Thiên tộc chúng ta đều rất hiếm khi khơi ra được, một kẻ ngoại tộc như hắn làm sao có thể khơi dậy được Tiên Hồ chứ?”
“Năm đó Nữ Hoàng Đao Phong từng là người ngoài tộc khơi dậy được tiên khí của Tiên Hồ, nhận được một luồng đao khí Tiên Hồ, bằng không lấy tuổi của nàng sao có thể đạt được cấp Vương nhanh như vậy, lại còn đặt chân lên vào ngưỡng cảnh giới Thần Hoá, trong đó không thể thiếu công lao của đao khí Tiên Hồ.” Người đàn ông trung niên mặc áo xám nói.
 
“Nữ Hoàng Đao Phong là đại thiên tài chân chính, ngay cả ông cũng nói nàng là một thiên tài hiếm thấy có cơ hội bước chân vào cảnh giới Thần Hóa.

Nhưng đệ tử này của nàng thì không chắc, ta nghe nói hắn là hậu duệ Tinh tộc, năm đó cầm trong tay lông vũ thần Hóa của Khổng Phi mà đại năng các tộc chẳng có ai dám thu nhận hắn là biết tư chất thế nào rồi.” Tố Nữ nháy mắt nói.
Nhưng người đàn ông trung niên áo xám lại lắc đầu một cái: “Bọn họ không nhận không phải vì tư chất của hắn có vấn đề mà là vì gen không ổn định, tiền đồ khó mà đoán biết được, chẳng có ai muốn đầu tư kiểu bỏ vốn cao mạo hiểm lớn như vậy."
“Vậy cứ xem tư chất của hắn rốt cuộc thế nào.” Tố Nữ mỉm cười nói.
Hàn Sâm nhìn Hồ Lô Đằng to lớn như chân long cuốn mây, cất bước giẫm lên nhánh dây hồ lô chính to lớn xanh biếc.
 
Hắn vừa bước lên đã bị dọa hết hồn.

 
Hồ Lô Đằng không làm sao nhưng những hồ lô trên cây lại bắt đầu lắc lư giống như đang run lên, từng cái từng cái lắc qua lắc lại, giống như những con búp bê nhỏ treo trên cây, trông rất đáng sợ.
 
Nhưng ngoại trừ chuyển động ra, những hồ lô kia cũng không có động tĩnh gì khác.
“Không thể nào, nói có vẻ rất huyền bí chỉ là để dọa người thôi à? Mới thế này mà ta đã ngã xuống, bị Isa biết được không đánh chết ta mới là lạ.” Hàn Sâm tự lẩm bẩm, đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Bất cứ nơi nào hắn đi qua, những hồ lô gần đó sẽ lắc lư, từng cái run rẩy vùng vẫy ra phía ngoài, nếu không phải bọn nó còn bám vào trên cây thì e rằng cả đám đã bay mất từ lâu rồi.
Hàn Sâm thấy trừ chuyển động ra chúng cũng không có chiêu thức gi khác, cũng không để ý đến nữa, đi dọc theo nhánh cây chính về phía trước, trong lòng thầm nghĩ: “Thiên Lộ chắc không chỉ có chút năng lực này đâu nhỉ, phải có những thứ thần kỳ khác mới đúng, Ta cứ tiến lên phía trước xem thử.”
Hàn Sâm đi thẳng về phía trước dọc theo Hồ Lô Đằng nhưng những người trong Trấn Thiên Cung đều giật mình.
Thiên Vũ Hạc ở gần đó nhìn thấy chỗ mà Hàn Sâm đi ngang qua, những hồ lô kia đều run lẩy bẩy, không ngừng lắc lư, ngạc nhiên đến mức tròng mắt suýt rớt ra ngoài.
 
Hắn ở Trấn Thiên Cung cũng đã hơn hai mươi mấy năm, gặp rất nhiều sinh vật đi qua Thiên Lộ, những sinh vật đi trên đó đều không xảy ra chuyện gì; một vài sinh vật đi trên đó khơi dậy cơn giận của Hồ Lô Đằng sẽ bị ném xuống khỏi tầng mây; còn có một vài sinh vật nhận được sự tán thành của Tiên Hồ, sẽ chia cho hắn một luồng tiên khí.
Giống như lúc Thiên Vũ Hạc tự mình đi qua Thiên Lộ, hắn đã nhận được một luồng tiên khí từ Tiên Hồ, coi như đã là một thiên tài rất hiếm có.
Nhưng Thiên Vũ Hạc chưa từng thấy tình huống như vậy, những Tiên Hồ đó dường như rất sợ hãi Hàn Sâm, cả đám như đang run cầm cập liều mạng tránh xa Hàn Sâm.
“Chuyện gì thế này?” Thiên Vũ Hạc ngơ ngác nhìn Hàn Sâm đang đi phía trên Tiên Hồ.
Tố Nữ và người đàn ông mặc áo xám cũng thấy cảnh này, nàng lặng người đi hỏi: “Cha à, những Tiên Hồ đó đang làm cái gì vậy? Trông không phải muốn đưa tiên khí đâu nhỉ? Hơn nữa cũng chưa bao giờ nghe nói tất cả Tiên Hồ đồng thời có phản ứng với một sinh vật.”
 

Người đàn ông áo xám nhìn Hồ Lô Đằng trầm ngâm nói: “Quả thật hơi kỳ lạ, những Tiên Hồ đó cũng không phải đồng ý với tư chất của hắn mà có phản ứng, nhìn giống như đang sợ hãi thì đúng hơn.”
“Sợ hãi? Tiên Hồ sợ hãi hắn? Sao lại thế được? Hắn chỉ là một Tử Tước mà thôi, Tiên Hồ là thực vật ở cảnh giới Thần Hóa, ngay cả khi những đại năng Thần Hóa đến chỗ này, Tiên Hồ cũng không hề sợ hãi huống chi là một Tử Tước.” Tố Nữ không tin phản bác lại.
“Trên lý thuyết thì đúng là không thể, nhưng nhìn dáng vẻ của những Tiên Hồ ấy, quả thật có hơi sợ hãi.” Người đàn ông mặc áo xám vuốt cằm, rất hứng thú nhìn Hàn Sâm đang đi trên Hồ Lô Đằng.
Ở rất nhiều nơi trong Trấn Thiên Cung, người của Trấn Thiên Cung đang chú ý đến Hàn Sâm nhìn thấy cảnh tượng này đều có biểu cảm kỳ lạ.
 
Nơi Hàn Sâm đi qua, trong phạm vi mười mét hồ lô đều sẽ có phản ứng như thế.

Sau khi Hàn Sâm đi xa, những hồ lô kia mới khôi phục bình thường.
Hàn Sâm đi đến đâu, ngoại trừ hồ lô gần đó rung chuyển ra, thậm chí còn không xảy ra chuyện kỳ lạ nào khác làm Hàn Sâm rất phiền muộn.
“Đệt, mau xảy ra chuyện gì đi trời ơi, tự ta đâu thể phát điên nhảy xuống được? Như vậy trở về Isa sẽ quật chết ta mất.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm sốt ruột.
Nhưng mà hắn có gấp cũng vô ích, đợi đến lúc hắn đi tới cuối Hồ Lô Đằng, bước lên bậc đá của hòn đảo chính trong Trấn Thiên Cung, Hồ Lô Đằng cũng không hề có phản ứng gì khác..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận