“Khương Ẩn Hoàng… thế mà lại mạnh như vậy?”
Khi người đầu tiên lắp bắp hỏi câu hỏi này, tất cả mọi người ở bên ngoài sân như tỉnh khỏi cơn mê.
Thoát ra khỏi tình cảnh chấn động.
“Chết tiệt, một mình giết chết mười hai Đạo Tôn cùng cấp, đây là loại sức mạnh gì?”
“Không hổ là Khương Ẩn Hoàng!”
“Ta đã biết, ba trận đầu tiên với biểu hiện ngoạn mục của hắn không phải là ngẫu nhiên!”
“Người ta thật sự có đủ sức mạnh để cạnh tranh Thần Quân!”
“Quá mạnh rồi, thế này cũng quá mạnh mẽ rồi, hẳn là cũng không thua kém gì Đạo Thánh nhỉ?”
Giữa những lời thán phục và ngưỡng mộ, cũng có người vô cùng bình tĩnh.
“Nhưng các ngươi cũng đừng quên, binh khí hắn dùng là đạo khí bát giai.
”
“Binh khí đã mang đến gia tăng to lớn cho sức mạnh của hắn, có thể nói là nâng cao chất lượng.
”
“Đúng vậy, thanh kiếm đó là thần khí đối với Đạo Tôn nhỉ…”
Nếu như Lăng trong sân nghe được những nghị luận này, chắc chắn sẽ âm thầm lắc đầu.
Thanh kiếm đó đúng là đạo khí bát giai.
Nhưng nó chỉ là loại vô bổ thôi.
Căn nguyên liên kết và quy tắc tăng đều không phổ biến.
Khương Thành trong trận chiến vừa rồi, cũng không sử dụng những quy tắc đó.
Cho nên hiệu quả được phát huy của thanh kiếm đó trong tay hắn, cũng không mạnh hơn đạo kiếm thất giai bao nhiêu.
Hắn có thể giết chết mười hai Đạo Tôn kia, dựa vào sức mạnh thật sự của hắn - làm cho đường đường là một Chiến Đế như nàng cũng cảm thấy sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
So với những người bên ngoài sân, nhân chứng gần gũi như nàng vừa rồi nhìn thấy nhiều hơn.
Trong trận chiến vừa rồi, Khương Thành không chỉ triển khai kiếm đạo thập tam trọng mà đa số Đạo Thánh không thể có được, mà còn triển khai tiên lực cấp bậc Đạo Thánh.
Bên cạnh đó, hắn còn có thánh hồn mà Đạo Thánh mới có thể có được!
Đây là loại sự việc lạ lùng gì?
Trong Thập Thiên Đế bọn họ vào năm đó, cũng chỉ có hai người có sức mạnh như vậy trong thời kỳ Đạo Tôn.
Chỉ dựa vào điều này, người này cũng đã vượt qua mấy Thiên Đế cùng cấp bậc rồi.
Sau khi cố chấp tạo dáng một hồi, Khương Thành nhanh chóng thu thập chiến lợi phẩm.
Lại vui vẻ thu hoạch hơn mười món đạo khí thất giai và tài nguyên tùy thân của bọn họ.
Cho đến tận lúc này, những người ngoài sân đang chìm đắm trong sức mạnh chấn động của hắn, cuối cùng mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng.
Mười hai Đạo Tôn kia… hình như đã thực sự chết?
Kể từ khi bắt đầu trận thứ tư, đã có hơn 300 người bị giết.
Bởi vì Thiên Đạo che chở, tất cả những người bị giết này đều biến mất ngay tại chỗ, sau đó hoặc là bị loại ra khỏi sân, hoặc là được truyền tống đến một vị trí ngẫu nhiên khác.
Họ không thực sự chết.
Nhưng hiện tại, mười hai người bị Khương Thành giết chết, tất cả đều để lại thi thể thật sự.
Bọn họ không xuất hiện ở nơi khác.
Bên ngoài đã bùng nổ.
“Sao lại có thể làm được như vậy?”
“Bị Khương Ẩn Hoàng giết chết, là thật sự chết?”
“Chết tiệt, chẳng lẽ hắn lại tìm được sơ hở của trận thứ tư?”
Nếu như Thành ca nghe được những lời này, nhất định sẽ bày tỏ nỗi oan ức của bản thân mà!
Trận này Ca thật sự không chủ động mở hack.
“Chuyện này hơi đáng sợ rồi…”
“Nếu những người khác ở phía sau đụng phải hắn, há chẳng phải là vô cùng nguy hiểm hay sao?”
“Nhìn thế này, những người lúc trước không muốn tuyên chiến với hắn, ngược lại lại là tốt bụng tự cứu mình một mạng mà!”
Đằng!
Tu Đế và Không Đế thúc giục Liên Đài cùng một lúc, không nói một lời đã xông ra ngoài.
Nguyên Đế vội vàng chắn ở phía trước bọn họ.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Tu Đế nghiến răng nói.
“Con sâu làm rầu nồi canh này, thế mà có thể giết người dưới mí mắt của Thiên Đạo!”
“Chắc chắn hắn là hiểm hoạ từ bên trong lớn nhất của Thiên Cung.
”
Không Đế hung hăng nói: “Hiện tại phải xử tử bọn họ ngay lập tức, nếu không sau này sẽ gặp phải vô vàn rắc rối!”
Bọn họ đã không còn muốn khám phá điều này được làm như thế nào nữa.
Nếu như nói rằng lúc trước bọn họ vừa muốn giết hắn vì cuộc đánh cược với Tà Tiên Giới, vừa muốn báo thù vì người thừa kế đã bị giết, vậy thì hiện tại bọn họ thật sự không dám giữ lại hắn.
Từ trận đầu tiên đến bây giờ, Khương Thành đều làm được những chuyện mà Thiên Đế bọn họ không thể làm được.
Những chuyện này, khiến cho bọn họ mơ hồ cảm nhận được mùi của một kẻ thù tự nhiên nào đó.
Mặc dù sức mạnh của hắn kém xa Thiên Đế, nhưng đã đủ để khiến cho Thiên Đế cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt.
“Hiện tại không thể ra tay.
”
Nguyên Đế vẫn không tránh đường.
“Tại sao?”
“Trận so tài không thể bị gián đoạn, hơn nữa, Chiến Đế đang ở bên cạnh hắn.
”
Nguyên Đế nói một cách chậm rãi: “Trừ phi nàng cũng không muốn giữ lại Khương Thành, nếu không hiện tại chúng ta chỉ có thể nhìn.
”
Trong Thiên Đạo bí cảnh, ánh mắt sâu thẳm của Lăng chỉ kéo dài trong chớp mắt ngắn ngủi, ngay sau đó lại trở lại như bình thường.
Mà lúc này, Thành ca thu xong chiến lợi phẩm cũng vô cùng tự mãn mà đi tới trước mặt nàng.
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Trong lòng Lăng âm thầm chửi bới.
Ngươi đã giết mười mấy Tiên quan ở trước mặt ta, thế mà còn hỏi ta có ngạc nhiên hay không?
“Ôi, thật không hổ là Thành ca anh minh thần võ, thế mà có thể giết hết tất cả bọn họ một cách dễ dàng như vậy.
”
Nữ nhân bụng dạ đen tối này thật sự vỗ tay như một fangirl.
Chẳng qua vẻ mặt và giọng nói đều có hương vị bị ép buộc kinh doanh, lộ ra vẻ miễn cưỡng sâu sắc.
Điều này làm cho Thành ca hơi bất mãn, nhưng nghĩ lại bản thân ép nàng làm việc suốt cả chặng đường, hơi nhỏ mọn cũng rất bình thường.
“Ha ha ha, giữ chặt, đây chỉ là một phần trăm sức mạnh của xa mà thôi.
”
Hắn mỉm cười xua tay, tỏ ý rằng đây chỉ là một thao tác nhỏ, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
“Một phần trăm?”
Lăng suýt nữa không nhịn được muốn phun vào hắn một cái.
Giả vờ quá mức rồi phải không?
Đây mới chỉ là một phần trăm, vậy một trăm phần trăm của ngươi còn không phải có thể lên trời?
Bề ngoài nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại tò mò chỉ vào thi thể của mười hai người phía dưới, giả vờ ngạc nhiên nói: “Không phải nói rằng sau khi bị giết có thể được Thiên Đạo che chở, sẽ không thật sự chết sao?”
“Sao ta lại cảm thấy bọn họ đã thật sự chết rồi vậy?”
“Chết rồi?”
Khương Thành hơi sửng sốt.
Là người có liên quan, thế mà mãi cho đến lúc này ca mới phát hiện ra điều này.
“Chuyện này… còn có thể như thế này?
Đối với loại chuyện này, bản thân hắn cũng mơ hồ.
“Lẽ nào là vì khí chất của ca hơn người, cho nên Thiên Đạo cố ý quan tâm?”
Mặc dù không tìm ra được lý do, nhưng đó dường như là một việc tốt với hắn.
Nếu như những người này ‘bị giết’ rồi lập tức biến mất, vậy thì hắn sẽ không lấy được bất kỳ chiến lợi phẩm nào.
Nhìn thấy hắn cũng không biết nguyên nhân, Lăng cố tình chế nhạo.
“Trước kia không phải ngươi còn nói bản thân thích hòa bình, không thích đánh đánh giết giết hay sao?”
Thành ca hơi xấu hổ, ca chỉ thuận miệng nói mà thôi, ngươi xem như là thật cái gì.
“Chuyện này liên quan gì đến ta, là do Thiên Đạo làm, ngươi muốn trách thì trách nó.
”
“Được rồi được rồi, ngươi cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhanh chóng tìm cửa ải khó khăn tiếp theo đi.
”
Hai người ngồi lên Hành cung, tiếp tục thăm dò về phía trước.
Mà ở một nơi nào đó xa xôi, Thu Vũ Tuyền vẫn luôn lẻ loi một mình đi về phía trước, cuối cùng cũng gặp phải kẻ thù mạnh mẽ vào ngày thứ tư của trận so tài.
Người xuất hiện ở trước mặt nàng, chính là Bạch Diệu Tinh chủ đã ‘đánh chết’ ba Đạo Tôn cách đây không lâu.
Chỉ trong vòng bốn ngày, hắn đã tấn công khắp nơi, đã giết chết mười lăm đối thủ, thống trị tiết tấu của tất cả mọi người.
“Thu Vũ Tuyền, ngươi muốn tự mình rời khỏi sân, hay để ta giết một lần?”
Trường kích màu vàng của Bạch Diệu đặt ngang trước mặt, ánh sáng lạnh lẽo không hề có ý thương hương tiếc ngọc.
“Tự mình rời khỏi sân, còn có thể nhận được chút thể diện.
”
“Bị ta giết chết, vậy thì cho dù có thể sống lại, trước khi chết ngươi cũng sẽ cảm nhận được sự đau đớn tột cùng.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...