“Cung chủ, hắn…”
Lâm Tinh Chí Tôn đi lên trước, muốn hỏi cho kĩ càng.
Cung Tình đưa tay giữ hắn lại.
“Vị Tuấn Soái Chí Tôn này trước đây ta quen, có thể tin tưởng tuyệt đối.
”
Nàng nói như vậy, Lâm Tinh Chí Tôn mới thở phào nhẹ nhõng.
“Hóa ra là bạn của Cung chủ, vậy thì không có vấn đề gì rồi.
”
Những người khác cũng lần lượt chúc mừng Khương Thành gia nhập Băng Cung.
Mà ngay sau đó, Cung Tình cũng tuyên bố chuyện thứ hai.
“Từ nay trở đi, Băng Cung sẽ do Khương Tuấn Soái chấp chưởng, hắn chính là Cung chủ.
”
“Kể cả ta, tất cả đều phải nghe theo hiệu lệnh của hắn.
”
Đối với Cung Tình mà nói, đây chính là chuyện đương nhiên.
Mặc dù Khương Thành chỉ mới có tu vi Chí Tôn, nhưng nàng hiểu rõ cảnh giới thực lực của Khương chủ công không giống những gì biểu hiện bên ngoài.
Càng huống hồ gì Băng Cung là do hắn phó thác cho nàng, đến nay coi như là giao trả quyền lực.
Nhưng những người khác thì không thể hiểu được.
Hiện trường lập tức ồn ào lên.
“Như vậy sao được?”
“Hắn mới vào đây ngày đầu, người cũng không quen mấy người, dựa vào cái gì chứ?”
“Cung chủ xin hãy suy nghĩ kĩ.
”
Đừng nói đến Lâm Tinh Chí Tôn ngay từ đầu đã không tin tưởng gì Khương Thành, đến cả mấy vị Chí Tôn chủ động lôi kéo hắn lúc trước cũng phản đối.
Bởi vì chuyện này quả thật quá hoang đường.
Cung chủ của Băng Cung cũng ngang bằng với chưởng môn của một phái, quyền lực cực lớn, chỉ là quy tắc không giống thôi.
Một Chí Tôn mới gia nhập vào tông môn ngày đầu tiên, có thể làm được Trưởng lão là đã rất khó rồi.
Nếu đổi thành những tông môn khác, chi ít còn biết kì kiểm tra từ mấy trăm năm cho đến cả mấy triệu năm, còn phải cống hiến ở một mức độ nhất định mới có thể có được vị trí trưởng lão.
Nghĩ đến bình thường một chưởng môn thượng vị cũng chưa chắc sẽ có được sự hỗ trợ của toàn bộ những trưởng lão.
Huống hồ gì là một người mới.
Ngày đầu tiên vào đã làm trưởng lão, thống lĩnh người khác, thế này sao có thể phục chúng được.
“Cung chủ, cho dù hắn là người quen cũ của ngươi thì cũng đâu đáng để hắn làm Cung chủ chứ.
”
Lâm Tinh Chí Tôn trầm giọng nói: “Thứ cho ta nói thẳng, thân với ai cũng phải có một mức độ.
”
Những người khác cũng ùa lên khuyên.
“Thế này cũng quá vô lí rồi.
”
“Người này gia nhập vào Băng Cung của chúng ta, ta chào đón cả hai tay, nhưng làm Cung chủ thì ta không phục.
”
“Phải đó, đều là Chí Tôn như bọn ta, làm gì có đủ đức đủ tài mà làm Cung chủ tân nhiệm chứ?”
Cung Tình rất muốn nói chính là dựa vào thực lực dẹp gọn Thanh Hùng Đạo Tôn và hơn hai mươi ngàn Yêu tộc, gộp hết tất cả các ngươi lại cũng không được.
Mà độ thâm về vận khí của hắn, dù là “con của Thiên Đạo” như thập Thiên Đế có quất ngựa đuổi theo cũng không kịp nữa.
Hắn bằng lòng làm Cung chủ của Băng Cung thì đúng là may mắn nhất trên đời của các ngươi rồi.
Nhưng nàng lại không nói ra.
Một người nghĩ về lâu dài như nàng cảm thấy cứ che giấu thực lực thật sự của Khương Thành đi thì trong tương lai chắc chắn có thể sử dụng như một con ác chủ bài.
Nếu mà để lộ ra sớm, vậy thì những kẻ địch tiềm tàng sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhất định sẽ đối phó được.
Chỉ đáng tiếc, suy nghĩ này của nàng Thành ca không hề hay biết.
Hắn còn đang chờ đợi Cung Tình giới thiệu qua chiến tích “không đáng là gì” của mình để thể hiện một chút.
Kết quả chờ lâu như vậy cũng chẳng chờ được gì.
“Cho dù có thế nào thì đây cũng là quyết định của ta.
”
Cung Tình nhìn mọi người một cách thành khẩn.
“Thời gian sẽ chứng minh quyết định này không hề sai.
”
Cũng bởi vì hình tượng tính toán tỉ mỉ không lệch đi đâu của nàng từ trước đến nay mà chỉ với hai câu nói vốn chẳng có sức thuyết phục gì đã khiến các cô gái dần dần bình tĩnh trở lại.
Chỉ có điều, ánh mắt mọi người khi nhìn Khương Thành vẫn mang theo sự không phục mãnh liệt.
Nhìn thấy dáng vẻ ai cũng bức bối, Thành ca cảm thấy việc mình mới đến đã làm cho không khí trong tông môn mâu thuẫn không hợp lẽ.
“Bỏ đi bỏ đi, ta cũng không muốn làm khó gì các ngươi cả.
”
“Ca sẽ lui một bước, không làm Cung chủ nữa.
”
“Được đấy.
”
Nhìn thấy hắn chính trực đại nghĩa như vậy, biết chủ động nhượng bộ, bọn người Lam Diệu Chí Tôn vui vẻ nhìn sang.
“Tuấn Soái Chí Tôn đúng là một người điển hình của đại cục để ta noi gương.
”
“Phải đó phải đó, Tuấn Soái Chí Tôn nhượng bộ như vậy thật đúng là lòng dạ rộng lượng mà.
”
“Một cuộc tranh chấp hóa vô hình, đây là công đức lớn đấy.
”
“Tuấn Soái Chí Tôn đúng là đáng để bọn ta bái một bái.
”
Đến cả Lâm Tinh Chí Tôn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Vốn dĩ ấn tượng của nàng về Khương chưởng môn không hề tốt, cảm thấy hắn như đến cướp đoạt thành quả của Băng Cung vậy, bây giờ nghĩ lại không biết có phải bản thân mình đã phiến diện quá rồi không.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu vị trí Cung chủ này mà nhường cho mình, bản thân có thể từ chối không nhận ngay tại chỗ vậy không?
Nếu đổi thành người khác thì sao?
E rằng cũng không có bao nhiêu người có thể làm được…
“Ta làm thái thượng Cung chủ được rồi.
” Thành ca nói vậy đấy.
Đám người vừa rồi còn mới khen hắn có đức độ đột nhiên bị lag một hồi, nụ cười ngưng lại trên gương mặt.
Cung Tình khẽ ngạc nhiên.
Thế rồi cũng gật đầu không do dự: “Được, vậy thì ngươi làm thái thượng Cung chủ, có thể chỉ huy ta.
”
Trong mắt của nàng, Khương Thành mãi mãi là chủ công, bản thân thì làm một quân sư hỗ trợ.
Năm đó ở Băng giới, toàn bộ mọi chuyện đều do hắn chủ đạo.
Thành ca cũng chẳng quan tâm đến vẻ mặt khó chịu của những người khác, hắn còn đang đắc ý vì cách giải quyết thiên tài của bản thân mình.
“Ta làm thái thượng Cung chủ, Cung Tình vẫn làm Cung chủ, bình thường vẫn do nàng ấy lãnh đạo các ngươi.
”
Hắn suy nghĩ một chút, làm thái thượng Cung chủ càng thích hợp hơn làm Cung chủ.
Một thái thượng trưởng lão của một tông môn, bình thường không cần giải quyết đủ mọi chuyện.
Mà vào thời khắc quan trọng, lời nói còn có tác dụng hơn cả Cung chủ, không cần phải chịu ở dưới cơ bất kì ai cả.
Thế này vừa thích hợp mới một người không thích quản chuyện, lại muốn thể diện cao thật cao như hắn.
“Ta cũng đâu có cướp vị trí Cung chủ của nàng ấy, như vậy các ngươi không còn gì để nói rồi chứ?”
“Hai bên đều tốt đẹp, được quá luôn ấy chứ.
”
Hai bên đều tốt đẹp cái đầu ngươi ấy!
Dường như tất cả mọi người vào lúc này đều muốn xẻ não hắn ra.
Băng Cung ngày nay đã không còn là Băng Cung của trước đây rồi.
Tất cả mọi người ở đây đều do Cung Tình thu nhận từng người từng người một, trong mắt bọn họ, Cung Tình chính là tổ sư thành lấp phái, địa vị không ai bằng.
Đột nhiên lòi ra một thái thượng Cung chủ thì ra sao chứ?
Ồ, ngươi không tranh chức Cung chủ, và rồi ngươi đổi thành vị trí còn cao hơn cả Cung chủ.
Đây gọi là cách giải quyết vấn đề hoàn mỹ ư?
Uổng công bọn ta khen ngươi đại nghĩa, trả lại sự khen thưởng cho bọn ta.
“Hoang đường!”
“Quá hoang đường rồi.
”
Lâm Tinh Chí Tôn vứt luôn chút thiện cảm mới vừa sinh ra với Khương Thành đi.
“Ta tuyệt đối không đồng ý.
”
Nàng chỉ vào Khương Thành lớn tiếng phản đối.
“Cảnh giới của ngươi không cao bằng Cung chủ, dựa vào cái gì mà làm thái thượng Cung chủ chứ?”
Tâm tình của những người khác cũng giận dữ như vậy.
“Cho dù Cung chủ có đồng ý thì bọn ta cũng sẽ không đồng ý.
”
“Ngươi thật giỏi tính toán, vừa mới đến đã cao hơn ta hai bậc, còn muốn kiếm hời của bọn ta sao?”
“Băng Cung bọn ta không có ai là thái thượng Cung chủ cả.
”
“Cho dù có người làm được thì bọn ta cũng xem như hắn không tồn tại.
”
Nhìn thấy bọn họ phản đối kịch liệt đến vậy, Thành ca cũng có chút tổn thương.
Ta rõ ràng đac chủ động nhường một bước, vì đại cục như thế rồi mà sao các ngươi còn phản đối kịch liệt hơn cả vậy?
Rốt cuộc ta phải làm thế nào thì các ngươi mới hài lòng đây?
Ây, thời đại đổi thay rồi, đồng đội cũng không dễ dẫn dắt nữa.
May mà tiếng lòng của hắn không nói ra, nếu không sẽ chọc tức người ta phụt máu ngay tại chỗ mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...