Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Ai cũng có thể nhìn ra thành tích của Thiên Đan Tư quá sức không bình thường.

 
Nhưng vấn đề là không ai chỉ ra được có gì sai ở đó.

 
Thiên địa quy tắc cứ phải giúp đỡ Thiên Đan Tư, cứ phải giúp họ xử lí đối thủ, cứ phải giúp họ lên trên, ngươi có thể làm gì chứ?
 
Nhìn như vậy thì bọn họ lại không phải gian lận, chỉ là được thiên mệnh ưu ái mà thôi.

 
Cái gì?
 
Ngươi nói xem tại sao thiên địa quy tắc cứ phải giúp Thiên Đan Tư mà không giúp mấy tông môn chúng ta chứ?
 
Đó đương nhiên là vì bọn họ không phải nới thiên mệnh thuộc về rồi.

 
Các ngươi có thể tự suy nghĩ lại xem bản thân mình tại sao lại không được thiên địa quy tắc giúp đỡ chứ?
 
“Ha ha ha ha, cuộc thi đấu kết thúc.


 
“Không ngờ Thiên Đan Tư ta thật sự ôm hết cả năm hạng đầu.


 
“Thật đúng là thành tích tốt nhất từ trước đến nay.


 
Cho dù là bọn người Thiên Lâm hay Lưu Duyên, toàn bộ đều vui như mở cờ.

 
Nghĩ đến mấy đợt giễu cợt của các tông môn, câu nào cũng chả bỏ qua cho Thiên Đan Tư cũng chỉ vì để giẫm cho một đạp.

 
Bây giờ lại nhìn xem xếp hạng sau cùng, tâm tình bọn họ đã quá chừng luôn.

 
“Ây da, không phải lúc trước còn bảo Thiên Đan Tư của ta không thể leo lên được vị trí thứ ba sao?”
 
“Bây giờ xem như là chuyện gì hen?”
 
Mấy đế đan sư đến từ Dịch Đan Lưu như Kim Phi, Chính Hư trực tiếp bật công tắc nghề nghiệp quỷ dị lên.

 
“À ta hiểu ra rồi nhá, nhất định là mấy vị đồng đạo của Đạo Tuyệt Chi Địa không muốn nhìn thấy thành tích của Thiên Đan Tư kém đến mất mặt nên mới cố ý khiêm nhường đúng không?”
 
“Tinh thần hi sinh vĩ đại như thế này thật là cảm động quá mà.


 
“Nhưng mà các ngươi cũng nhiệt tình dã man, cho dù có muốn nhường cũng đâu cần phải rút sạch khỏi trường đấu thế đâu, làm bọn ta ngại chết đi được.


 

“Bọn ta khó lắm mới đến một lần, chư vị cũng thật hiếu khách, đúng thật là hiếu quá mà.


 
“Học hết mấy điểm này cho ta, xem người ta chi đáo biết bao.


 
Lời này nói ra làm mấy chưởng giáo của các đại tông môn phải bầm gan tím ruột.

 
Con mẹ nó, bọn ta không có nhường.

 
“Đủ rồi!”
 
Thừa Sơn Đạo Tôn – chưởng giáo của Cửu Chuyển Đan tông mặt mày tái mét.

 
“Thiên Đan Tư làm sao có thể ôm hết cả năm hạng đầu trong lòng các người tự biết.


 
“Bọn ta tự biết!”
 
Lưu Duyên Thiên Tôn cười hi hi.

 
“Thiên Đan Tư bọn ta thiên mệnh tụ lại, nhận được sự công nhận của thiên địa quy tắc đấy…”
 
“Một đám nói càn.


 
Lệ Dương Đạo Tôn – chưởng giáo của Tử U Cung cao giọng ngắt ngang bọn họ.

 
“Cái gì mà thiên mệnh tụ về chứ?”
 
“Thiên Đan Tư các ngươi quy thuận Thiên Cung, bắn đại bác cũng không đến Đạo Tuyệt Chi Địa.


 
“Thiên địa quy tắc ở đây công nhận ai cũng sẽ không công nhận nanh vuốt Thiên Đạo của cái các ngươi gọi là thiên tâm cao giai như các ngươi đâu.


 
Lời này của hắn được những người khác hưởng ứng rất nhiệt liệt.

 
“Phải, vừa rồi chỉ là sự trùng hợp.


 
“Thiên địa quy tắc của Luyện Tâm Đạo chắc chắn đã nhận sai người rồi.


 
“Chó hên ăn được cứt thôi, có gì đâu mà đắc ý dữ thần?”

 
“Đan đạo chính thống mãi mãi nằm ở Đạo Tuyệt Chi Địa bọn ta, Thiên Đan Tư các ngươi chỉ là bên cánh tả mà thôi.


 
“Còn cái gì mà Dịch Đan Lưu, Tịnh Đan Lưu, Cổ Đan Lưu tương phụ tương thành, có thể dung hợp thành một, đúng là cười nhe răng luôn mà.


 
“Vừa nhìn đã thấy là tà môn chứ không phải chính đạo, đi nhầm lối rẽ rồi.


 
Mấy lời này của bọn họ khiến Thành ca có phần không ưa nghe.

 
Đó là đan đạo mà hắn truyền cho Thiên Đan Tư đấy, sao lại biến thành tà môn chứ không phải chính đạo rồi?
 
Nhưng mà đối với mầy chuyện bọn họ nói như gì mà được thiên mệnh giúp nên ăn hến, người giả trong Ngọc Hà gì đó hắn lại có chút hứng thú.

 
Trong chuyện này hình như có cái có thể lấy le được.

 
Nhìn thấy năm người Cư Nhạc Chí Tôn đã kết thúc thi đấu sắp trở về lại, hắn liền truyền tống trở lại Thiều Quang điện.

 
Gọi năm người bọn họ lại.

 
“Các ngươi lát nữa xuống đó đừng nói ra thân phận của ta.


 
Năm người họ tưởng hắn sợ chuyện gian lận bị phát hiện nên liền gật đầu.

 
“Bọn ta hiểu rồi.


 
“Nhất định sẽ không nói chuyện Khương Thủ Tọa giúp bọn ta gian lận ra ngoài.


 
Thành ca lắc đầu: “Ta không có ý đó, lát nữa ta sẽ xuất hiện.


 
“Hả?”
 
Mấy người Cư Nhạc Chí Tôn há hốc mồm.

 
“Ngươi vừa hiện thân là sẽ bị người ta nhìn thấy đó, vậy chẳng phải sẽ lộ sao?”
 

Thành ca khua tay: “Ta tự có kế hoạch.


 
“Sau khi các ngươi xuống đó, nếu có người hỏi, cứ theo như những gì bọn họ nói, thừa nhận thiên địa quy tắc giúp đỡ.


 
“Ngoài ra sau khi xuống đó nhớ nhắn với bọn Thiên Lâm, Thái Hành, bảo lát nữa sau khi gặp Tam Nhãn Hổ và ta thì cứ giả vờ không quen không biết là được rồi.


 
Giả vờ không quen biết?
 
Đầu óc năm người mịt mờ.

 
Nhưng mà mệnh lệnh của Khương Thủ Tọa là nhất, bọn họ dù có không hiểu cũng không dám làm trái.

 
Rất nhanh, năm người đó đã xuống phía dưới.

 
Vừa mới xuống, còn chưa đợi mấy vị Tiên quan của Thiên Cung lên trước, đã bị mấy chưởng giáo và chưởng lão của các tông môn vây quanh rồi.

 
Cũng không phải công kích bọn họ mà là hỏi thử.

 
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Sao các ngươi có thể có được hạng đầu vậy?”
 
“Còn không mau nói rõ đầu đuôi!”
 
“Nhất định là các ngươi gian lận chứ gì, nếu không thì dựa vào sức của các ngươi sao có thể lên đó được.


 
“Mau nói đi!”
 
Cư Nhạc Chí Tôn vốn còn đang cảm thấy xấu hổ vì suy cho cùng cũng là gian lận.

 
Nhưng sau khi nghe mấy lời khinh thường của bọn họ, thêm vào đó là giọng điệu như điều tra phạm nhân, lòng hắn cũng trở nên khó chịu.

 
Thế là vừa truyền âm cho bọn Thiên Lâm, Hà Bắc, Thái Hành nhắn nhủ, vừa trả lời như những gì Khương Thủ Tọa dặn dò.

 
“Bọn ta cũng không quen, có lẽ là trợ thủ của thiên địa quy tắc huyễn hóa thành giúp đỡ.


 
“Vốn còn tưởng hắn sẽ công kích bọn ta, không ngờ lại là đưa bọn ta lên trên đó.

"
 
Mọi người nghe thấy ôi đúng thật vậy luôn?
 
Thế này thì thật khó tránh quá khó hiểu.

 
“Tại sao thiên địa quy tắc lại giúp các ngươi?”
 
“Dựa vào cái gì chứ?”
 
“Há lại có cái lí này?”

 
“Thiên Đan Tư các ngươi cũng không phải của Đạo Tuyệt Chi Địa, lấy đâu ra đức ra năng?”
 
Mọi người điên cuồng phỉ nhổ bóc phốt, đột nhiên phía xa truyền đến một tiếng hét lớn lạnh giá.

 
“Dựa vào việc ta thuận mắt Thiên Đan Tư và chướng mắt các ngươi.


 
Vọng theo tiếng nói đó, hai bóng người từ trong Ngọc Hà dần dần xuất hiện.

 
Không phải Khương Thành và Tam Nhãn Hổ thì còn ai nữa?
 
Cũng may là vừa nảy bọn người Thiên Lâm, Kim Phi, Lưu Duyên đã được báo trước, nếu không nhất định sẽ mừng đến phát điên mà chạy lại nghênh đón Khương Thủ Tọa rồi.

 
Nhưng mà cho dù bọn họ giả vờ không quen biết, hiện trường cũng bị hắn làm cho nhốn nhào.

 
“Là hắn!”
 
Lạc Quân Chí Tôn nhìn thấy Khương Thành liền kinh hãi hét lên.

 
Mà há chỉ có mỗi nàng?
 
Những đệ tử của các tông môn bị loại ra ngoài cùng với mười hai vị đế đan sư bát phẩm cũng đều nhận ra Khương Thành và Tam Nhãn Hổ.

 
“Chính là hắn!”
 
“Chính là hắn đã đánh bọn ta ra.


 
“Bọn họ không phải là người giả bên trong Ngọc Hà sao?”
 
“Chuyện này là tình huống thế nào đây?”
 
Nói thật lòng, người bây giờ bị kinh hãi hơn chính là những khán giả bên ngoài.

 
Những “khán giả” khác có thể không quen biết hai ca bọn họ, nhưng Phạm Lôi Đạo Tôn, Minh Già Đạo Tôn và cả Yên Dĩ sao có thể không quen?
 
Ba người bọn họ suýt chút ngừng xem mà nhảy bật khỏi ghế ngồi.

 
Ôi vãi!
 
Hai người bọn họ sap vào trong đó rồi?
 
Hơn nữa lại là từ trong Ngọc Hà ra nữa?
 
Vậy nên một loạt những tình huống dị thường xuất hiện bên trong Ngọc hà vừa rồi chính là do hai người bọn họ gây nên?
 
Nhớ kĩ lại, lúc trước Khương Thành có nói muốn vào trong.

 
Lúc đó ba người còn đang chìm đắm trong cơ duyên nghe đạo mà không xem là gì cả.

 
Bây giờ đột nhiên phát hiện hai người đó vào trong rồi, ba người đột nhiên có chút hối hận.

 
Có thể vào trong để tiếp xúc với những đại sư đó, hà tất phải đứng ngoài này xem?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận