Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Sau khi đám cao thủ của Tà Tiên Giới rời khỏi, người của Thiên Cung cũng sớm xuất hiện.

 
Bảy Thần Quân đã chết, điều này chưa từng xuất hiện trong lịch sử sau khi thành lập Thiên Cung.

 
Không Đế, người dẫn đầu cũng đã tự mình thúc đẩy hồi tưởng.

 
Nhưng nó cũng vô ích, hắn cũng không tìm thấy gì.

 
“Vốn dĩ bọn họ đến để bàn giao với Băng Cung của Vân Di Đạo.

” 
 
“Chẳng lẽ Băng Cung đã giết bọn họ?” 
 
“Trừ phi Băng Cung có người có sức mạnh không thua kém gì bổn đế, nếu không thì không thể làm được chuyện này.

” 
 
Không Đế cũng đưa ra phán đoán như vậy.

 
“Người mạnh mẽ như vậy, sao có thể ở lại nơi tầm thường như này?”
 
“Đáng lẽ nên đến nơi đó từ lâu.


 
“Vậy còn lần này thì sao…”
 
“Tiếp tục điều tra! Điều tra Băng Cung, tra Nguyên Cực Đạo và các đạo xung quanh, tra Tà Tiên Giới!”
 
Lúc này Thành Ca đã rời khỏi Đạo Tuyệt Chi Địa từ lâu, không biết rằng cả Thiên Cung và Tà Tiên Giới đều không thể xác định chính xác bản thân là hung thủ thực sự.

 
Sau khi uống thuốc vài ngày để hồi phục, hắn quay trở lại Thiên Cung.

 
Cứ tưởng rằng sẽ gặp phải cảnh tượng thú vị bị thiên binh vạn mã do Thiên Đế chỉ huy đến giết.

 
Hóa ra vẫn bình lặng và không có chuyện gì xảy ra.

 
Điều này khiến hắn hơi lúng túng.

 
Giống như vốn dĩ đang mong đợi một trận chiến “hoan nghênh” hoành tráng, nhưng kết quả lại hoang vắng, lạnh lẽo.

 
Mọi người xem thường hắn.

 
Thật không có thể diện.

 
“Ta đã giết hết bảy Thần Quân của các ngươi, dù sao cũng nên có chút phản ứng chứ!”
 
“Cảm phiền tôn trọng thành quả lao động của ta một chút có được không?”

 
Hắn trở về Thiên Đan Tư một cách thuận lợi, không ai ngăn cản hắn.

 
Nhìn thấy hắn trở lại, đương nhiên là đám người Thiên Lâm và Thái Hành vui mừng khôn xiết.

 
“Cuối cùng Khương Thủ Tọa đã trở lại.

” 
 
“Chúng ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cắm rễ ở Băng Cung đó.


 
“Gần đây có rất nhiều câu hỏi về luyện đan muốn thỉnh giáo ngươi…” 
 
Nhìn thấy những khuôn mặt già nua thiết tha đến khao khát đó, Thành Ca hơi hối hận khi quay trở về Thiên Cung rồi.

 
Nhưng sau tất cả, một số dòng chảy ngầm vẫn đang dâng trào.

 
Sau chuyện lớn về cái chết của bảy Thần Quân như vậy, Thiên Cung không thể xem như không có gì xảy ra như vậy.

 
Điều tra trong âm thầm, từ lâu đã có rất nhiều.

 
Mặc dù hắn trở về Thiên Cung trong tình trạng vắng vẻ, nhưng thực ra hắn đã để ý đến điều đó từ rất lâu rồi.

 
“Khương Thành đã trở lại.

” 
 
“Làm thế nào mà hắn vẫn còn sống?” 
 
“Không phải đã mua chuộc Băng Cung, để bên đó giết hắn rồi sao?” 
 
“Lí nào lại như vậy!” 
 
“Bảy Thần Quân của chúng ta cũng đã chết rồi, làm sao hắn còn sống được?”
 
“Các ngươi nói, cái chết của đám người Thích Vương, có liên quan với hắn hay không?”
 
“Hắn?”
 
“Với chút sức mạnh ít ỏi của hắn, có một trăm kẻ như hắn cũng không đủ để giết chết một Thần Quân.


 
“Nhưng lần này hắn quay lại một cách kỳ lạ, biết đâu hắn sẽ biết được điều gì đó.


 
“Phái người đi thăm dò chút đi.


 
Vì vậy, ba ngày sau, một Thần Quân đã đến Thiên Đan Tư - Quân Vương.

 

Nhìn thấy Khương Thành được thăng cấp thành Đạo Tôn, Quân Vương cũng vô cùng ngạc nhiên.

 
Không phải nói rằng tiểu tử này chỉ mới ở cảnh giới Thiên Tôn sao?
 
Sao đã thành Đạo Tôn rồi?
 
Nhưng sự ngạc nhiên của hắn cũng không kéo dài quá lâu.

 
Dù sao thì Đạo Tôn chẳng qua cũng chỉ là một tên cặn bã yếu ớt trong mắt hắn mà thôi.

 
“Lần này ngươi trở về, sao lại trễ hơn Thiên Đan Tư nhiều như vậy?”
 
Bởi vì Khương Thành chưa chết, Thiên Cung cũng không muốn tuyên bố xóa bỏ cá cược.

 
Bọn họ cũng không biết rằng đám người Thích Vương và Dực Vương đã bị bại lộ chân tướng với Thành Ca vào ngày hôm đó, còn nghĩ rằng tiểu tử này không biết rằng Thiên Cung đã mua chuộc để giết hắn.

 
Cho nên lần này hắn cũng không xé nát nhau, vẫn đối xử với Khương Thành như người có liên quan trong vụ cá cược.

 
“Nghe nói ngươi đã ở lại Vân Di Đạo rất lâu, ngươi ở đó làm gì?” 
 
Bọn họ không hiểu rõ về Đạo Tuyệt Chi Địa, cũng không biết Thành Ca đã trở thành Thái Thượng Cung Chủ của Băng Cung.

 
Tình báo vẫn dừng lại ở đoạn Vân Di Đạo phát hiện tung tích của hắn.

 
“Không làm gì cả.

” 
 
Khương thủ tọa nhún vai.

 
“Chỉ ở đó làm màu, điều hoà tâm trạng một chút thôi.

 
Khuôn mặt của Quân Vương chìm xuống.

 
“Tốt hơn hết là người nên nghiêm túc đi, lần này là chuyện rất trọng đại, không cho phép ngươi nói đùa.


 
“Ta không nói đùa.


 
“Ngươi ở Vân Di Đạo, có gặp phải nguy hiểm gì không?” Dực Vương không thể hỏi thẳng, chỉ có thể dò xét từng chút.

 
“Nguy hiểm?” 
 
Thành Ca lắc đầu cười.


 
“Cảm ơn ngươi đã quan tâm, không có nguy hiểm gì cả.

” 
 
“Không có ai giết ngươi?” 
 
“Ta ngược lại chỉ mong sao.


 
Quân Vương thầm mắng chửi trong lòng, Băng Cung chết tiệt, sau khi lấy tiền cũng không làm gì!
 
“Vậy thì ngươi ở đó, cũng không có xảy ra xung đột với các môn phái ở địa phương sao? Ta nghe nói ở đó có một môn phái tên Băng Cung đã thống nhất Vân Di Đạo, theo ta thì sống nghịch ta thì chết, ngươi có thể tự lo liệu?”
 
Thành Ca thầm nghĩ Băng Cung của ta không bá đạo như vậy chứ?
 
Rất nhiều người chen chúc muốn gia nhập vào nhưng không vào được.

 
“Băng Cung rất thân thiện, rất tôn trọng ta.

” 
 
Bốp!
 
Quân Vương hung hăng vỗ bàn, vẻ mặt uy nghiêm, như một vị quân vương tức giận.

 
“Nếu miệng ngươi tràn đầy lời bịa đặt, thì đừng trách sao ta không khách sáo!” 
 
Lời này không hiệu quả với Thành Ca, vừa nghe xong thì dựa vào lưng ghế.

 
Khoanh hai tay trước ngực, nhẹ nói: “Ta ăn ngay nói thật.


 
Đương nhiên Quân Vương không tin.

 
“Ngươi là người từ Thiên Cung đến, ở Đạo Tuyệt Chi Địa mà không trở thành mục tiêu công kích thì đã không tồi rồi, còn muốn nhận được sự tôn trọng?” 
 
“Không tin thì bỏ đi.

” 
 
“Vậy ngươi có nghe nói gì về tin tức gần đây của Băng Cung không?”
 
Mặc dù bản thân Thành Ca muốn bị vây đánh sớm hơn, nhưng hắn không muốn Băng Cung bị nhắm trúng.

 
Vì thế cố ý bĩu môi: “Không phải ngươi nói ta là mục tiêu công kích sao, vậy thì không phải nên thận trọng ẩn nấp ở Vân Di Đạo sao, ở đâu còn dư sức lực đi thăm dò chuyện xảy ra ở bên ngoài?”
 
“Hoạt động môn phái của Băng Cung lớn như vậy, một chút tin đồn ngươi cũng không để ý?”
 
“Đúng vậy đúng vậy, ta không để ý.


 
Rốt cuộc Quân Vương cũng không nhịn nổi nữa.

 
“Sao ngươi lại vô dụng như vậy?” 
 
Lần này đến lượt Thành Ca khó chịu.

 
“Chết tiệt, rốt cuộc ngươi muốn ầm ĩ cái gì?”
 
Ta nói bản thân và Băng Cung rất quen thuộc thì ngươi không tin, nói ta không có quan hệ dây mơ rễ má gì với bọn họ ngươi cũng không hài lòng.


 
Khó hầu hạ đến như vậy sao?
 
“Đừng quên ca là Ẩn Hoàng, là cấp trên của ngươi, không phải thuộc hạ của ngươi!” 
 
“Ngươi cũng đừng nói bóng nói gió, có rắm thì thả ra, đừng có ôm lại.

” 
 
Thái độ bất kính này, làm cho Quân Vương suýt nóng nảy.

 
Cho dù ngươi là Ẩn Hoàng, nếu không phải Băng Cung nhận tiền mà không làm việc, ngươi cũng chết chắc rồi.

 
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: “Lúc ngươi trở về, có nghe nói tới Nguyên Cực Đạo…”
 
Thành Ca trở nên mất kiên nhẫn, trực tiếp cắt ngang lời hắn
 
“Ngươi đang nói về việc giết chết những Thần Quân Thích Vương và Dực Vương à?” 
 
“Đúng! Chính là chuyện này!”
 
Hai mắt Quân Vương sáng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thành, như muốn đánh giá câu nói tiếp theo của hắn có phải là nói dối hay không? 
 
“Làm sao ngươi biết được chuyện này?”
 
Thiên Cung bên này, trước mắt ngoại trừ cấp cao, phần lớn mọi người vẫn không biết bảy Thần Quân đã chết.

 
Tin tức đã không lan truyền.

 
Nhưng Khương Thành lại biết.

 
Theo suy nghĩ ​​của hắn, chắc chắn tiểu tử này biết những chuyện không ai biết.

 
“Đương nhiên là ta biết, bởi vì ta là người có liên quan.

” 
 
“Cái gì?” 
 
Quân Vương vọt đứng lên.

 
Quả nhiên là có liên quan đến tiểu tử này?
 
“Ai đã giết bọn họ?”
 
Cảm giác thậm chí các ngươi còn không biết hung thủ thật sự là ai? 
 
Thành Ca cũng hơi ngạc nhiên.

 
Chẳng trách sau khi bản thân quay trở lại Thiên Cung, trời yên gió lặng, không có người tới giết chính mình.

 
Hóa ra trình độ nghiệp vụ truy đuổi tội phạm của bọn họ kém như vậy.

 
Như vậy không được đâu!
 
“Đương nhiên là ta, chính tay ta giết.

” Hắn nóng lòng nhận.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận