Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Hắn đã tiến vào rồi!”
 
“Cuối cùng đã tiến vào rồi.


 
Các vị Thần Quân gần như là đồng loạt chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lối vào thanh sắc kia.

 
Mà ba vị Thiên Đế cũng đều nhìn không chớp mắt.

 
“Xem lần này hắn xấu mặt thế nào!” Tu Đế lạnh lùng nói.

 
Nguyên Đế thản nhiên mỉm cười: “Nếu như tên này không qua được cửa ải này, vậy hắn sẽ không đến được trận thứ tư, kế hoạch ngươi muốn giết hắn sẽ gặp trở ngại.


 
Sắc mặt Tu Đế chợt cứng lại.

 
Hắn quả thật rất mâu thuẫn.

 
Vừa không muốn nhìn thấy Khương Thành qua được trận thứ hai, lại hi vọng có thể quang minh chính đại giết chết hắn ở trận thứ tư.

 
Cuối cùng hắn đã nghĩ ra một kết cục vẹn cả đôi đường.

 
“Ngay cả thiên tâm tên này cũng không có, chắc chắn sẽ bị Thiên Đạo xoá bỏ, hắn sẽ chết ở thanh môn thôi!”
 
Khi hắn đưa ra loại “mong ước đẹp đẽ” này, đồng thời rất nhiều Tiên Nhân trong ngoài trận cũng đều gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa lớn thanh sắc đó.

 
Danh tiếng tạo ra ở trận thứ nhất của Khương Thành đã quá lớn rồi.

 
Các “khán giả” bên ngoài trận ôm kì vọng cực cao với hắn.

 
Mà những Tiên Nhân thi đấu trong trận kia lại đa phần là nhìn hắn không thoải mái, trông chờ hắn xấu mặt.

 
“Tiểu tử này có thể qua được sao?”
 
“Hừ, trận thứ nhất dựa vào lỗ hổng cướp sự chú ý, trận này cũng nên lộ ra nguyên hình rồi.


 
“Hắn đã tiến vào được một lát rồi.


 
Lời này vừa dứt, mọi người cũng đều đã ý thức được một điểm không đúng.

 

Thời gian Khương Thành tiến vào đã bao lâu rồi.

 
Những Tiên Nhân tiến vào cửa trước đó kia, bất luận là thông qua hay là bị bài xích ra đều sẽ không vượt quá mười giây.

 
Mà hiện tại Khương Thành cũng đã tiến vào trọn vẹn ba mươi giây, vẫn không chút động tĩnh nào như cũ.

 
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
 
“Tình huống gì vậy?”
 
“Lẽ nào! Hắn đã bị Thiên Đạo giết chết rồi?”
 
“Cho dù là đã bị giết chết cũng nên có một thi thể chứ? Giống như Tiêu Đoan Đạo Tôn trước đó vậy.


 
“Hay là hắn đã bị Thiên Đạo nuốt chửng rồi?”
 
Bên trong thanh môn lúc này, Thành Ca đang vẻ mặt không nói nên lời tìm tòi xung quanh.

 
Trước khi tiến vào, hắn còn cho rằng có màn kịch gì đó đang chờ mình.

 
Kết quả sau khi tiến vào, những gì hắn cảm nhận được chỉ là lực Thiên Đạo bình thường mà thôi, không có những mánh khoé gì khác.

 
Hơn nữa trình độ mạnh yếu của khí tức của Thiên Đạo này, ngay cả phạm vi rìa mép của bản thể Thiên Đạo cũng không bằng, có lẽ chỉ là hình chiếu của Thiên Đạo.

 
Năm xưa hắn có thể nhiều lần ngang nhiên trốn khỏi vị trí trung tâm của Thiên Đạo đấy, hành tẩu ở đây đương nhiên không phải là vấn đề.

 
Nhưng đã đi một đoạn ở bên trong, hắn có hơi không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.

 
Làm sao đi ra từ bên trái?
 
Không phải là đã nói sau khi tiến vào sẽ có tồn tại thần bí chỉ dẫn phương hướng sao?
 
Tuỳ tiện vòng mấy vòng ở bên trong, Thành Ca đã dần dần hiểu được.

 
Mình và Thiên Đạo không hợp nhau, cho nên nó đương nhiên sẽ không chỉ dẫn phương hướng.

 
Dưới tình huống bình thường, có lẽ nó phải công kích mình rồi.

 
Lực Thiên Đạo địa thế long trọng không thể điều khiển, mình sẽ giống những người khác lập tức thất bại, thậm chí còn sẽ bị thương.

 
Nhưng bởi vì năm xưa đã thông qua thử thách ba nghìn quy tắc ở bên bản thể Thiên Đạo kia, Thiên Đạo cũng đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của mình.

 
Cũng chính là nói, nó vừa sẽ không giúp đỡ, cũng sẽ không công kích.


 
Gần như tương đương với phớt lờ đi, cứ coi như Khương Thành không tồn tại.

 
Sau khi nghĩ rõ ràng, hắn cũng không biết nên vui mừng, hay là nên bất lực đây.

 
Nếu như suy đoán này không sai, vậy từ xích môn đến hắc môn, đối với hắn mà nói độ khó là giống nhau.

 
Không có nguy hiểm, nhưng cần phải tự mình tìm mò phương hướng.

 
May mà không gian phía sau lưng của mỗi một cánh cửa cũng không tính là quá lớn.

 
Thời gian rất nhanh đã qua ba phút.

 
Khương Thành vẫn chưa đi ra.

 
Nghị luận bên ngoài cũng càng ngày càng lớn tiếng hơn.

 
“Sao vẫn chưa ra?”
 
“Sẽ không phải thật sự là đã ngã xuống ở bên trong rồi chứ?”
 
“Chuyện này! Đường đường là một trong những song kiêu của Thiên Cung, không nên không chút tiếng động nào chết đi như vậy đâu!”
 
Trong đại sảnh một vài “tuyển thủ” nhìn Thành Ca không thuận mắt kia cũng không thể khống chế được nữa.

 
“Hừ, quả nhiên đã lộ ra nguyên hình.


 
“Tiến vào thanh môn đều không thể toàn thân mà lui, đây cũng là hơi yếu quá đấy.


 
“Còn Thiên Cung song kiêu, quả thực là buồn cười!”
 
Về phần Tu Đế trong Tử Tiêu điện càng là hưng phấn không thôi.

 
“Ha ha ha ha ha, Thiên Đạo đã mở mắt rồi.


 
“Cuối cùng cũng đã bắt hắn đi rồi!”
 
“Đây đúng thật là bản thân hắn tự tìm chết đấy, không có thiên tâm còn dám chạy đến tham gia đại hội Thông Thần, không thể trách chúng ta được.



 
Ở trong mắt hắn, có lẽ là Khương Thành đã thật sự chết ở bên trong.

 
Bằng không sớm đã nên ra ngoài rồi.

 
Thu Vũ Tuyền căng chặt mặt, con ngươi giống như bảo thạch cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm thanh môn kia.

 
Nàng là một trong những người biết rõ Khương Thành không có thiên tâm.

 
Nhưng bất luận thế nào nàng cũng không muốn tin tưởng, nam nhân duy nhất được nàng xem như là đối thủ mạnh cả đời kia thật sự cứ như vậy không còn nữa.

 
Nếu như hắn thật sự cứ như vậy vô duyên vô cớ chết đi, vậy mình phải làm sao?
 
Bị hắn áp chế lâu như vậy, bị chiếm nhiều lần tiện nghi như thế, mình vẫn chưa ngược lại đạp hắn xuống đâu đấy!
 
Hắn sao có thể cứ không chịu trách nhiệm như vậy mà chết đi?
 
Cảm giác cực kì không cam lòng và tiếc nuối dập dờn ở trong lòng nàng, thậm chí khiến đạo tâm của nàng cũng đã mơ hồ xuất hiện một vết nứt.

 
Mà cũng ngay vào lúc này, bên trái của thanh môn kia, một đạo bóng dáng chậm rãi đi ra.

 
Thành Ca đã mò tìm trọn vẹn năm phút, cuối cũng là đã thành công vòng ra.

 
Khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc kia của hắn, Thu Vũ Tuyền đã thở dài nhẹ nhõm.

 
Khoé môi ẩm ướt phấn hồng của nàng không kìm nén được cong lên, nhưng trong nháy mắt đã lại khôi phục lại bình tĩnh.

 
Chết tiệt, tên kia quả nhiên vẫn còn sống!
 
Mà những người bên trận khác lại là hoàn toàn thất vọng.

 
“Hắn vậy mà đã thành công qua được thanh môn?”
 
Qua được thanh môn vốn là một chuyện bình thường, trước đó cũng đã xảy ra hơn tám trăm lần.

 
Nhưng Khương Thành lại không giống lắm.

 
“Hắn tiến vào lâu như vậy, đây cũng có thể thành công?”
 
“Hắn đã trải qua những gì ở bên trong?”
 
“Chẳng lẽ tên này cố ý kéo dài ở bên trong?”
 
“Kéo dài cái con khỉ, theo ta thấy hắn qua được vô cùng miễn cưỡng, chắc chắn là gian nan chống lại tập kích của lực Thiên Đạo mới có thể qua được.


 
“Đúng, những người khác đều là dễ dàng qua cửa ải, duy chỉ có hắn là gian nan chịu đựng qua.


 
“Điều này đủ để chứng minh hắn vẫn là không được.



 
“May mắn mà thôi!”
 
Bọn họ rất nhanh lại đã tìm được lí do xem thường Thành Ca.

 
Về phần một bên khác, Tu Đế trong Tử Tiêu điện khá thất vọng.

 
“Đáng hận, thật là tai hoạ để lại nghìn năm, như vậy cũng không chết!”
 
“Xem ra vẫn là phải đợi trận thứ tư rồi.


 
Nguyên Đế và Không Đế bên cạnh hắn đột nhiên nổi lên nghi hoặc.

 
“Tên này không có thiên tâm, sao hắn qua được thanh môn vậy?”
 
“Không có thiên tâm, có nghĩa là hoàn toàn vô duyên với Thiên Đạo, sao có thể có được chỉ dẫn?”
 
“Kì lạ, quá kì lạ rồi!”
 
Trên thực tế lại há chí là bọn họ, Lăng cũng đều khó nén không thể tin được trong mắt.

 
“Muội tử, ngươi là định tự mình thử một chút trước, hay là để ca trực tiếp dẫn đi?”
 
Nhìn Khương Thành giống như bình thường dương dương đắc ý đi đến, nàng thật sự rất muốn trực tiếp chất vấn.

 
Sao ngươi làm được vậy?
 
“Bỏ ra nhiều thù lao như vậy, đương nhiên muốn hưởng thụ nhiều phục vụ mang ta bay của ngươi một chút rồi.

” Nàng cười ngọt ngào nói.

 
“Vậy được.


 
Hiện tại Khương Thành đã có cơ sở rồi, đang định kéo tay nàng, mang nàng lại qua thanh môn một lần nữa.

 
Lúc này, Thu Vũ Tuyền đột nhiên cản ở trước mặt hắn.

 
“Thanh môn ngươi đã thoả mãn rồi sao?”
 
Nhìn thấy Khương Thành đi trở lại, nàng cho rằng ca này đã thoả mãn rồi, không dám tiếp tục khiêu chiến càng cao hơn nữa.

 
Thành Ca có hơi khó hiểu, ngươi đang khoe khoang cái gì, làm đến giống như ta đã làm ngươi mất mặt vậy.

 
“Ta chưa thoả mãn đấy! ”
 
Còn chưa đợi hắn nói xong, Thu Vũ Tuyền đã vòng qua hắn, bước nhanh vào trong một cánh cửa lớn.

 
Mà cánh cửa lớn đó là cánh cửa màu trắng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận