Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Nhìn thấy số người chính mình chiêu mộ cũng đã ít đi hơn một nửa, ánh mắt của Khương Thành đã hoàn toàn lạnh lẽo.

 
Còn về phần mấy tên Đạo Tôn của Độc Hồ môn kia vẫn còn đang dấy binh hỏi tội.

 
“Không có Đạo Thánh, vậy thì đã chứng minh các ngươi đang lừa gạt rồi!”
 
“Ai cũng biết thần điện tối cao này là do bọn ta và năm môn phái lớn khác cùng nhau sáng lập lên nhỉ?”
 
“Ngươi ở đây lừa gạt trong khu vực này của bọn ta, ngươi đáng bị tội gì đây?”
 
“Đừng nói nhảm với hắn nữa, bắt bọn họ lại rồi nói sau!”
 
“Nhất định phải để cho Băng Cung đó phải trả một cái giá thật lớn!”
 
Khương Thành khẽ lắc đầu.

 
“Ta thực sự còn chưa biết mình đáng bị tội gì, nhưng ta biết các ngươi đã thu hẹp lại con đường rồi.


 
Thật sự chỉ muốn nhảy ra phá hỏng, nói rằng ta biết lai lịch của Băng Cung, biết bọn họ ở đâu, có bao nhiêu người, vậy thì Khương Thành mỉm cười cũng vượt qua được rồi.

 
Dù sao thì trước khi hắn đến thì Băng Cung quả thật không hề mạnh.

 
Nhưng trong lúc đám người này phá đám, còn vừa lên tới đã lập tức đánh đập, bây giờ lại còn uy hiếp vơ vét tài sản.

 
Vậy thì thật không hay rồi.

 
Hắn chậm rãi rút Đạo Kiếm thất giai của mình ra.

 
“Không phải các ngươi muốn gặp Vô Địch Đạo Thánh sao?”
 
Thấy hắn lại dám rút kiếm ra, những người của Độc Hồ môn ở đối diện không những không giận dữ mà còn cảm thấy vui mừng.

 
Bọn họ ước gì Khương Thành ra tay trước.

 
Như vậy thì Độc Hồ môn còn có thể chiếm được danh phận đại nghĩa danh chính ngôn thuận.

 
“Đúng vậy, thì sao chứ?”
 
“Bị bọn ta vạch trần rồi, xấu hổ quá trở nên tức giận muốn ra tay sao?”
 
“Đây là do tự ngươi tìm đấy!”

 
Bọn họ cũng không chủ quan mà xôn xao lấy ra binh khí và bí bảo của mình.

 
Mà Tiên nhân còn lại vây quanh xem đều vội vàng lùi về phía sau, sợ ở lại sẽ bị liên lụy đến.

 
Dù sao thì Độc Hồ môn cũng không phải là người hiền lành gì cả, từ trước đến giờ ra tay đều rất tàn khốc.

 
Tam Nhãn Hổ ở bên kia cũng theo đó lùi về phía sau.

 
Vừa rút lui, Hổ yêu cũng vừa hét lên gọi.

 
“Ca, ngươi ở lại phải khống chế một chút, đừng bắn máu tung tóe cả người ta đó! !”
 
Thành Ca không thèm để ý đến hắn.

 
Mà chỉ lắc đầu với bốn gã Đạo Tôn và hơn mười Chí Tôn của Độc Hồ môn kia.

 
“Thật ra thì các ngươi đã thấy rồi.


 
Đã thấy rồi sao?
 
Cho dù là Tiên nhân vây quanh xem hay là các cao thủ của Độc Hồ môn, ngay cả mấy môn phái lớn đang duy trì quan sát từ xa, tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên hoảng sợ.

 
Cái tên Vô Địch Đạo Thánh kia đang ở hiện trường sao?
 
Không thể nào?
 
Ở đâu chứ?
 
Mọi người vội vàng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng đều không phát hiện ra Đạo Thánh nào cả.

 
“Đáng chết, đến bước này rồi mà còn vẫn ở đây phô trương thanh thế được!”
 
Những cao thủ của Độc Hồ môn tức giận không kiềm chế được.

 
“Cái tên Đạo Thánh chó má gì đó, ngươi cho rằng hù dọa được bọn ta hay sao?”
 
Những người khác cũng có hơi khó chịu một chút.

 
Đến bước này thì bọn họ cũng đã hoàn toàn cho rằng Đạo Thánh trong lời nói của Khương Thành thật ra vốn dĩ không hề tồn tại rồi.

 

“Ghê tởm!”
 
“Vậy mà lại dám lừa gạt bọn ta! ”
 
Lời nói của bọn họ vẫn còn chưa dứt thì Khương Thành đã lập tức ra tay về phía Độc Hồ môn ở đối diện.

 
Mà hắn vừa ra tay thì cũng chính là bật hết hỏa lực.

 
Pháp Tắc không gian vượt xa cấp độ của Đạo Tôn đột nhiên xuất hiện.

 
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

 
Ở trong mắt của bọn họ thì Khương Thành cũng chỉ là một Chí Tôn.

 
Làm thế nào mà có thể dùng được pháp cảnh chứ?
 
Còn sắc mặt của bốn vị Đạo Tôn của Độc Hồ môn đối mặt với sự tấn công lại càng biến đổi kịch liệt hơn.

 
Trình độ của Pháp Tắc không gian này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.

 
Vì vậy thậm chí bọn họ còn không thể nào điều động Pháp Tắc không gian của mình ra ngoài để ứng chiến được!
 
Sự chênh lệch của hai người là vô cùng lớn!
 
Pháp Tắc Không Gian đó của bọn họ vừa mới được triệu hồi ra ngoài thì đã bị pháp cảnh mạnh mẽ của Khương Thành nghiền nát phá hủy.

 
“Chuyện này là không thể!”
 
Mới vừa rồi bọn họ còn khinh thường Khương Thành, cảm thấy hắn chỉ là phô trương thanh thế, còn có ý định tiện tay bắt lấy hắn.

 
Chỉ là một Chí Tôn làm sao có thể nhảy lên được chứ?
 
Mà bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được “Các ngươi đã nhìn thấy” là có ý gì rồi.

 
Đối chiến của Pháp Tắc Không Gian bình thường đều là va chạm giao chiến lẫn nhau.

 
Muốn chèn ép phá hủy đối phương trừ phi phải cao hơn một cấp bậc trở lên so với đối phương.

 
Mà có thể đạt tới được cấp độ đó thì đương nhiên chính là Đạo Thánh.


 
Thì ra cái người gọi là “Vô Địch Đạo Thánh” đó thật sự có tồn tại, hơn nữa còn đang ở ngay trước mắt, chính là bản thân hắn sao?
 
Thế mà chính bản thân mình lại không ngừng kêu gào khiêu khích ở ngay trước mặt một Đạo Thánh?
 
Chuyện này là ngu xuẩn đến mức độ nào chứ?
 
Lúc bốn gã Đạo Tôn của Độc Hồ môn nhận thức được điều này thì cũng đã không còn kịp nữa rồi.

 
“Trốn thôi!”
 
Đối mặt với Đạo Thánh thì thậm chí bọn họ đều không thể nâng ý chí chiến đấu lên được.

 
Chỉ tiếc là quyết định chính xác duy nhất này đến hơi muộn một chút.

 
Ngay sau đó, đòn tấn công của thánh hồn đã tới rất đúng lúc.

 
Đánh thẳng một mạch tới, khi cơn sóng gió động trời đang trào dâng ở bên trong hồn hải của bọn họ thì cũng đã cắt đứt nhịp điệu rút lui phòng thủ của bọn họ.

 
Cùng lúc đó, ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng của Khương Thành cũng ầm ầm đâm tới.

 
Dưới cái nhìn chăm chú chấn động của các Tiên nhân đang vây quanh theo dõi, thế giới kiếm đạo hoa mỹ và sáng chói đang nở rộ ra uy năng hủy diệt vô tận.

 
“Không! ”
 
“Dừng tay! ”
 
Ở giây phút cuối cùng, sự hối hận mãnh liệt đang tràn ngập trong lòng bốn gã Đạo Tôn của Độc Hồ môn.

 
Sớm biết người này chính là Đạo Thánh thì bọn họ nào dám chủ động trêu chọc chứ?
 
Cái này không phải là chê mạng mình dài quá rồi hay sao?
 
Đây không phải là một cước đá trúng tấm sắt mà hoàn toàn chính là chủ động chạy như điên vào chỗ chết đó!
 
Chỉ tiếc là Khương Thành không cho bọn họ có thêm cơ hội nào để làm lại.

 
Lúc thế giới kiếm đạo kia tiêu tan, uy năng của một nhát kiếm này kết thúc thì cũng là lúc tất cả mọi thứ cũng đều kết thúc.

 
Toàn bộ bốn gã Đạo Tôn và mười bảy tên Chí Tôn của Độc Hồ môn đều đã chết!
 
Vốn dĩ môn phái này có năm tên Đạo Tôn trấn giữ, mặc dù còn mấy vạn môn đồ nữa nhưng căn bản cũng coi như là sụp đổ rồi.

 
Các Tiên nhân vây quanh xem đều bị hoảng sợ choáng váng.

 
Mọi người ngơ ngác nhìn hiện trường vô cùng thê thảm, rất lâu sau cũng vẫn không thể lên tiếng.

 
Sức lực chiến đấu như vậy cả đời này bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy.

 

Không được phép chém giết ở bên trong thần điện tối cao, nếu như giết người ở đây thì sẽ bị trừng phạt.

 
Nhưng mà vào lúc này, tập đoàn mấy môn phái lớn khác đang ẩn nấp quan sát ở phía sau cũng đều lựa chọn im lặng.

 
Lúc trước bọn họ còn đang âm thầm tính toán dự định sẽ làm một chút gì đó.

 
Bây giờ đối mặt với một “Đạo Thánh”, đặc biệt là “Đạo Thánh” đã giết chết bốn gã Đạo Tôn ở ngay trước mặt, bọn họ quyết định sẽ tạm thời quên đi cái gọi là quy củ.

 
Trận chiến vừa rồi đã làm cho bọn họ vô cùng hoảng sợ.

 
Quả thật ở hiện trường Độc Hồ môn chỉ có hai mươi mốt người, không thể nhận được sự tăng thêm của Thăng Nguyên Hồng Vân gì đó.

 
Nhưng bên này Khương Thành lại càng không hợp thói thường hơn.

 
Hắn hoàn toàn không có đồng đội, chỉ có một đám Hồng Vân mờ nhạt không thể nhìn kỹ được xuất hiện ở trên đỉnh đầu mà thôi.

 
Dưới tình huống bất lợi như thế này, hắn lại còn hạ được đối thủ một phát chết luôn.

 
Đây là sức lực chiến đấu ở mức độ nào vậy?
 
Thật ra trong số bọn họ cũng có vài người đã từng nhìn thấy Đạo Thánh ra tay, mà ở trong ấn tượng của bọn họ thì mặc dù Đạo Thánh giết Đạo Tôn nhất định có thể thắng, nhưng cũng không thể dễ dàng đến mức độ này được chứ?
 
Không còn cách nào khác, tình hình của Đạo Thánh bình thường quá chênh lệch với Khương Thành.

 
Có lẽ lúc hắn đối mặt với Đạo Thánh không chắc chắn có thể thắng được, nhưng đối mặt Đạo Tôn thì hiệu suất giết chóc của hắn cũng cao hơn.

 
Keng!
 
Thanh trường kiếm được cho vào vỏ, âm thanh lanh lảnh vang lên đập vào trong lòng của từng người, cũng đã đánh thức bọn họ khỏi trạng thái mờ mịt.

 
“Đã nói từ sớm là Đạo Thánh tới rồi, tại sao lại không tin chứ?”
 
Ca này vừa kiểm tra giá trị danh vọng mang đến từ sự khiếp sợ, vừa tiện tay thu thập chiến lợi phẩm của mấy tên Đạo Tôn lúc nãy.

 
Lại là một ngày tràn đầy thu hoạch mà!
 
Ánh mắt của tất cả Tiên nhân ở bốn phía đều đã thay đổi.

 
Trở nên chấn động, trở nên tôn thờ, trở nên sợ hãi.

 
Cũng không còn ai cảm thấy Khương Thành nói phóng đại lên nữa.

 
Thành tích chiến đấu đã đủ để nói rõ được tất cả, hơn nữa cái thành tích chiến đấu này còn xảy ra ở ngay trước mắt bọn họ.

 
Cuối cùng bọn họ cũng nhận thức được, người đang đứng ở trước mặt mình lúc này, chính là một vị Đạo Thánh chân chính!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận