Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Bọn họ có lòng tin như vậy cũng là điều vô cùng bình thường.

 
Bây giờ Băng Cung có hơn năm mươi ngàn người, còn có chín vị Đạo Tôn.

 
Đặt toàn bộ thực lực này ở Vân Di Đạo thì có thể đứng vào trong top hai mươi rồi.

 
Còn có thể gặp phải cường địch gì được chứ?
 
Hơn nữa còn có “Vô Địch Đạo Thánh” ở đây.

 
Ngoại trừ hai nơi xếp ở vị trí đầu tiên là Thập Phương Minh và Dạ Lăng, Băng Cung hoàn toàn có thể giết chóc bừa bãi ở Vân Di Đạo.

 
Giết một cách tùy tiện!
 
Thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của bọn họ như vậy, Thành Ca ở bên trên âm thầm bĩu môi.

 
Các ngươi đúng thật là hăng hái.

 
Cái này là muốn tranh giành ngôi vua làm màu với ta sao?
 
Còn cướp đoạt cả cơ hội biểu diễn của Ca.

 
Vốn dĩ hắn còn dự định lần này sẽ ra tay thật tốt, thể hiện một chút năng lực chiến đấu cấp Đạo Thánh.

 
Rất nhanh đoàn người đã bay ra bên ngoài.

 
Sau đó trái tim của bọn họ lập tức nguội lạnh một nửa.

 
Nhưng khi nhìn thấy cờ chiến tung bay phấp phới ở bên ngoài môn phái, từng tòa Hành cung và Tiên Xa che khuất bầu trời, một bức tượng cường giả giống như Viễn Cổ Thần Minh.

 
Cung Tình dẫn đầu mọi người bay lên trời cao, nàng vừa mới nhìn thấy thế trận của đối phương thì không nhịn được hít sâu một hơi.

 
Biển người tấp nập chi chít đó, vừa nhìn sơ qua một cái thế mà lại không dưới hơn một triệu người!
 
Sắc mặt của mấy vị Đạo Tôn đi theo nàng ra ngoài nghênh chiến lại càng biến đổi rõ rệt hơn.

 
“Thập Phương Minh!”
 
“Nguyên Quang Đạo Thánh!”
 
“Còn có Vân Nguyệt Quán!”
 
“Thiên Diệm tông!”
 
“Thần Loan thế gia!”

 
Ngoại trừ Thập Phương Minh, mấy môn phái thế gia ở phía sau đều là thế lực đứng trong top mười của Vân Di Đạo.

 
Mỗi một cái tên này cũng đã vang dội như sấm ở bên tai bọn họ từ lâu.

 
Mà bây giờ, tất cả đều đang đằng đằng sát khí đứng ở đối diện bọn họ.

 
Trong lòng của mấy vị Đạo Tôn của Băng Cung ở bên này Đạo Tôn đều vô cùng khổ sở, sắp bật khóc cả lên rồi.

 
Bọn họ cảm thấy ngoại trừ Thập Phương Minh và Dạ Lăng thì hiện nay Băng Cung đã không còn phải sợ hãi nữa rồi.

 
Mà lần này tới đây lại cứ một mực là Thập Phương Minh.

 
Điều này làm cho lòng người làm sao có thể chịu nổi được chứ?
 
“Đúng thật là nhìn không ra, ở trong núi Hoa Lăng này thực sự có một môn phái ẩn giấu sức mạnh toàn vẹn như thế.


 
Nguyên Quang Đạo Thánh cầm đầu phía đối diện bay đến phía trước trận.

 
Mà phía sau hắn có khoảng hơn một trăm vị Đạo Tôn, đội hình quả thực vô cùng khủng khiếp.

 
“Băng Cung?”
 
“Gọi tất cả người của các ngươi ra ngoài đi!”
 
“Ta biết các ngươi không chỉ có một ít người như thế này.


 
“Không phải là còn có hàng triệu môn đồ sao, tại sao lại chỉ có một ít thế này đi ra ngoài chứ? Chẳng lẽ là xem thường bọn ta sao?”
 
Những người này đều được đám người Bắc Hà, Lưu Duyên và Kim Phi của Thiên Đan Tư mời tới.

 
Trước đó bọn họ nghe thấy Tam Nhãn Hổ đột nhiên rung rinh, còn tưởng rằng Khương thủ tọa thật sự bị hàng triệu tiên nữ bao vây tấn công đã gặp chuyện không may.

 
Cho nên mới cầu viện ở xung quanh Vân Di Đạo này.

 
Thể diện của Đế đan sư bát phẩm cũng không phải là quá lớn, nhưng đám môn phái đứng đầu như Thập Phương Minh đã ngay lập tức bằng lòng dốc sức hỗ trợ.

 
Thậm chí những môn phái này còn vô cùng mừng rỡ.

 
Hiếm khi mới có được cơ hội như vậy, có thể làm cho Tông Sư bát phẩm mang ơn của mình.

 

Biết được thủ tọa của Thiên Đan Tư đã bị hàng triệu tiên nữ bắt đi, các môn phái lớn đứng đầu cảm thấy rất vô lý.

 
Mặc dù Vân Di Đạo có rất nhiều người năng lực rất mạnh, nhưng số người nhiều đến một mức độ nhất định thì cần phải theo đuổi một chút chất lượng rồi.

 
Nhưng nếu yêu cầu cảnh giới cao một chút thì sẽ rất khó chiêu mộ người.

 
Ngay cả Thập Phương Minh cũng chỉ có quy mô triệu người.

 
Có môn phái siêu cấp nào nào vừa mới nổi lên đã có cấp độ triệu chứ? Hơn nữa tất cả lại còn đều là tiên nữ?
 
Làm sao có thể được?
 
Bọn họ tìm kiếm ở xung quanh đây một hồi lâu, cuối cùng tập trung lại này trận ở quanh thân tìm tòi hồi lâu, cuối cùng mục tiêu mà họ tập trung nghi ngờ nhất chỉ có Băng Cung là phù hợp nhất.

 
Mặc dù năm mươi ngàn người và triệu người có khoảng cách khá lớn, nhưng cái môn phái này có toàn bộ là Tôn Giả trở lên, hơn nữa vốn dĩ trước kia cũng chưa từng nghe nói đến.

 
Vừa nhìn đã thấy có vấn đề rồi.

 
Đối mặt với chất vấn của bọn họ, mọi người ở bên này Băng Cung đều mơ hồ không hiểu nổi.

 
Cái gì mà triệu môn đồ?
 
“Có phải các vị tìm nhầm chỗ rồi hay không?”
 
Cung Tình không kiêu ngạo cũng không tự ti, nàng cũng bay đến phía trước trận.

 
“Băng Cung bọn ta làm gì có triệu môn đồ chứ?”
 
“Hừ, còn dám nói sao!”
 
Mấy môn phái liên quanh ở đối diện đằng đằng sát khí, xôn xao lôi binh khí ra ngoài.

 
“Mặc kệ, trước hết bắt tất cả bọn họ lại rồi nói sau!”
 
Một cuộc đại chiến cuồn cuộn ngất trời có thể thấy được sắp nổ ra.

 
Mấy vị Đạo Tôn ở bên này Băng Cung chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu về phía Khương Thái thượng.

 
“Thái thượng cung chủ, cái này nên làm thế nào mới được đây…”
 
Trong lòng Thành Ca âm thầm mừng rỡ, nhưng trên gương mặt lại vẫn thản nhiên.

 
“Các ngươi không làm được sao?”

 
“Đúng vậy, ở phía trước không những người đông thế mạnh mà còn có Đạo Thánh trấn giữ, bọn ta thật sự không thể nhìn được.


 
“Ôi, vậy xem ra ta chỉ có thể gắng gượng ra mặt một lần nữa rồi.


 
“Như thế là tốt nhất!”
 
Mọi người thấp thỏm nhìn bóng lưng của hắn bay vào trong sân, cũng không dám hy vọng quá nhiều.

 
Mặc dù đều là Đạo Thánh, nhưng phía trước có nhiều người hơn gấp hai mươi lần, khoảng cách chênh lệch này quá lớn rồi.

 
“Ta là Khương Tuấn Soái, Thái thượng trưởng lão của Băng Cung.


 
“Các ngươi dự định cùng nhau tiến lên hay là thay phiên nhau lên?”
 
Thành Ca không biết những người này, chỉ cho rằng thực sự là kẻ địch.

 
Hắn cũng lười hỏi tại sao đối phương lại muốn tấn công Băng Cung, cứ thế rút bội kiếm mang theo bên người ra.

 
Nghe thấy hắn nói như vậy, năm mươi ngàn môn đồ của Băng Cung ở phía sau suýt chút nữa đã ngất xỉu.

 
Lão đại, bọn ta hy vọng ngươi bước lên để đàm phán.

 
Ngươi vừa đi tới đã chủ động xử cả nhóm sao?
 
Cái này không phải là nhảy vào chỗ chết hay sao chứ?
 
Còn Thập Phương Minh và cao thủ của các tông còn lại ở đối diện đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

 
Có nhầm không vậy?
 
Một Chí Tôn bước lên tuyên chiến với Đạo Thánh và hơn triệu Tiên nhân sao?
 
“Hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?”
 
“Có thể là một kẻ điên.


 
“Nhưng hắn nói hắn là Thái thượng cung chủ! ”
 
“Mấy người Đạo Tôn bọn họ lại để cho một Chí Tôn làm Thái thượng cung chủ sao?”
 
“Không thể hiểu nổi, chỉ cần giết hắn là được.


 
Lúc này có hai vị Đạo Tôn bay ra.

 
Đang dự định sẽ ra tay.

 
Bỗng nhiên có một tiếng hô hoảng hốt truyền đến từ phía sau.

 

“Dừng tay!”
 
“Tất cả dừng tay!”
 
“Người mình!”
 
“Vị này chính là Khương thủ tọa!”
 
Người bay ra ngoài chính là Bắc Hà Đạo Tôn, và đám người Lưu Duyên và Kim Phi vừa mừng rỡ vừa lo sợ.

 
Trừ bọn họ ra còn có mấy chục ngàn Tiên nhân cũng bay theo ra khỏi trận.

 
“Khương chưởng môn? Lại có thể là ngươi sao?”
 
Vân Di Đạo này vốn dĩ đã rất đông đúc, đương nhiên có không ít Tiên nhân của Tiên giới và Hạ giới năm đó.

 
Những người này làm sao có thể không nhận ra Khương Thành chứ.

 
“Ôi Chúa tôi, Khương chưởng môn, cái này là bao nhiêu năm không gặp rồi?”
 
“Ngươi vẫn còn ở đây sao?”
 
“Ha ha, thì ra môn phái của Khương chưởng môn, vậy thì không hề kỳ lạ chút nào.


 
Vốn dĩ là hiện trường giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên lại biến thành đại hội nhận người thân.

 
Nhìn thấy Khương Thành nhanh chóng bị vây xung quanh, cho dù là Thập Phương Minh ở bên này hay là Băng Cung ở bên kia đều không thể hiểu nổi, hoàn toàn không thể hiểu nổi tình huống này là như thế nào.

 
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
 
Khoảng chừng sau mười năm phút, sự hiểu lầm do Tam Nhãn Hổ gây ra lúc đầy cuối cùng cũng được giải trừ.

 
Lúc này Thập Phương Minh mới biết được, thì ra là Khương thủ tọa mà Thiên Đan Tư phải giải cứu đã trở thành Thái thượng cung chủ của Băng Cung rồi.

 
Cái Băng Cung này vốn dĩ cũng không có quy mô triệu người.

 
Vậy nên đây chỉ là hiểu lầm, đi một chuyến vô ích rồi?
 
Biết được tất cả mọi chuyện, các môn phái lớn đều cảm thấy có chút lãng phí cảm xúc.

 
Nhưng mà bọn họ không thể nào nhắm vào Thiên Đan Tư, mà người khởi xướng Tam Nhãn Hổ cũng không biết đã trốn đi đâu từ sớm rồi.

 
“Khương thủ tọa, ngươi là thủ tọa của Thiên Đan Tư, chẳng lẽ sau này ngươi vẫn muốn ở lại Băng Cung sao?”
 
Thấy Khương Thành ở lại đây làm Thái thượng cung chủ, đám người Bắc Hà Đạo Tôn và Kim Phi Chí Tôn có chút không hiểu.

 
Trong lòng Thành Ca tự nhủ ta cũng không thể mãi mãi làm thủ tọa của Thiên cung được.

 
Bởi vì cuộc đánh cược kia còn phải trải qua hai mươi ngàn năm nữa.

 
Đến lúc đó nhìn chung sẽ có xác suất rời khỏi Thiên cung chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận