Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Cái gì?”
 
Đàm Sa Đạo Tôn bị câu nói nhẹ như bẫng này làm cho sững sờ.

 
Hắn nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề rồi.

 
Hoặc thật ra điều mà Cung Tình nói là để cho Khương Thành đi.

 
Thế nhưng vẻ mặt của tất cả mọi người lúc này đều vô cùng khó tin, còn ánh mắt của Cung Tình thì nhìn thẳng vào mắt hắn, đối tượng của câu nói vừa nãy không nghi ngờ gì cả, chắc chắn chính là hắn.

 
“Ngươi vừa nói cái gì cơ?”
 
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, giống như dung nham sắp phun trào, trở nên vô cùng đáng sợ.

 
Không đợi Cung Tình mở miệng, những người bị chấn động đến đờ đẫn ở bên cạnh đã tỉnh táo lại rồi.

 
Lâm Tinh Chí Tôn là người đầu tiên tiến lên hòa giải.

 
“Vừa nãy Cung chủ chỉ là nhất thời lỡ miệng thôi, ta tin nàng không có ý đó đâu.


 
Đám người Lam Diệu Chí Tôn cũng vội vàng bổ sung.

 
“Đúng đúng đúng, Cung chủ chỉ đột nhiên hồ đồ mà thôi, Cung chủ, ngươi giải thích một tí đi!”
 
“Cung chủ kính trọng ngươi biết bao nhiêu, sao có thể để ngươi đi được chứ?”
 
“Phó Cung chủ, ngươi là trụ cột của chúng ta, ai nỡ để ngươi rời đi được?”
 
“Không cần các ngươi phải nhiều lời!”
 
Đối với những lời an ủi này của các nàng, Đàm Sa Đạo Tôn căn bản không thèm để ý.

 
“Nhất thời lỡ miệng?”
 
“Đột nhiên hồ đồ?”
 
“Các người coi ta là một kẻ điếc hay là một thằng ngu?”
 
Hắn cười lạnh lùng.

 
“Ta lại muốn nghe xem chính nàng giải thích thế nào!”
 
“Nếu như hôm nay các ngươi không cho ta một lời giải thích khiến ta hài lòng, thì đừng trách ta đây trở mặt vô tình!”
 
Trước khi gia nhập vào Băng Cung, hắn cùng một đám người Thạch tộc sinh sống ở gần đó, cũng phải hứng chịu nỗi khổ của từ việc tập kích quấy rối của Thanh Hùng Đạo Tôn.

 

Nhưng hắn không giống như Cung Tình, cứ nhất định phải coi giữ Băng Cung, không chịu gia nhập tông môn khác.

 
Lúc đó có mấy đại tông môn tranh cướp, chiêu nạp hắn.

 
Vì để mời hắn gia nhập Băng Cung, lúc đó Cung Tình đã phải bỏ ra công sức và trả cái giá cực lớn.

 
Hắn không tin cô gái này thật sự cam lòng để cho hắn đi.

 
Mà sau khi hắn vừa nói xong, trong đám người có hơn hai trăm người Thạch tộc cũng nháo nhào đứng dậy, trong đó còn có ba vị Chí Tôn.

 
“Bọn ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tuyệt không bỏ rơi Đàm Sa tộc trưởng!”
 
“Cái miếu nhỏ này của các ngươi, bọn ta tình nguyện ở lại đã coi như là nể mặt các ngươi rồi.


 
“Ngươi thực sự cho rằng ở đây chỉ có mình ngươi là người quyết định sao?”
 
“Không những phải đuổi tên tiểu tử kia đi, còn phải tự mình chính miệng xin lỗi Đàm Sa Đạo Tôn nữa!”
 
“Đúng thế, xin lỗi, nếu không Thạch tộc bọn ta sẽ không đồng ý!”
 
Đàm Sa Đạo Tôn không hề ngăn cản bọn họ làm ầm ĩ.

 
Thậm chí hắn đã quyết định, lợi dụng chuyện lần này để gây áp lực, tấn công mạnh mẽ vào uy danh của Cung Tình ở Băng Cung.

 
Đổ dầu vào lửa, tạo thanh thế, khoe phong thái khí độ, chắc có thể thừa cơ đòi được càng nhiều quyền lợi hơn.

 
Thậm chí sau này còn có khả năng đảo khách thành chủ, khiến Băng nữ này trở thành thuộc hạ của chính mình.

 
Hắn nghĩ rất xa xôi, chỉ là Cung Tình không cho hắn cơ hội để thực hiện những điều đó.

 
Đối mặt với sự khuyên giải và lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác của tất cả mọi người, vẻ mặt của nàng vẫn như bình thường, không hề có một chút lo lắng nào.

 
“Các ngươi nói rất đúng, ở đây vốn dĩ chỉ có mình ta là người quyết định, nhưng bây giờ thì là Khương chủ công.


 
Nàng không hề quan tâm người khác nghĩ như thế nào.

 
Trực tiếp hướng về phía Đàm Sa Đạo Tôn làm động tác tiễn khách.

 
“Nếu các ngươi đã chê chỗ này miếu nhỏ, thế thì xin mời! cứ tự nhiên, thong thả đi, không tiễn.


 
Đàm Sa Đạo Tôn hơi hoài nghi cuộc đời.


 
Người của Thạch tộc ở phía sau hắn cũng đần thối ra luôn.

 
Những môn đồ khác ở xung quanh càng sững sờ hơn.

 
Ai cũng không ngờ được rằng, vì một Chí Tôn mới đến mà Cung Tình không những từ bỏ một Đạo Tôn mà còn từ bỏ cả Thạch tộc!
 
Đây là hành động gì vậy?
 
Bọn họ hoàn toàn không tài nào hiểu được quyết định này!
 
“Ngươi, ngươi làm thật sao?”
 
Thậm chí Đàm Sa Đạo Tôn nói chuyện còn có chút không được lưu loát.

 
Chuyện này hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn, cũng không phải là kết quả mà hắn mong muốn.

 
Nói thật, hắn không có ý định rời khỏi Băng Cung.

 
Mấy năm nay, dưới sự dẫn dắt của Cung Tình, tốc độ phát triển của Băng Cung rất nhanh.

 
Nhất là lần này bên phía Thanh Hùng Đạo Tôn xảy ra chuyện, càng khiến Băng Cung nhận được nhiều cơ hội để vùng dậy hơn.

 
Ở đây hắn là Nguyên lão, địa vị chỉ đứng sau Cung chủ, không cần thiết phải đi nhờ vả những tông môn khác để làm một kẻ từ bên ngoài đến, chỉ xếp hạng sau vị trí thứ năm, sáu, bảy, tám.

 
“Xin Cung chủ hãy suy nghĩ kỹ!”
 
“Cung chủ tuyệt đối đừng bồng bột!”
 
Những Chí Tôn khác đều bị sốc đền đờ đẫn luôn rồi.

 
Thế này là muốn để Băng Cung tan rã luôn sao?
 
“Câm miệng!”
 
Cung Tình uy nghiêm nhìn xuống tất cả mọi người.

 
“Không chỉ có Thạch tộc, những người khác nếu muốn rời khỏi đây thì bây giờ cũng có thể đi luôn.


 
“Ta tuyệt đối sẽ không níu kéo, coi như là hợp được tan được, chia tay trong êm đẹp!”
 
Chuyện này…
 

Nàng vừa nói ra mệnh lệnh này, Lam Diệu Chí Tôn tí nữa thì ngất luôn tại trận.

 
Còn những người khác cũng hoàn toàn trở nên thấp thỏm lo âu.

 
“Cung chủ, ngươi muốn làm cái gì vậy?”
 
“Ngươi điên rồi sao?”
 
“Thế này là muốn giải tán Băng Cung của chúng ta sao?”
 
“Chỉ vì một mình hắn?”
 
Có người tức giận chỉ thẳng vào Khương Chưởng môn lúc này đang mặt đầy vô tội.

 
Cung Tình rất thành thật mà gật gật đầu.

 
“Đúng thế, chỉ vì một mình hắn.


 
Đối với nàng mà nói, tất cả những người ở đây gộp lại cũng còn kém xa Khương chủ công.

 
Băng Cung có hắn là đủ rồi.

 
Năm xưa ở Chân giới Băng, từ lúc bắt đầu đến cuối cùng tiến vào Băng Nguyên cốc, cả quá trình không phải chỉ có nàng với hắn sao?
 
Cuối cùng cả Băng giới đều là của hắn rồi.

 
Cho nên nói trắng ra, những người khác có ở lại hay không, căn bản không quan trọng.

 
Nếu bằng lòng niệm tình cũ mà ở lại thì nàng tiếp tục dẫn dắt.

 
Còn không bằng lòng thì nàng tuyệt đối không miễn cưỡng ép buộc.

 
Cũng chỉ có nàng thôi, đổi thành người khác chỉ sợ không thể nghĩ thông nhanh như thế được, càng không có cách nào quyết đoán được như nàng.

 
Cả quảng trường đã rối tinh rối mù cả rồi.

 
Rất nhiều người trở nên hoang mang lo sợ, thấp thỏm lo âu.

 
Thậm chí có mấy môn đồ tình cảm dồi dào viền mắt đã đỏ hoe ngay tại trận.

 
Đàm Sa Đạo Tôn không hiểu được suy nghĩ của Cung Tình, hắn cảm thấy nữ nhân này chắc chắn là điên thật rồi.

 
Đi theo một kẻ điên như thế, cho dù hắn ở lại, nói không chừng sau này cũng sẽ bị liên lụy đến.

 
“Được!”
 
“Cung Tình, đây là chính miệng ngươi nói đấy nhé.


 
Hắn lạnh lùng nói: “Có những lời nói ra rồi, sau này có hối hận cũng vô dụng.



 
“Chúng ta đi!”
 
Hắn vung mạnh tay một cái, một luồng ánh sáng màu xanh bắn mạnh từ trong lòng bàn tay hắn ra, giống như hoàn thành một nghi thức rút lui nào đó.

 
Tất cả người của Thạch tộc còn lại lập tức bắt chước theo.

 
“Để xem xem Băng Cung các ngươi không có Thạch tộc bọn ta thì có thể tồn tại được bao lâu!”
 
“Để bọn ta ngồi xem xem các ngươi suy bại thế nào!”
 
“Thái thượng Cung chủ cái gì chứ, chỉ là một trò cười mà thôi…”
 
Có một số người không chỉ bỏ đi một mình, thậm chí lúc sắp đi còn có ý xấu, xúi giục những người khác bỏ đi.


 
“Các ngươi còn định ở lại đây để tuẫn táng cùng nữ nhân điên cuồng, dùng người không khách quan, chỉ coi trọng quan hệ thân thiết chứ không để ý đến tài, đức của người khác này sao?”
 
“Có ngu ngốc hay không cơ chứ?”
 
“Băng Cung sắp suy vong, sụp đổ rồi, nhân lúc còn sớm mau tìm một lối thoát khác đi!”
 
Cung Tình không nói gì, Thành Ca chỉ khoanh hai tay trước ngực, đầy hứng thú mà xem cảnh tượng náo nhiệt này.

 
Như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn vậy.

 
Hắn thực sự không quan tâm.

 
Dẫu sao số Đạo Tôn mà vị ca này từng giết cũng hợp thành một đội mạnh rồi.

 
Một Đạo Tôn cỏn con mà muốn hắn quan tâm sao?
 
Thế thì quả thực là làm khó cho hắn rồi.

 
Sau khi tất cả người của Thạch tộc rời đi, lại có ba vị Chí Tôn đứng lên.

 
“Xin lỗi Cung chủ!”
 
“Lần này ngươi thực sự đã làm sai rồi, ngươi khiến ta rất thất vọng.


 
“Bọn ta cũng xin cáo từ, đa tạ ngươi mấy năm nay đã chiếu cố ta!”
 
“Bọn ta…”
 
Lam Diệu Chí Tôn đưa tay ra, nước mắt tuôn trào tựa như trân châu.

 
“Các ngươi đừng đi, Cung chủ tốt với chúng ta như thế, mấy năm nay, chúng ta tình cảm tựa như tỷ muội, tại sao lại bỏ đi vào lúc này?”
 
Sự níu kéo của nàng chẳng hề có tác dụng gì.

 
Cùng với sự rời đi của ba vị Chí Tôn đó, lại có hơn năm trăm vị Thiên Tôn và tôn giả của các tộc lần lượt rời khỏi Băng Cung, không hề do dự chùn bước mà bay ra bên ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận