Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Khương Thành nói xong câu này, bèn bay ra khỏi Băng Cung.

 
Nhìn tư thế của hắn đúng là đi ra ngoài chiêu mộ người.

 
Tất cả mọi người trong điện đều tỏ ra kinh ngạc.

 
Rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại từ câu nói sau cùng của hắn.

 
Phụt.

 
Lam Diệu Chí Tôn là người đầu tiên cười ra tiếng.

 
Ngay sau đó, các tiên nữ khác cũng cùng cười run cả người.

 
“Hắn vừa nói gì thế?”
 
“Mười ngàn người không xứng với thân phận của hắn à?”
 
“Trời ạ, hắn kiêu ngạo vô tri đến mức nào không biết?”
 
“Đừng nói mười ngàn người, dù hắn có chiêu mộ được mười người ta cũng phục lăn rồi.


 
“Ha ha ha, lần này hắn khoác lác xong rồi, xem hắn định kết thúc thế nào.


 
“Đến lúc đó đừng mất mặt trở về.


 
“Thế thì tốt nhất đừng làm được, như vậy chúng ta coi như không có Thái Thượng Cung chủ nữa.


 
“Tốt quá.


 
Nhìn các tiên nữ trong điện vui vẻ ra mặt chờ xem trò cười của Khương Thành, Cung Tình khẽ lắc đầu.

 
“Nếu hắn làm được thì sao?”
 
“Đến lúc đó các ngươi định làm thế nào?”
 
Các tiên nữ đều yên lặng.

 
Nếu lời này là người khác nói, các nàng chắc chắn sẽ cho là chuyện cười.

 
Nhưng là Cung Tình nói, các nàng không khỏi suy nghĩ về tính khả thi.

 
Hồi lâu sau, Vụ Duyên Chí Tôn nghiêm mặt nói: “Nếu hắn thật sự có thể làm được chuyện đó, vậy Thái Thượng Cung chủ này đúng là danh xứng với thực.



 
Thời kỳ đỉnh cao của Băng Cung cũng chỉ có hơn hai ngàn người.

 
Lập tức chiêu mộ được mười ngàn, chẳng khác nào mở rộng quy mô và thực lực chỉnh thể của tông môn ra gấp năm lần.

 
Đây là chuyện trước kia Cung Tình không thể làm được.

 
Nếu Khương Thành làm được, vậy thì càng nàng không phục cũng không được.

 
“Không thể nào.


 
Lâm Tinh Chí Tôn lắc đầu quầy quậy, nàng từ chối tin tưởng kì tích như vậy sẽ xảy ra.

 
“Hắn không thể làm được đâu.


 
Mà ở một bên khác, sau khi Khương Thành bay ra khỏi Băng Cung, thần niệm phóng ra bên ngoài cảm nhận một chút.

 
Sau đó bèn chọn phương hướng nhiều người nhất, thong thả bay qua.

 
Chiêu mộ mười ngàn người có nắm chắc không?
 
Thành ca tỏ ra là không hề.

 
Hắn cũng không ngốc, chỉ từ phản ứng của các tiên nữa cũng nhận ra được chiêu mộ người khó khăn thế nào.

 
Nhưng hắn cũng không hoảng.

 
Nếu thật sự chiêu mộ không được, hắn còn có bảo hiểm mà.

 
Đến lúc đó trực tiếp hợp nhất tập thể bốn vạn năm mươi ngàn Yêu tộc của Tử Tông Hùng Bì là được rồi mà?
 
Chẳng phải thứ các ngươi muốn là đầu người à.

 
Cũng không yêu cầu phải là người mới tự do không có tông môn.

 
Lại càng không nói rõ ràng là tộc nào.

 
Để tất cả Yêu tộc Ma Uyên Cốc đều thay đổi địa vị, gửi ý thức vào trong hồng vân của Băng Cung là được rồi.

 
Chuyện đơn giản biết bao?
 
Về phần Tử Tông Hùng Bì có bằng lòng không à?
 
Chắc chắn là bằng lòng rồi.

 
Cho dù ban đầu không bằng lòng thì Khương Yêu chủ cũng sẽ để hắn trở nên “bằng lòng” thôi.


 
Hắn vừa mới bay đi không được bao xa, đối diện đã đụng phải mấy người.

 
“Khương Thủ Tọa!”
 
“Ha ha, hóa ra Khương Thủ Tọa không sao cả!”
 
“Í, là các ngươi?”
 
Nhìn thấy Thiên Lâm và Thái Hành vội vã chạy tới, Thành ca vẫn rất kinh ngạc.

 
“Không phải các ngươi về Thiên Đan Tư rồi à?”
 
“Bọn ta là tới cứu ngươi mà!”
 
Thiên Lâm nhìn thấy hắn bình yên vô sự, tỏ vẻ cực kỳ ngạc nhiên.

 
Sở dĩ bọn họ tới muộn như vậy là vì khi đó Tam Nhãn Hổ gặp phải tiên nữ Băng Cung ở động phủ của Thanh Hùng.

 
Trên thực tế không hề biết vị trí cụ thể của các nàng.

 
Mấy hôm nay cứ mò mẫm quanh khu vực phụ cận.

 
“Quá tốt rồi, hóa ra ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm.


 
Thái Hành đạo tôn cũng giơ ngón cái.

 
“Không hổ là Khương Thủ Tọa, một triệu tiên nữ cũng không trói nổi ngươi.


 
Mặc dù được nịnh nọt rất thoải mái, nhưng Khương Thành vẫn chẳng hiểu gì hết.

 
“Cứu ta?”
 
“Một triệu tiên nữ?”
 
“Ủa chuyện gì vậy? Ta còn cần phải cứu hả?”
 
Hai vị đạo tôn Thái Hành và Thiên Lâm cùng nhìn về phía Tam Nhãn Hổ bên cạnh.

 
Con hổ yêu này từ lúc gặp mặt ban nãy vẫn luôn tránh né, khác một trời một vực so với phong cách lẳng lơ của hắn trước đây.

 
Lúc này hai vị Đạo Tôn mới phản ứng lại.

 
Lập tức nổi giận.

 
“Con Hổ yêu đáng chết này, ngươi lừa bọn ta đó hả?”
 

“Sao lại thế được, ngươi bịa chuyện về người khác thì thôi đi, lại dám bịa chuyện về Khương Thủ Tọa hả?”
 
“Không thể tha thứ được!”
 
“Thế rốt cuộc chuyện là như nào vậy?”
 
Thái Hành đạo tôn tức giận chỉ vào Tam Nhãn Hổ, nghiêm nghị nói: “Đều là hắn bịa ra đó.


 
“Hắn nói ngươi đụng phải hơn triệu nữ tiên, cảnh ngộ bất trắc, lúc này bọn ta mới vội vàng chạy tới cứu ngươi.


 
Phụt!
 
Thành ca phun nước tại chỗ.

 
Hắn tỏ vẻ cạn lời nhìn về phía Tam Nhãn Hổ.

 
“Ngươi đúng là tiểu thiên tài mà.


 
Là partner làm màu cùng nhau lâu năm, hắn lập tức nhìn thấu ý đồ của Tam Nhãn Hổ.

 
Đây chính là cố ý phá hỏng chuyện của mình chứ sao nữa.

 
“Hê hê! ”
 
Tam Nhãn Hổ bị vạch trần sự thật dứt khoát ném hết xấu hổ, nhe răng cười.

 
“Chẳng phải ta lo lắng ngươi đắm chìm trong ôn nhu hương mài mòn hết chí khí anh hùng sao? Cho nên mới vội vàng dẫn người tới cứu ngươi đó.


 
“Được rồi được rồi! ”
 
Khương Thành cũng không muốn nghe hắn luyên thuyên nữa.

 
“Tông môn bên kia tên là Băng Cung, hiện tại có một ngàn hai trăm người.

Cung chủ là bạn bè cũ của ta, cho nên ta đành treo cái danh hiệu Thái Thượng Cung chủ này.


 
Sau khi Thiên Lâm và Thái Hành yên lòng rồi đều không nhịn được bật cười.

 
“Khó trách Khương Thủ Tọa mãi chưa trở về, hóa ra là chuyện như vậy.


 
“Ha ha, không hổ là Khương chưởng môn, mới vài ngày mà đã trở thành Thái Thượng Cung chủ của một tông môn xa lạ rồi.


 
“Chẳng phải vậy sao, Khương Thủ Tọa đến đâu cũng lăn lộn được hết cả.


 
Thiên Lâm Đạo Tôn hiền từ vuốt chòm râu trắng, so với thái độ quắc mắt trừng trừng lúc nhìn Tam Nhãn Hổ đúng là như hai người khác nhau.

 
“Khương chưởng môn định đi đâu thế?”
 
“Chuẩn bị quay về Thiên Đan Tư à?”
 
Thành ca lắc đầu: “Không phải, lần này ta ra ngoài là đi chiêu mộ người.



 
“Chiêu mộ người?”
 
Thiên Lâm, Thái Hành dở khóc dở cười.

 
“Ngươi định trông coi Băng Cung kia như tông môn nhà mình ấy hả?”
 
“Chẳng lẽ ngươi định cắm rễ ở đây sao?”
 
“Không phải đâu.


 
Thật ra Khương Thành cũng từng nghĩ về tương lai Băng Cung.

 
Hắn không có tình cảm gì với Băng Cung hết.

 
Nhưng Cung Tình thì khác, mấy năm nay nàng vẫn luôn ở cùng với Băng Cung.

 
“Dù thế nào đi nữa, trước khi ta rời đi vẫn nên cố gắng giúp nàng xây dựng Băng Cung lớn mạnh hơn.


 
“Như vậy sau khi ta đi rồi, nàng cũng có thể đứng vững ở nơi này, không cần trốn tránh nữa.


 
Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến hắn đồng ý đi chiêu mộ người - vì để bồi thường cho nhiều năm bảo vệ của Cung Tình.

 
Còn thái độ của những tiên nữ kia cũng chẳng có ý nghĩa gì đới với hắn, chỉ là nhàn rỗi buồn chán đi trêu chọc chút thôi.

 
“Ha ha, đã vậy lão hủ cũng theo Khương Thủ Tọa cùng đi chiêu mộ người được không?”
 
Nghe đề nghị của Thiên Lâm, Thái Hành cũng hưởng ứng.

 
“Lão phu cũng đi cùng, đúng lúc trải nghiệm phong tục nhân tình của Vân Di Đạo này.


 
Trước đó bọn họ quay về cũng chỉ vì muốn tụ họp với Khương Thành.

 
Giờ Khương Thành đã ở ngay bên cạnh, vậy cũng không cần gấp gáp nữa.

 
Một đoàn người nối đuôi nhau, cuối cùng cũng tới điểm đến.

 
Xuất hiện trước mắt họ là một phiên chợ đông đúc rộn ràng.

 
Trên đường phố lơ lửng nhìn không thấy điểm cuối, tiên nhân các tộc quay lại như mắc cửi, chen vai thích cánh.

 
Tam Nhãn Hổ cũng không nhịn được mà cằn nhằn.

 
“Nhiều người quá đi mất.


 
Thành ca ngẫm nghĩ, nhiều người như vậy, chiêu mộ mười ngàn chẳng phải sẽ rất nhẹ nhàng sao?
 
Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ra mình nghĩ sai rồi.

 
Người trong phiên chợ này, tất cả đều có ký hiệu của tông môn và tộc quần.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận