Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Sau khi Thành ca xử lí sạch hiện trường, kế hoạch ban đầu vốn là chờ năm người này thi đấu cho xong.

 
Nhưng chờ được một lúc lại phát hiện tốc độ đi lên của bọn họ quá chậm
 
Cứ theo tiết tấu này, Cư Nhạc Chí Tôn vẫn phải cần ít nhất bốn năm tiếng đồng hồ nữa.

 
Còn hai vị ở cuối cùng, rất có khả năng sẽ không leo lên được đến đỉnh, bởi vì chẳng có được thực lực đó.

 
Thế là hắn quyết định không chờ nữa, trực tiếp đưa bọn họ lên luôn là được.

 
Đến trước mặt Cư Nhạc Chí Tôn, Cư Nhạc Chí Tôn còn không biết sao hắn lại xuất hiện nữa rồi.

 
“Khương Thủ Tọa, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?”
 
“Không có gì ngoài ý muốn cả, chỉ là đến để tăng tốc cho ngươi chút thôi.


 
Nói xong, hắn trực tiếp đưa Cư Nhạc Chí Tôn phi thẳng về trước.

 
Ào ào!
 
Thời khắc hai người xông qua xoáy nước, xoáy nước bị động đến đó bị chấn động vô cùng, giống như núi lửa đột nhiên phun trào mãnh liệt, tạo nên một uy năng cực lớn vậy.

 
Cư Nhạc Chí Tôn bị dọa đến nỗi nhắm nghiền hai mắt lại.

 
Nhưng ngay khắc tiếp theo, hắn phát hiện bản thân chả bị sao cả.

 
Còn về xoáy nước đó thì đã bị bọn họ bỏ xa về phía sau rồi.

 
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện xoáy nước hung hãn khi nãy, lúc này cũng dịu tan, dần dần trở thành nhữ bọt nước.

 
Chuyện này…
 
Chuyện này thì được coi là gì chứ?
 
Còn có thể qua ải như vậy ư?
 
Xoáy nước đó có chiến lực trên mười ngàn lận, cũng không thể dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy chứ?
 

Ai qua đó mà không phải nấp qua một bên để đi, tránh bị nó cuốn vào?
 
Khương Thủ Tọa này chẳng những không thèm tránh né, hơn nữa còn xử đẹp luôn xoáy nước đó.

 
Cư Nhạc Chí Tôn có phần mông lung, hắn cảm thấy nhận thức của bản thân phải viết lại lần nữa.

 
Còn chưa chờ đến lúc hắn kịp phản ứng lại, phía trước đã xuất hiện một bóng hình, người giả chính thức của Ngọc Hà đã đến rồi.

 
“Người giả này không dễ đối phó…”
 
Cư Nhạc dự định bảo Khương Thành để lại mình để tiện lên đó đối phó.

 
Nhưng mà sự thật đã chứng minh, suy nghĩ này của hắn là dư thừa rồi.

 
Thành ca không hề có ý định sẽ ngừng lại, cứ xông theo một đường thẳng về phía trước.

 
Ngay trước khoảnh khắc hắn gặp phải người giả, hắn tiện tay vung một cái.

 
Ầm!
 
Người giả có chiến lực chi ít cũng trên bốn ngàn kia vốn còn đang giương nanh múa vuốt đã sụp đổ và tan biến trong vô hình, không còn một chút vết tích nào nữa cả.

 
Cư Nhạc Chí Tôn ngậm miệng lại.

 
Hắn hoàn toàn phục rồi.

 
Cách thức mà Thành ca vượt ải khiến hắn cảm thấy việc mình tham gia thi đấu giống như là một trò cười.

 
Hắn không thể tưởng tượng ra nỗi Khương Thủ Tọa rốt cuộc mạnh đến nhường nào, suy cho cùng thì khoảng cách cũng không thể nào tưởng tượng được.

 
Sau mười mấy giây, hắn thuận lợi lên đến đỉnh cao nhất của Ngọc Hà.

 
Đến lúc này Khương Thành mới buông tay ra.

 
“Tự mình lên đi.


 

Tiếp tục lên tiếp chính là Thiều Quang điện, chỉ cần hắn lên đó thì hắn chính là người đứng đầu.

 
“Ờ… chúng ta ăn gian thế này có trơ trẽn quá không ấy nhỉ?”
 
Cư Nhạc Chí Tôn nhếch môi.

 
Tốc độ khi nảy quá nhanh, chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể nhìn ra là có vấn đề.

 
Thành ca lạnh lùng nói: “Vậy thì sao chứ?”
 
Cư Nhạc Chí Tôn bị hắn hỏi ngược lại một cách mạnh mẽ như vậy cũng bị đánh bại rồi.

 
Gian lận rồi mà còn có gan gớm nhỉ?
 
Ngươi không sợ mấy tông môn khác hỏi tội hử?
 
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, sức mạnh to lớn khi nảy Khương Thủ Tọa thể hiện ra, toàn trường chẳng ai có thể sánh kịp.

 
Hắn có cần phải lo lắng bị hỏi tội sao?
 
“Được rồi, mau lên đi lên đi.

Còn phải đi đón người tiếp theo nữa.


 
Thành ca quả thực chẳng thèm lo việc gian lận này có bị phát hiện không.

 
Nếu không lúc trước khi gặp phải Lạc Quân Chí Tôn hắn đã không mở mồm nói chuyện rồi.

 
Càng huống hồ hắn cũng đâu có dự định cứ ẩn mãi vậy đâu.

 
Khi Cư Nhạc Chí Tôn nhảy khỏi Ngọc Hà tiến lên Thiều Quang điện, toàn trường đều ngẩn cả ra.

 
“Hắn thật sự đã lên được rồi?”
 
“Ôi vãi chưởng, khi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”
 
“Sao hắn tự nhiên lại trở nên nhanh như vậy chứ?”
 

“Đừng nói là Cư Nhạc Chí Tôn, đến cả Thừa Sơn Đạo Tôn cũng không thể nhanh được như vậy.


 
“Gian lận, nhất định là gian lận.


 
“Vấn đề chính là sao có thể làm được vậy?”
 
Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy đoán.

 
“Không phải là người giả mạnh mẽ đó đang giúp hắn đấy chứ?”
 
“Không phải chứ?”
 
“Còn có chuyện như vậy sao?”
 
Miệng bọn họ cảm thấy quá sức hoang đường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì rất có khả năng là thế.

 
Có thể lên được với tốc độ nhanh như thế trong Ngọc Hà, chỉ có người giả đó mới có thể làm được.

 
“Ha ha ha, Thiên Đan Tư của bọn ta đứng đầu nhé.


 
“Vui mừng khắp chốn.


 
Đám người Thái Hành Đạo Tôn và Hà Bắc Đạo Tôn cười ra mặt.

 
Lo làm gì hắn ăn gian hay không, dù sao thì lần này Thiên Đan Tư cũng không bị những tông môn khác áp chế, giữ được thể diện là được rồi.

 
Nhưng tông môn khác thì không vui được.

 
“Thiên Đan Tư các ngươi có gì mà đắc ý chứ?”
 
“Nhờ vào sự giúp đỡ của người giả mà còn giữ lời được sao?”
 
“Kiểu đứng đầu này bọn ta thà không thèm lấy.


 
“Ha ha ha ha.


 
Nhìn thấy bọn họ ghe tức đến mức như vậy, bọn người Kim Phi Chí Tôn và Chính Hư Chí Tôn ngước mặt cười lớn.

 
“Khi nãy các ngươi nói thiên địa quy tắc các ngươi không phân biệt nỗi Thiên Đan Tư bọn ta, rất quen thộc với các ngươi, do đó mới bỏ qua mà.



 
“Không phải còn bảo chỉ là con cá lọt lưới, đến cả vinh hạnh được người giả nhắm trúng cũng không có hử?”
 
“Bây giờ thế này thì tính sao nhỉ?”
 
“Xem ra người giả đó căn bản không phải không thể phân biệt được Thiên Đan Tư đâu!”
 
“Hi hi, xem ra thiên địa quy tắc ở đây không những chỉ quen biết Thiên Đan Tư chúng ta mà có rất có thiện cảm nữa cơ.


 
Lời này nói ra giống như bóp nghẹn cổ mấy trưởng lão của các tông mông cho mặt đỏ cổ thô.

 
Nhịn cả nửa ngày trời cũng không thể nào có thể phản bác lại được.

 
Bọn họ cũng buồn bực vô cùng, người giả kia không đánh mấy người Thiên Đan Tư ra thì thôi đi, sao lại còn giúp cho bọn họ nữa vậy?
 
Chuyện này có nhìn sao cũng cảm thấy hoang đường vô cùng.

 
Hoàn toàn không lí giải nỗi.

 
Nhưng chuyện khiến bọn họ không thể hiểu nỗi hơn vẫn ở đằng sau.

 
Lại nhìn thấy một đệ tử của Thiên Đan Tư bên trong Ngọc Hà đó lên chuyến xe siêu tốc nữa, dựa vào tốc độ vượt quá mức bình thường xông lên phía trước.

 
Dọc đường giống như chẳng gặp phải trở ngại hay nguy hiểm gì cả, cứ bay lên theo một đường thẳng.

 
Mọi người nhìn đến nỗi ngây ra như phỗng.

 
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
 
“Người giả đó không những giúp Cư Nhạc Chí Tôn, lại còn giúp đệ tử khác của Thiên Đan Tư nữa?”
 
“Cũng thật vô lí quá đi mất!”
 
“Đúng thật là kì quặc, hay nói đó không phải là người giả mà thiên địa quy tắc huyễn hóa ra sao?”
 
“Không phải người giả lẽ nào lại là người thật? Người thật thì có thể có chiến lực thế nào?”
 
Trong lúc bọn họ bàn bạc với nhau, bốn đệ tử còn lại của Thiên Đan Tư đã được Khương Thành đưa lên trên rồi.

 
Cả quá trình vừa nhẹ nhàng lại khá vui vẻ.

 
Khi tất cả bụi trần rũ hết, Thiên Đan Tư cuối cùng cũng làm được việc cả năm người ôm hết top năm.

 
Nhất thời, cả trong hay ngoài đều xôn xao cả lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận