Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Sau khi nghĩ đến khả năng “Bà Sa Ngọc Nhân” này, Lăng đã càng ngày càng xác định.

 
Nhất định là như vậy!
 
Ở Nguyên Tiên giới Thượng Cổ kia, Bà Sa Ngọc Nhân là kiện Thiên Đạo Chí Bảo thứ mười bốn, đồng thời còn một mình quản lí mười ba kiện Thiên Đạo Chí Bảo khác.

 
Có thể nói là dựa vào sức lực một mình ngăn cản ham muốn đối với Thiên Đạo của vô số người.

 
Đương nhiên, Bà Sa Ngọc Nhân phải mạnh hơn mười ba kiện chí bảo khác.

 
Nơi những Thiên Đạo Chí Bảo khác không đến được, nó có thể đến, điều này không kì lạ chút nào.

 
Thành ca quay đầu qua, vẻ mặt không nói nên lời nhìn về phía nàng.

 
“Muội tử, bốn chữ Bà Sa Ngọc Nhân này, ngươi nghe cũng nên biết là một giống cái đúng không?”
 
Vậy mà đoán ta thành nàng?
 
Ngươi nghĩ sao vậy?
 
Xét cho cùng có lẽ ngươi đã gặp qua Bà Sa Ngọc Nhân rồi mà.

 
Khi xưa nàng ban Thiên Đạo Chí Bảo cho ngươi, để ngươi trở thành Thiên Đế kia chính là Bà Sa Ngọc Nhân đấy.

 
Lẽ nào đến bây giờ ngươi cũng không biết thân phận của nàng?
 
Hơn nữa hiện tại “chuyển thế” của nàng là Thu Vũ Tuyền ở ngay trong đại sảnh bên ngoài đấy.

 
“Ai nói Bà Sa Ngọc Nhân nhất định là nữ?”
 
Lăng cười khanh khách một tiếng: “Nó là Thiên Đạo Chí Bảo đấy, làm gì có chuyện phân biệt nam nữ gì chứ?”
 
Nàng nắm chặt tay Thành ca, ánh mắt ranh mãnh đắc ý giống như là tiểu hồ li trộm được gà.

 
“Chiêu trò của ngươi đã bị ta nhìn thấu rồi, có che đậy thế nào đi nữa cũng đã muộn rồi.


 
“Ta thật sự không phải!”
 
Thành ca dở khóc dở cười.

 
“Ngay cả thiên tâm ca cũng không có, ngươi đã quên rồi sao?”
 

“Bà Sa Ngọc Nhân là chí bảo, lại không phải là sinh linh, không có thiên tâm rất bình thường.


 
Lăng ghé sát đến, biển Thiên Đạo xung quanh cũng vì vậy mà nổi lên chút sóng gợn.

 
“Khi xưa ngươi có thể từ chỗ sâu của Thiên Đạo kiếm hải sống sót ra ngoài, ta đã nên nghĩ đến rồi.


 
Nàng mỉm cười ghé sát gáy Thành ca, đôi môi đỏ thẫm đã sắp chạm đến tai của hắn.

 
“Ngoại trừ Bà Sa Ngọc Nhân ra, còn có ai có thể đi qua chỗ sâu Thiên Đạo mà không trở ngại gì?”
 
Thành ca cảm nhận được ấm áp bên tai, lòng nghĩ chuyện này là sao thế?
 
Chơi loại thao tác này trong biển Thiên Đạo, còn ra thể thống gì?
 
Quả thực là kì cục quá!
 
“Nếu như ngươi thích, vậy ngươi cứ coi ta như nàng là được rồi, ca không sao cả.


 
“Cuối cùng ngươi cũng đã thừa nhận rồi!”
 
Lăng mỉm cười rời khỏi phía sau lưng hắn.

 
Thành ca nhất thời có hơi tiếc nuối, thật ra ca không hề để ý ngươi làm nhiều chuyện không ra thể thống một chút.

 
“Bà Sa Ngọc Nhân, lần này ngươi chui vào Thiên Cung là có kế hoạch lớn gì sao?”
 
Lăng đã hoạt động đầu óc, bắt đầu suy diễn.

 
“Lẽ nào ngươi muốn thu hồi mười kiện Thiên Đạo Chí Bảo của bọn ta?”
 
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi mau giao chí bảo của ngươi cho ta đi.


 
Thành ca cười híp mắt duỗi một tay khác ra, thuần thục xoa nắn ngón tay.

 
Nhìn thấy thế tay quen thuộc này, Lăng hơi sửng sốt.

 
Cuối cùng nàng đã ý thức được một chút gì đó không đúng.

 
Nếu như Khương Thành thật sự là Bà Sa Ngọc Nhân, vậy trước đó hắn căn bản không cần hỏi mình đòi thù lao.


 
Bà Sa Ngọc Nhân không phải từ đầu đã ở phong sao, hơn nữa cũng không phải là sinh linh.

 
Đan dược, Nguyên Tiên Tinh, Tiên khí bát giai, bí bảo thượng phẩm căn bản không có bất kì ý nghĩa gì với nó.

 
Lẽ nào mình thật sự đã đoán sai rồi, hắn không phải là Bà Sa Ngọc Nhân?
 
Vậy làm sao hắn làm được vậy?
 
Qua được trọn vẹn mười phút, Lăng đã thoát ra khỏi từ trong suy tư, phát hiện nam nhân đang dắt tay trái của mình vẫn như cũ quay vòng vòng ở trong biển Thiên Đạo này.

 
Có lúc thậm chí sẽ thâm nhập đến khu vực trung tâm Thiên Đạo.

 
Đó là khu vực mà trước đó các nàng mang theo chí bảo cũng không dám đụng vào, cũng không thể hi vọng với tới.

 
Mà hiện tại dưới sự dẫn dắt của Khương Thành, cứ tuỳ tiện đi dạo như thế, giống như đi ở hậu hoa viên của nhà mình.

 
“Ngươi vẫn không định ra ngoài sao?”
 
Thành ca ngượng ngùng cười.

 
“À thì, không phải ta đang tìm lối ra sao.


 
“Tìm lối ra?”
 
Trong nhất thời Lăng không biết nên nói gì mới hay.

 
Ngươi tuỳ tiện rong ruổi ở trong Thiên Đạo, làm được chuyện bất kì ai cũng không thể hi vọng với tới, kết quả ngay cả đường cũng không tìm được?
 
“Ngươi không được chỉ dẫn của Thiên Đạo sao?”
 
“Không.


 
Thành ca làm ra vẻ hậm hực.

 
“Thiên Đạo đố kị sự đẹp trai anh tuấn của ta, không bằng lòng giúp đỡ.



 
Lăng lại lần nữa lật đổ suy đoán lúc trước.

 
Nếu như Khương Thành thật sự là Bà Sa Ngọc Nhân, vậy hắn không thể ngay cả phương hướng cũng không mò ra, chỉ có thể đi lung tung ở bên trong.

 
Cho nên, hắn thật sự không phải là Bà Sa Ngọc Nhân!
 
Vậy cuối cùng hắn là ai?
 
Lúc này, lòng tò mò của nàng gần như đã tăng lên đến cực hạn.

 
“Ngươi đi ngược lại.


 
Trước đó mặc dù nàng không thể thông qua kiểm tra của hắc môn, nhưng ít nhất biết làm thế nào để tìm được điểm truyền tống ở bên trái.

 
Dưới sự chỉ dẫn của nàng, cuối cùng Thành ca đã bước vào nề nếp.

 
Quá trình kiểm tra đạo duyên không phải như vậy.

 
Thao tác bình thường nên là có được sự chỉ dẫn của Thiên Đạo mới có thể chứng minh người này có duyên với Thiên Đạo.

 
Mà Khương Thành hiển nhiên không làm được bước này.

 
Điều này nói rõ hắn vô duyên với Thiên Đạo.

 
Nhưng mặt khác, dưới tiền đề không có sự cho phép của Thiên Đạo, hắn vẫn có thể tuỳ tiện đi dạo ở bên trong, điều này còn khó hơn thông qua kiểm tra vô số lần.

 
Mà bên ngoài lúc này, nghị luận của mọi người lại ùn ùn kéo đến.

 
“Lại là lâu như vậy?”
 
“Lần này càng lâu hơn lúc hắn thông qua thanh môn lần trước.


 
“Rốt cuộc thế nào rồi?”
 
“Chắc chắn là đã thất bại rồi, điều này còn phải nghĩ sao? Lẽ nào ngươi cho rằng có người có thể qua được hắc môn?”
 
“Nhưng mà, hắn không bị Thiên Đạo đẩy ra!”
 
Cự Thao Đạo Tôn cao giọng kêu lên: “Đó chính là đã chết rồi, đã bị Thiên Đạo trực tiếp nuốt chửng!” 
 
“Đã qua lâu như vậy, kết quả cũng đã ra rồi.


 
Mấy người đằng sau hắn cũng nhao nhao nhảy ra.

 
“Khương Thành đã chết rồi, chúng ta cũng không cần đi vào tiếp nữa.



 
“Là bản thân hắn không được lại muốn phô trương, chuyện này cũng không thể trách chúng ta.


 
“Đúng vậy, vốn dĩ chúng ta cho rằng hắn khiêu chiến một lam môn cũng thôi đi, kết quả hắn không biết lợi hại khiêu chiến hắc môn, đây thật sự là tự tạo nghiệp không thể sống! ”
 
Bọn họ đang nói, Khương Thành dắt Lăng, vừa hay đã đi ra từ bên trái hắc môn kia.

 
“Ai tự tạo nghiệp không thể sống thế?”
 
Sau khi ca này đi ra, giả vờ quên buông tay nhỏ mềm mại ấm áp của Lăng muội tử ra.

 
Chỉ giơ tay trái lên vẫy tay chào mọi người.

 
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

 
Lúc này, toàn bộ đại sảnh, người xem bên ngoài, cùng với các Thiên Đế và Thần Quân trong Tử Tiêu điện đều là vẻ mặt kinh ngạc, tập thể yên tĩnh lại.

 
Nhìn bóng dáng nhảy nhót tưng bừng của Thành ca kia, lại nhìn hắc môn đằng sau hắn, tất cả mọi người đều nghi ngờ có phải mình đã xuất hiện ảo giác không.

 
Thành công rồi?
 
Hắn thế mà đã thành công thông qua kiểm tra của hắc môn?
 
“Chuyện này không thể nào!”
 
Tu Đế phá vỡ yên tĩnh đầu tiên.

 
“Chuyện này tuyệt đối không thể nào, nhất định là đã sai lầm ở đâu đó rồi!”
 
Hắn giơ cánh tay lên, suýt nữa đã mất đi uy nghi của Thiên Đế.

 
Bởi vì chuyện này quả thật quá hoang đường cmn.

 
Hắn lúc này đã không phải là tiếc nuối bất mãn vì Khương Thành không chết, mà là không thể thừa nhận Khương Thành có thể làm được chuyện mà vị Thiên Đế như hắn đây cũng không làm được.

 
“Là Chiến Đế!”
 
Hắn đột nhiên cao giọng kêu lên: “Đúng, là bởi vì nàng! Nàng đã giúp tiểu tử kia!”
 
Nguyên Đế và Không Đế ở một bên không hẹn mà cùng lắc đầu.

 
Vừa rồi Khương Thành đã ở trong đó lâu trọn vẹn mười phút đó!
 
Cho dù cộng lại thời gian mà Thập Thiên Đế có thể sống sót ở Thiên Đạo cũng không được một nửa của hắn.

 
Bản thân Lăng cũng không làm được loại chuyện này, làm sao giúp người khác?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận