Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Bề ngoài nhận thấy một chưởng kia bình thường không có gì kỳ lạ.


 
“Trên thực tế chắc chắn ẩn chứa kỳ diệu vô tận, mà đó mới là tinh túy.


 
Có tiên nhân vuốt cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, làm ra vẻ hiểu ra.

 
“Theo suy đoán của ta, một chưởng đó liên quan đến mạch đặc biệt của điển tịch…”
 
“Nó thuộc về thiên địa huyền môn đả thông điển tịch.


 
“Thật là thần kỳ!”
 
“Thật sự không ngờ, thế mà thế gian vẫn còn có bí thuật phục hồi điển tịch này, hôm nay thực sự là mở mang tầm mắt.


 
“Đúng là Thần nhân!”
 
Nghe được cuộc thảo luận của bọn họ, Tu Đế trong Tử Tiêu Điện nghiến răng nghiến lợi.

 
“Các ngươi thật sự tin sao?”
 
“Dù sao thì ta cũng không tin, chắc chắn tiểu tử đó đã dùng thủ đoạn gian lận gì đó, tìm được sơ hở.


 
Cho dù hắn đoán như thế nào, cuối cùng cũng không đoán được sự thật.

 
Tiến trình Khương Thành phục hồi công pháp đã xảy ra trước mắt bao người, thuận lợi trôi chảy trước sau như một, không ai có thể bới móc ra được vấn đề gì.

 
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, phủ pháp ‘Hàn Nguyệt Tinh Cực’ này đã được hắn phục hồi lại hoàn toàn.

 
Linh Tiễu lại phát triển ra toàn diện lần nữa.

 
Sau đó Khương Thành cũng không hề dừng lại, sau khi thu nhỏ Linh Tiễu này, rất tự nhiên mà bỏ vào trong nhẫn trữ vật của bản thân.

 
Tuy rằng hắn không thể sử dụng phủ pháp này được, nhưng có thể dùng để làm phong phú Phi Tiên Môn và điển tịch môn phái của Băng Cung trong tương lai mà!
 
Mà việc so tài của Lăng trong vòng này, lúc hắn ngưng luyện ra tia chân ý đầu tiên, cũng đã vượt qua cửa ải.

 
Thấy nàng không cần làm gì cả, cứ thế được gánh vào trận thứ tư, rất nhiều người đỏ mắt vì ghen tị.

 
“Tiên nữ này cũng thật quá may mắn, cả ba trận đều được gánh qua cửa ải.



 
“Đúng vậy, với thực lực của nàng, vốn dĩ trận đầu tiên đã không thể vượt qua rồi đúng không?”
 
“Gặp phải Khương Ẩn Hoàng, xem như là may mắn lớn nhất trong cuộc đời nàng.


 
“Được quý nhân tương trợ trong đại hội thông thần, đây là khói xanh phần mộ tổ tiên mà.


 
“May mắn của cả cuộc đời nàng đã dùng hết ở đây rồi.


 
Đám Thần Quân của Quân Vương và Cảnh Vương sắp chết lặng.

 
Đó là Chiến Đế, người có sức chiến đấu mạnh nhất trong Thập Thiên Đế.

 
Nàng hoàn toàn không cần được gánh…
 
Nhưng mà, cuối cùng vẫn có rất nhiều người đặt câu hỏi.

 
“Trận thứ ba này, chẳng lẽ cũng có thể giúp đỡ sao?”
 
“Đúng vậy, đây rõ ràng là so tài một người, sao có thể để cho người khác làm thay?”
 
“Cái này không hợp quy tắc đúng không?”
 
“Ta cảm thấy nên hủy bỏ thành tích của tiên nữ này, loại nàng ra ngoài.


 
Với những chất vấn của bọn họ, bản thân Lăng cũng không có bất kỳ lời giải thích và phản đối nào.

 
Như thể nàng không hề nghe thấy, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn nở một nụ cười thản nhiên như trước.

 
Mà cứ chất vấn như vậy, cũng nhanh chóng cuốn qua mọi người có mặt.

 
Ngay cả đám Đạo Thánh lâu năm là Vân Đình và Tịch Phong kết thúc trận so tài thứ ba, cũng không khỏi nhìn về phía năm Thần Quân phụ trách chủ trì.

 
Chờ bọn họ tuyên bố thành tích của Lăng không hợp lệ.

 
Hai trận đầu cũng bỏ qua đi.

 
Miễn cưỡng xem như đó là hợp tác với nhau là được rồi.


 
Trận thứ ba này hoàn toàn là nhờ người thi hộ, hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người.

 
Thật sự là quá trắng trợn rồi.

 
Nếu không tuyên bố điều này không hợp lệ, thì đúng là không thể nào nói nổi nữa mà.

 
Vẻ mặt của Quân Vương và Cảnh Vương vô cùng khó coi.

 
Nếu như người mà Khương Thành giúp là người khác, từ lâu bọn họ đã tuyên bố không hợp lệ ngay tại chỗ rồi, ngay cả Khương Thành thi hộ cũng phải trị tội, cùng loại ra ngoài.

 
Vốn dĩ không cần người khác đến thúc giục.

 
Nhưng mà vấn đề là người hắn giúp là Lăng, là Chiến Đế…
 
Đón lấy từng ánh mắt thúc giục, suýt nữa Quân Vương muốn chửi ầm lên.

 
Hơn nữa, thế mà các ngươi muốn ta tuyên bố thành tích của Chiến Đế không hợp lệ, thật sự là một đám người mơ mộng.

 
Cái này không phải là các ngươi đang ép ta đắc tội với nàng sao?
 
Nàng là sự tồn tại mà những Thiên Đế khác cũng không dám đắc tội, nhỏ bé như ta thì tính là cái gì?
 
Các ngươi muốn ép chết ta thì cứ nói thẳng!
 
“Khụ, trận so tài này cũng không hạn chế không được giúp đỡ người khác, cũng không hạn chế việc không nhận giúp đỡ của người khác.


 
“Cho nên, Khương Thành giúp đỡ người khác vượt qua cửa ải là hợp với quy tắc, thành tích của Lăng cũng hợp lệ.


 
Cái gì?
 
Trắng trợn thay người khác so tài như vậy, thế mà cũng là hợp quy tắc?
 
Mọi người hoàn toàn không thể hiểu được.

 
Vân Đình Đạo Thánh không khỏi lạnh lùng hừ một cái.

 
“Quân Vương, lời này của ngươi thật không có ý nghĩa, nếu như như vậy là hợp với quy tắc, vậy chẳng phải là mỗi người đều sẽ làm theo sao?”
 
Đám người Tịch Phong Đạo Thánh cũng lần lượt hùa theo.


 
“Đúng vậy đó, nếu như như vậy cũng có thể, vậy thì ai cũng có thể giúp người khác rồi.


 
“Trong số những người vượt qua cửa ải cuối cùng, chẳng phải là đã xuất hiện một lượng lớn hạng người thật giả lẫn lộn rồi sao?”
 
“Đây là đại hội tuyển chọn Thần Quân, người có thể đi lên đều là tinh anh, bất chấp hạng người tầm thường vàng thau lẫn lộn, há chẳng phải là chuyện cười hay sao?”
 
Quân Vương rất muốn nói rằng, những lời này của các ngươi ta đều đồng ý, kể cả dấu chấm câu.

 
Nhưng mà vấn đề là người đó là Chiến Đế.

 
Một người có thể phá vỡ hoàn toàn quyết định của các Thiên Đế khác, một người có thể tự mình đặt ra quy tắc, một người có thể lật đổ toàn bộ chúng ta.

 
Cho nên những đạo lý lớn này không áp dụng vào lần này được đâu!
 
“Đúng vậy!”
 
Quân Vương cắn răng, hạ thấp giọng nói: “Mỗi người đều có thể giúp đỡ người khác.


 
“Có thể được quý nhân tương trợ, đó cũng xem như là một loại năng lực, một loại may mắn, là định số trong bóng tối.


 
“Chỉ có điều, những người đã rời khỏi sân thì không thể vào sân lần nữa.


 
Hắn cũng đã xem như là bất chấp tất cả, dù sao chuyện này ngoại trừ Khương Thành, cũng không có mấy người có thể làm được.

 
Bản thân những người khác muốn vượt qua cửa ải cũng đã khó khăn, huống chi nói đến việc giúp đỡ người khác?
 
Mà đại hội thông thần cũng sẽ không có kỳ tiếp theo.

 
Chỉ cần không đắc tội bà cô đó, thì mọi thứ đều dễ bàn, sửa đổi quy tắc thì thế nào?
 
“Cái gì?”
 
“Như vậy cũng được?”
 
“Thật sự là hoang đường mà!”
 
Đám người Vân Đình Đạo Thánh hoàn toàn không thể nào chấp nhận được.

 
Cho nên ánh mắt nhìn Thành ca và Lăng đều khó chịu.

 
Nhưng bọn họ cũng không thể làm gì được, trừ khi bản thân bọn họ không muốn làm Thần Quân nữa, nếu không hai chữ rút thi cũng nói không nên lời.

 
“Xem ra thân phận của ngươi rất cao quý.


 
Thành ca cũng không nhịn nổi mà truyền âm.

 
Hắn cũng rất tự mình hiểu lấy.


 
Có thể nhìn ra được quy định dung túng gian lận này, không phải vì mình, mà là vì Lăng.

 
“Ồ, cái này cũng bị ngươi nhìn ra rồi sao?” Lăng cũng cười híp mắt mà truyền âm trở lại.

 
Nàng cũng không phủ nhận.

 
“Cho nên rốt cuộc ngươi là ai?”
 
“Hì hì, ngươi đoán xem?”
 
“Ta đoán à, có lẽ ngươi là con gái của Thiên Đế nào đó đúng không, hoặc là cháu gái.


 
Thành ca khởi động đầu óc, phát huy óc tưởng tượng.

 
“Ngoại trừ loại tiểu công chúa được cưng chiều này, không ai khác có thể nhận được sự chăm sóc như vậy.


 
“Ngươi thật đúng là một đại thiên tài, chuyện này cũng bị ngươi đoán được.

” Thế mà Lăng lại không phủ nhận.

 
Thành ca hờ hững nói: “Đương nhiên, nói thật cho ngươi biết, năm đó ở Thiên Đạo Kiếm Hải ta đã nhìn ra rồi, chỉ là lười nói thẳng mà thôi.


 
“Ngươi thật đúng là tuệ nhãn như đuốc mà!”
 
Lăng mỉm cười giơ ngón cái cho Thành ca.

 
“Nếu đã biết thân phận của ta, vậy thì có phải ngươi nên tôn kính ta một chút hay không?”
 
“Tôn kính?”
 
Thành ca trực tiếp cười ra tiếng.

 
“Đừng nói là loại tiểu nha đầu Đế nhị đại như ngươi, ngay cả Thiên Đế thật sự, ở trước mặt Ca thì cũng chỉ là như vậy mà thôi.


 
Nội tâm Lăng hơi động, không biến sắc nói: “Phải không? Ta không tin.


 
“Muốn khích ta.


 
Thành ca cười ha ha: “Có phải muốn khích ca nói ra nội tình không?”
 
Hắn xoa đầu Lăng, mạnh đến nổi làm rối mấy sợi tóc đen của nàng.

 
“Giở trò tiểu tâm cơ này trước mặt Ca không được đâu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận