Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Theo thời gian trôi qua, Yêu tộc chết đi càng ngày càng nhiều.

 
Mà tốc độ giết chóc của Khương Thành cũng càng ngày càng nhanh, kẻ địch trước mắt cũng càng trở nên không đỡ được một kích.

 
Lúc bắt đầu, Chí Tôn cũng chỉ đỡ được tầm một giây.

 
Thiên Tôn cũng chỉ có thể phát ra thiết la thảm thiết ngắn ngủi.

 
Rồi về sau, Thiên Tôn cũng không còn cơ hội kêu la nữa.

 
Bởi vì theo những tiếng la của họ càng giảm đi, hiệu quả tăng cấp của Nguyên Hồng Vân cũng càng ngày càng yếu đi.

 
Người càng ít, chiến lực mà thiên địa quy tắc gia trì cho bọn họ cũng càng thấp.

 
Hậu quả mang lại chính là sụp đổ theo kiểu đoạn sườn.

 
Sau khi vị Thiên Tôn cuối cùng bị giết, hiện trường còn lại chỉ có Thanh Hùng Đạo Tôn và ba vị Chí Tôn.

 
Ngoài ra, chẳng ai còn có thể tung tăng nhảy nhót được nữa.

 
Dám người Thiên Đan Tư ở hiện trường, kể cả Phạm Lôi và Yên Dĩ, tất cả đều im như thóc.

 
Hoàn toàn không dám tin vào những gì mình thấy.

 
Đừng nói đến ở Vân Di Đạo người càng nhiều sức càng mạnh, cho dù có ở địa giới bình thường, một Chí Tôn giết chết hơn hai mươi ngàn Yêu tộc gồm cả mấy chục Chí Tôn trong đó, cũng quá thần thoại đi mất.

 
Tuy rõ ràng biết Khương Thành lần này có dùng chút chiến thuật.

 
Trước tiên giết mấy Tôn Giả trước, rồi giết mấy Thiên Tôn, Chí Tôn, giống như chặt một cây đại thụ, phải chặt dần căn cơ của hơn hai mươi ngàn người.

 
Cuối cùng phe địch sẽ mất dần sự gia trì của thiên địa quy tắc, bọn họ tự nhiên sẽ sụp đổ.

 
Nhưng nói thì dễ như vậy, làm thì có cả trăm triệu chỗ khó.

 
Đạo Tôn bình thường không thể sống sót nỗi khi bị vây công như vậy, mấy giây cũng sẽ không đỡ nỗi.

 
Càng đừng nói gì đến chết từng đám như cắt cỏ kia.

 
“Khương Thủ Tọa… rốt cuộc mạnh đến nhường nào?”

 
Bọn người Thiên Lâm, Hà Bắc, Kim Phi ngây cả người ra.

 
Mấy vị đế đan sư của Thiên Đan Tư mất cân bằng nhìn nhau, nhưng cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt không hiểu gì của đối phương.

 
“Hắn không phải là thiên tài đan đạo sao?”
 
“Thực lực này cũng mạnh đến mức quá vô lí rồi?”
 
Bọn họ cảm thấy, mấy bộ môn có sức chiến đấu vô cùng mạnh bên phía Thiên Cung cũng không có nhân vật nào đạt được đẳng cấp này.

 
Ngoại trừ Thần Quân, e rằng không còn ai có thể làm được việc này.

 
Nhưng một người như vậy lại là Thủ Tọa Thiên Đan Tư không có sở trường về chiến đấu?
 
Lí lẽ ở đâu chứ?
 
Còn Phạm Lôi Đạo Tôn ở cạnh bên hắn thì biết rõ cho dù Đạo Thánh có đến đây thì cũng chưa chắc làm được chuyện Khương Thành đã làm.

 
Khương Thành chưa chắc đã thắng Đạo Thánh.

 
Suy cho cùng thì tiên lực không bằng cấp bậc Đạo Thánh, cũng không có sức mạnh tự mình tạo ra.

 
Nhưng mức độ ổn định pháp tắc không gian của hắn thì không thể nói nỗi, nhiều Yêu tộc như vậy mà vừa rỗi không thể nào phá vỡ được.

 
Căn cơ quy tắc ấy phải vững vàng nhường nào chứ?
 
Ngoại trừ việc này ra, hiệu suất cắt cỏ của kiếm đạo thập tam trọng của hắn là thứ Đạo Thánh có quất ngựa theo cũng không kịp.

 
Vừa rồi nếu giết chậm một chút không chừng sẽ toi rồi.

 
“Đáng chết! Đáng chết!”
 
Thanh Hùng Đạo Tôn vừa rồi đối mặt với Tam Nhãn Hổ và Khương Thành còn âm dương quái khí, tư thái như chúa tể, bây giờ tâm thế đã sụp đổ hoàn toàn.

 
“Giết người của ta nhiều như vậy!”
 
“Đáng chết!”
 
“Chết!”
 
“Chết đi cho ta.


 
Hai đôi mắt hắn tức giận đỏ khè, khua vuốt, từng đạo pháp cảnh được gia trì giết ầm ầm về Khương Thành.

 

Rồi đột nhiên Thành ca quay người.

 
Vung một kiếm lên thì đã nhẹ nhàng đánh phăng đạo công kích của Thanh Hùng về lại.

 
“Không ổn!”
 
Thanh Hùng trong trạng thái điên cuồng giận dữ đến tận giờ phút này bỗng trở nên bừng tỉnh.

 
Bản thân không còn ưu thế về số người nữa.

 
Hơn hai mươi ngàn Yêu tộc chỉ còn lại bốn tên, bây giờ hắn dường như chẳng còn Nguyên Hồng Vân gia trì nữa.

 
Sức chiến đấu từ được khuếch đại trước đây đã tan vỡ.

 
Hắn bây giờ chỉ còn là một con yêu Đạo Tôn bình thường.

 
Nghĩ đến sức chiến đấu khủng khiếp của Khương Thành, trong lòng hắn đột nhiên lạnh đi một nửa.

 
Không thể nào đánh lại được!
 
Cũng không dám nói lời ác nữa mà thúc giục pháp cảnh không gian tìm đường bỏ chạy.

 
Nhưng mà Thành ca đâu thể nào cho hắn cơ hội đó.

 
Ầm!
 
Ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng nhẹ nhàng phá vỡ pháp tắc không gian của Thanh Hùng Đạo Tôn.

 
Đánh bật yêu thể to lớn của hắn ra.

 
Phụt!
 
Lần này đến lượt hắn phụt máu trên không.

 
Tam Nhãn Hổ ở kế bên sớm đã nhân cơ hội này xông đến, cũng xử lí gọn một tên Sư tộc Chí Tôn.

 
Nhìn thấy Thanh Hùng bị đánh đến nỗi tơi bời như vậy, hắn vuốt tay cười lớn.

 
“Ha ha ha ha, Thanh Hùng tiểu nhi thích nhỉ… ngươi hình như phun ra cả hồ máu rồi này.



 
“Ca, ngươi ra tay thế này nặng quá, người ta căn bản không chịu được.


 
“Lần sau ra tay có thể chú ý nặng nhẹ chút không, để tránh người ta bảo huynh đệ ta ác quá.


 
Hổ yêu này nắm được đầu người ta thì tỏ ra y như là bản thân mình vừa chiến đấu xong, như kiểu hắn và Khương Thành vừa liên thủ đánh chung với nhau vậy.

 
Thành ca cũng lười đâm chọt hắn.

 
Thanh Hùng Đạo Tôn bị đánh cho yêu thể cuộn tròn lại, khắp nơi chi chít vết thương, ánh mắt lóe lên nỗi tuyệt vọng mà điên cuồng, bây giờ hắn hoàn toàn là một con thú bị vây khốn.

 
“Ngươi ác thật.


 
“Giết nhiều bộ chúng của ta như vậy, ngươi sẽ chết không yên đâu.


 
Thành ca khẽ lắc đầu.

 
“Ngươi nói xem sao ngươi phải khổ như vậy?”
 
“Vừa rồi ta hỏi chuyện của Tử Tôn Hùng Bì Đạo Tôn, vốn tưởng các ngươi là bạn bè thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.


 
“Kết quả ngươi lại nói chẳng có tình cảm gì với ngươi cả, ngươi không ăn nỗi mà.


 
“Nếu ngươi đã cứng như vậy rồi…”
 
Hắn khua tay về phía đám người Thiên Đan Tư.

 
“Việc tiếp theo giao cho các ngươi.


 
Đám đế đan sư của Thiên Đan Tư ngây ra, chiến đấu còn có phần bọn ta nữa sao?
 
Bọn ta đâu có rành về chiến đấu.

 
Nhưng mà ngay sau đó, đám đan sư cười lên.

 
Bây giờ còn dùng gì mà chiến đấu nữa.

 
Bên đó còn lại có hai Chí Tôn đang đứng run run, Thanh Hùng Đạo Tôn mạnh nhất đã bị đánh cho tàn, hơn nữa lại còn không có Nguyên Hồng Vân gia trì.

 
Còn bên này có bốn Đạo Tôn, hơn hai mươi vị Chí Tôn, thế lấy thịt đè người.

 
“Ha ha ha, cảm ơn Khương Thủ Tọa đã cho bọn ta cơ hội ra tay.



 
Thiên Lâm Đạo Tôn cười đến nỗi hàm râu bạc trắng rung lên.

 
Vừa rồi bị đám quần yêu vây quanh, vừa lo lắng sợ hãi lại không ngừng bị chế giễu chê cười, trong bụng sớm đã phát hỏa rồi.

 
Đám người Kim Phi, Chính Hư và Lưu Duyên lấy binh khí ra, vui vẻ lên vây.

 
“Vẫn là Khương Thủ Tọa chiếu cố bọn ta.


 
“Không ngờ rằng lại có ngày chúng ta lại đích thân ra tay trừ yêu diệt ma.


 
“Hôm nay phải đánh để lấy lại uy phong của Thiên Đan Tư chúng ta ở Đạo Tuyệt Chi Địa.


 
“Đế đan sư cũng có thủ đoạn lôi đình đấy nhá.


 
Hà Bắc Đạo Tôn còn ngập tràn tư cách làm màu huơ mũi kiếm.

 
“Kiếm của lão hủ đã không dùng sáu chục tỷ năm nay rồi, hôm nay gặp lại lần nữa, không đổ máu là không được rồi.


 
Thành ca thầm mắng mỏ trong bụng.

 
Ông già, sáu chục tỷ năm không rút kiếm thì cái chức Đạo Tôn của ngươi là ăn gian mà được à, ngươi thăng cấp thế nào vậy?
 
Nhìn đám người trước mặt sát khí đằng đằng, Thanh Hùng Đạo Tôn hốt hoảng vô cùng.

 
Nếu đặt ở lúc trước thì đám đế đan sư không sỏi về chiến đấu này, hắn sẽ không coi là gì cả.

 
Nhưng vào lúc này, hắn nào có chút sức chiến đấu nào chứ?
 
“Không! Không!”
 
“Các ngươi dừng tay lại!”
 
Ngay khi cái chết cận lề, nhớ lại Khương Thành vừa mới nói về Tử Tông Hùng Bì Đạo Tôn, hắn đúng là như được cứu rỗi.

 
“Khương Thành, ta sai rồi.


 
“Tử Tông Đạo Tôn đúng thật chính là Hùng Bì Đại Đế đến từ Cổ Tiên giới năm đó…”
 
“Ta và Tử Tông Đạo Tôn vô cùng thân thuộc, là huynh đệ sống chết có nhau.


 
“Phải, phải rồi, ta nhớ ra rồi, hắn từng nhắc đến rất nhiều lần có một vị Yêu chủ tên Khương Thành, có phải là ngươi không?”
 
“Bọn ta quả thực chính là bạn bè, là do người mình không quen nên mới hiểu lầm nhau thôi…”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận