Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Bên phía Thiên Đan Tư cũng chỉ còn mỗi Yên Dĩ là còn giữ được bình tĩnh mà thôi.

 
Những người khác dù là Thái Hành, Lưu Duyên hay Thiên Lâm, Kim Phi đều là bạn lâu năm với đan lô.

 
Chưa từng trải qua chiến đấu chứ đừng nói gì đến tuyệt cảnh nguy cơ.

 
Còn Tam Nhãn Hổ thì lại không đáng tin.

 
Lang nữ này nhìn chằm chằm vào mấy tên cấp bậc Thiên Tôn và cấp Tôn Giả trong đám Yêu, ánh mắt xinh đẹp mà lạnh tanh, chuyển động quan sát vô cùng nhạy bén.

 
“Ta vừa mới chú ý thấy lúc Phạm Lôi Đạo Tôn chiến đấu với hắn, trên đầu mỗi con yêu đều xuất hiện một đám mây đỏ bay lên.


 
“Rồi hội tụ vào ngay trên người con dê đó.


 
“Không ngoài dự đoán, bọn họ sở dĩ toàn đến những yêu tộc thấp giai như vậy là vì để hội tụ sức mạnh toàn thể lên trên một người.


 
Bộp bộp bộp bộp!
 
Tam Nhãn Hổ vỗ tay cổ vũ.

 
“Lợi hại lắm!”
 
“Không hổ là nữ yêu mà ta nhắm trúng, là người thứ hai sau ta nhìn ra được vấn đề nằm đâu, đúng là một hóa thân thông minh…”
 
Thật ra hắn đến cọng lông cũng chẳng chú ý đến nhưng cũng chẳng ngại dát vàng lên mặt mình.

 
Chỉ là bây giờ cũng chẳng có ai thèm bóc phốt hắn.

 
Thanh Hùng Đạo Tôn phía đối diện cười khặc khặc.

 
“Ngươi đoán đúng nhưng không phải đúng toàn bộ.


 
“Đây không phải là hội tụ toàn thể sức mạnh lên một người, mà chỉ cần số người đủ nhiều thì sẽ càng nhận được sự gia trì của thiên địa quy tắc càng lớn hơn mà thôi.


 
“Dưới sự gia trì của Nguyên Hồng Vân, căn nguyên của Chí Tôn có thể phá vỡ được pháp cảnh của Đạo Tôn.


 

“Vậy nên ở Vân Di Đạo bọn ta, số người càng đông thì sẽ càng lợi hại.


 
“Các ngươi có mấy chục người thì lấy gì ra mà đấu với bọn ta chứ?”
 
Ở nơi này, thực lực của Đạo Tôn vẫn cứ mạnh hơn Chí Tôn.

 
Suy cho cùng thì Đạo Tôn có thể tiếp nhận được thiên địa quy tắc nhiều hơn, có thể được Nguyên Hồng Vân gia trì mạnh hơn.

 
Mà sự thăng lên của Chí Tôn thì có hạn.

 
Vậy nên cảnh giới vẫn rất hữu dụng.

 
Chỉ có điều tình huống về số lượng người không cân bằng mà thôi.

 
Nếu như số người hai bên chênh lệch quá nhiều thì cũng chẳng còn gì đáng đánh cả, cảnh giới có cao hơn đối phương thì cũng bị nghiền ép.

 
Vân Di Đạo là một địa giới đặc biệt mà một tên làm bia đỡ đạn cũng có tác dụng rất lớn.

 
Cũng bởi vì như vậy mà trở thành một Đạo có nhiều người nhất.

 
Các quần tộc và tông môn ở đây mỗi ngày đều dốc toàn lực đi chiêu mộ nhân thủ để mở rộng dân số cho mình.

 
Ở đây, các tông môn lớn không phân biệt kì thị ngươi có thiên phú kém, cũng chẳng chê bai ngươi cảnh giới thấp.

 
Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập thì tất cả đều dễ nói rồi.

 
Ở tu luyện giới, đó cũng coi như là “thanh lưu” rồi.

 
Sau khi biết được thiên địa quy tắc ở đây, cho dù là Thiên Lâm hay Thái Hành, hay là Lưu Duyên, Yên Dĩ cũng thấy lạnh trong lòng.

 
Má nó, khó khăn lắm Thiên Đan Tư mới chiếm được chút ưu thế, cho dù là chiến đấu đơn hay đồng đội cũng không sợ.

 
Kết quả lị ngã ngay trước mặt mấy bia đỡ đạn này, làm sao để người ta đỡ cho nỗi chứ?
 
Phạm Lôi Đạo Tôn vừa mới bị thương mở mồm mẳng chửi.

 
“Con Hổ yêu ngu si nhà ngươi, lúc trước ở Luyện Tâm Đạo kia bảo ngươi cẩn thận, ngươi ngay cả nói cũng không để cho người ta nói rõ ràng.


 
“Sớm đã biết như vậy đã bảo mấy đệ tử bọn họ đi theo thì đâu có mấy chuyện này.



 
“Bây giờ thì hay rồi, mọi người chết chùm cả rồi, ha.


 
Trên mồm hắ thì nói như vậy nhưng trong lòng lại không hề hoảng hốt.

 
Bởi vì trong tay hắn vẫn còn có thuốc lá.

 
Sức mạnh của hắn vẫn còn.

 
Vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ lấy “bí bảo tín hương” ra gặp thần chặn giết thần.

 
Chỉ là chưa đến giờ phút sinh tử hắn cũng không nỡ dùng.

 
Tam Nhãn Hổ bị hắn xả như vậy cũng chẳng sốt ruột.

 
“Hoảng hốt gì chứ, chỉ là cục diện nhỏ bé thôi mà.


 
“Không ở trường hợp chênh lệch sao có thể làm nên đại sự?”
 
Hổ Yêu này bay đến trước mặt Thanh Hùng Đạo Tôn.

 
“Người anh em, chắc ngươi biết ta nhỉ?”
 
Thanh Hùng Đạo Tôn nhếch mép, lộ ra hàm răng nanh.

 
“Ồ, đây không phải là Tam Nhãn Hổ ở Thiên Sát Đạo đây sao? Sao lại lăn lộn chung với đám Thiên Đan Tư này rồi?”
 
Nghe thấy lời này, mọi người lần lượt thở phào nhẹ nhõng, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

 
Hóa ra con Hổ yêu này là người quen, à không, yêu quen.

 
Nước lớn có long vương, vậy là không sao rồi.

 
Tam Nhãn Hổ cũng đắc ý vô cùng quay đầu lại.

 
Hí hửng nhếch mày với Phạm Lôi Đạo Tôn.


 
“Không ngờ rằng ca ở đâu cũng được chào đón, nhất bá của Đạo Tuyệt Chi Địa há chỉ là hư danh?”
 
Hắn thật ra ngay từ đầu đã nhận ra Thanh Hùng Đạo Tôn.

 
Chỉ là không thèm nói tiếng nào, cố ý để Phạm Lôi Đạo Tôn nhào ra rồi bị tẩn một vố, lúc này mới lộ diện.

 
Lòng làm màu lần này mới ác liệt được.

 
Phạm Lôi Đạo Tôn bị tức đến sặc cả, nhưng nghĩ đến cục diện trước mặt cần đến Tam Nhãn Hổ xử lí nên cũng giờ nói gì cũng không hay.

 
Tam Nhãn Hổ bô lô ba la nói: “Thanh Hùng huynh, mấy người này đều là tiểu đệ giúp việc của ta, nể mặt ta mà nhường đường được không?”
 
Tuy bị hắn gọi là kẻ giúp việc vô cùng không thoải mái, nhưng mọi người đều đang trong tình thế khó khăn nên cũng không nói gì.

 
Chỉ có thể để hắn làm sao thì làm.

 
Rồi thấy Thanh Hùng Đạo Tôn cười ha ha.

 
Sau đó lắc đầu.

 
“Không được.


 
Mặt Tam Nhãn Hổ nhất thời xụi lơ.

 
Rõ ràng là người quen, đối phương lại chẳng nể mặt mình, thế này thì thật mất mặt.

 
Hắn nhảy cẩng lên ngay tại chỗ, hét lớn vào mặt Thanh Hùng Đạo Tôn.

 
“Hay cho Thanh Hùng ngươi, năm đó khi ngươi và Tử Tông còn là Chí Tôn, khi Thiên Sát Đạo chúng ta bị vây công, cuối cùng ai đã giúp các ngươi dọn dẹp hả?”
 
Thanh Hùng Đạo Tôn hững hờ nói: “Là Bạch Hổ Đạo Thánh.


 
Đạo Thánh?
 
Bản thân đi khỏi Thiên Sát Đạo mới có sáu triệu năm, Bạch Hổ Đạo Tôn đã trở thành Đạo Thánh rồi sao?
 
“Năm đó ta cũng ở hiện trường, lúc đó ngươi còn yếu hơn cả ta nữa kìa.


 
“Thật vậy.

” Thanh Hùng Đạo Tôn không phủ nhận.

 
“Vậy nên ngươi cũng nên báo đáp ân tình chứ nhỉ?”
 
Thanh Hùng nhìn khinh khỉnh Tam Nhãn Hổ.

 
“Năm đó người cứu bọn ta là Bạch Hổ Đạo Thánh chứ đâu phải ngươi.



 
“Ngươi nói cái gì?”
 
Thanh Hùng Đạo Tôn cười lạnh: “Ta bảo ngươi biến sang một bên, còn lảm nhảm nữa là ta xử luôn ngươi đấy.


 
“Ngươi! Con mẹ ngươi không chịu nể mặt chút nào hả.


 
Lần này Tam Nhãn Hổ thật sự giận lên rồi.

 
Thứ mà hắn giận không phải là vong ân phụ nghĩa.

 
Mà là vì bản thân mất đi một lần khoác lác huênh hoang trước mặt mọi người, ngươi không phối hợp, hại ta bị lật xe.

 
Ầm!
 
Hắn còn chưa la hét xong, Thanh Hùng đã tiện tay cho một kích, đánh hắn phụt máu bay ngược ra sau.

 
“Ngươi là cái thá gì chứ? Dựa vào gì mà ta phải nể mặt ngươi?”
 
Hắn đứng trên cao nhìn xuống khinh thường Tam Nhãn Hổ đang chật vật bò dậy.

 
“Nếu không phải nể mặt Bạch Hổ Đạo Thánh thì một phát đó không phải chỉ làm ngươi bị thương đâu mà đã giết chết ngươi rồi.


 
Vừa nói xong, hắn định hạ lệnh ra tay.

 
Nhưng cũng vào lúc này, trên bầu trời có một bóng dáng bay đến.

 
“Chỗ các ngươi cũng náo nhiệt quá ha.


 
Mọi người nghe được giọng nói quen thuộc lại càng ngớ ra.

 
Lại nhìn thấy phong thái đỉnh đạt tuấn lãng, không phải Khương Thành thì còn là ai chứ?
 
“Khương Thủ Tọa?”
 
“Sao ngươi lại đến đây rồi?”
 
Bọn người Thiên Lâm, Hà Bắc lại vui mừng chạy lại đón.

 
Còn Tam Nhãn Hổ cũng vội lăn lại trước mặt hắn, ôm lấy chân hắn mà gào.

 
“Ca, Yêu tộc nơi đây thật chẳng biết lễ nghĩa, xử lí gọn gàng bọn họ cho ta.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận