Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


Mấy đệ tử gác cổng sau bị Liên Tiêu đại sư trách mắng thì nhanh chóng cáo tội.

 
“Tên này và Tử U Cung bọn ta không có bất cứ quan hệ nào cả.


 
“Bọn ta cũng không biết tê tiểu tử này từ đâu lòi ra, lại dám hạ thấp đại sư ngươi đây…”
 
Nói xong, mấy đệ tử gác cổng dự định đuổi Khương Thành đi.

 
Minh Già Đạo Tôn liền ngăn bọn họ lại.

 
“Đúng thật buồn cười, các ngươi lúc trước nói gì mà thủ đoạn giả mạo với biến hóa gặp nhiều rồi, vậy nên mỗi một người đều nhất định phải kiểm tra.


 
“Vậy sao các ngươi dám khẳng định chắc nịch bọn họ không phải kẻ giả mạo chứ?”
 
“Chỉ dựa vào mấy con mắt các ngươi mà xác định hả?”
 
Trên thực tế thì trong lòng hắn rõ, ba người đó chính là môn đồ của Linh Thanh Phù Tháp, người dẫn đầu cũng chính là Liên Tiêu đại sư.

 
Hắn cũng không hiểu rõ vì sao Khương Thành cứ một mực muốn ba người bọn họ phải kiểm tra.

 
Nhưng mà Khương chưởng môn làm như vậy, chắc chắn có đạo lí.

 
“Nếu bọn ta đã phải kiểm tra, sao các ngươi lại không kiểm tra chứ?”
 
Minh Già Đạo Tôn khẽ vẫy phất trần trong tay, nhìn mọi người xung quanh một vòng.

 
“Đối đãi bình đẳng cũng làm không được, lẽ nào Tử U Cung các ngươi đều làm việc như vậy sao?”
 
“Đúng là để bổn tọa nhận thức được mà.


 
Mấy lời này của hắn vừa có lí có cứ, trong số những người xung quanh, có một số đã dần dần yên lặng.

 
Nhưng đáng tiếc, có nhiều người vẫn cứ không biết điều.

 
“Đó rõ ràng là Liên Tiêu Chí Tôn, đâu ra mà giả mạo chứ?”
 
“Phải đó, giả mạo mà có thể giả mạo được phong cách và khí chất của một thiên tài được sao?”
 
“Đúng là lí lẽ cùi bắp mà.


 
“Thân phận Liên Tiêu Chí Tôn là thế nào chứ? Đến lượt các ngươi chất vấn chăng?”

 
Trong mắt bọn họ, đám người Khương Thành chỉ là một lũ bịp bợm, Liên Tiêu là đại sư được mọi người tôn sùng, chuyện này đã định sẵn trong lòng rất khó thay đổi được.

 
Mấy đệ tử gác cổng của Tử U Cung tức đến xì khói.

 
“Ngươi thật to gan, đến Tử U Cung bọn ta mà cũng dám chất vấn?”
 
“Bọn ta làm việc thế nào không đến lượt các ngươi dạy.


 
“Còn không cút sang một bên thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác.


 
Thành ca cười ha ha một cái.

 
“Được thôi, nếu các ngươi đã muốn phối hợp để cho mấy tên huênh hoang lừa đảo này vào trong, vậy thì theo hứng các ngươi vậy.


 
Hắn cố ý nhường ra một đường, cố ý ý vị sâu xa mà duỗi tay về phía ba người Liên Tiêu Chí Tôn, làm ra tư thế mời.

 
Chuyện này đã là sự chế giễu không chút che đậy rồi.

 
Ba người của Linh Thanh Phù Tháp có thể nhẫn nhịn nỗi sao?
 
Bây giờ cho dù có vào được rồi cũng không thể nào hoàn toàn phục chúng, ánh mắt của một bộ phận những người nhìn bọn họ lộ ra chút hoài nghi.

 
Một người cao ngạo như hắn sao có thể chịu nỗi sự nghi ngờ.

 
“Tốt, rất tốt.


 
Hắn mặt mày tái xanh phất áo bào.

 
“Vậy bọn ta sẽ kiểm tra một phen.


 
Mấy đệ tử gác cổng của Tử Cung liền khua tay.

 
“Không cần đâu, không cần đâu, Liên Tiêu đại sư, bọn ta tin ngươi mà.


 
“Phải đó, để ngươi tham gia kiểm tra chẳng phải là bất kính với ngươi sao?”
 

Chỉ là lúc này lòng Liên Tiêu đã cứng lại.

 
“Bố trí tiên trận kiểm ta ra đây.

” Hắn lớn tiếng hạ lệnh.

 
Cho dù hắn vốn không phải là người của Tử U Cung.

 
Nhưng mầy tên đệ tử đều bị dọa đến run cầm cập, nhanh chóng làm theo lệnh.

 
Sau khi tiên trận kiểm tra đặt lại lần nữa, Liên Tiêu Chí Tôn và hai người theo sau không vào ngay lập tức.

 
Mà quay đầu lạnh lùng cười nhạo về phía Khương Thành và Minh Già Đạo Tôn.

 
“Chất vấn bừa bãi bọn ta, ngươi cho rằng sẽ không cần phải trả giá sao?”
 
“Lát nữa bọn ta đi vào rồi thì sẽ cho thấy bọn họ đã hạ thấp, bôi nhọ bọn ta.


 
Hắn cố ý kích động mọi người.

 
“Các ngươi nói xem, chuyện này nên trừng trị thế nào?”
 
Lời vừa nói ra, những người xung quanh đã sôi nổi.

 
“Đương nhiên là lôi đầu bọn họ xuống.


 
“Phải, ăn nói bậy bạ thì phải chịu trách nhiệm.


 
“Liên Tiêu đại sư há có thể tùy tiện chất vấn vậy chứ?”
 
“Lôi đầu bọn hắn xuống, chờ sau khi đại sư ra thì cho ngươi xử lí.


 
Mấy đệ tử gác cổng vỗ ngực cam đoan.

 
“Liên Tiêu đại sư yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích đích đáng.


 

“Chỉ cần ba vị vừa vào trong, bọn ta sẽ lập tức gô cổ mấy tên huênh hoang lừa đảo đi theo con đường lừa gạt này lại.


 
“Không chỉ là đại sư ngươi, Tử U Cung bọn ta cũng không chấp nhận được sự bôi nhọ này.


 
Có vài tiên nhân đứng xem hám lợi, sớm đã vây Khương Thành và Minh Già Đạo Tôn lại, chặn đứng hết mọi con đường.

 
“Các ngươi đừng mong chạy thoát.


 
“Nhất định phải đòi lại công đạo cho Liên Tiêu đại sư.


 
“Phải, tính thêm ta nữa.


 
“Cũng thêm cả ta nữa.


 
Liên Tiêu là đại sư thất giai, bán chút sức cho hắn cũng chẳng phí phạm gì, biết đâu còn có tác dụng?
 
Nhất thời, mọi người đều hăm hở cả lên.

 
Khương Thành không gấp cũng chẳng buồn, chỉ ở đó vui vẻ xem bọn họ biểu diễn.

 
“Xem ra người dân ở đây cũng được đấy, mọi người đều ghét cái ác như thù.


 
Hắn thuận tiện thêm vào một câu.

 
“Nếu như bọn họ không vào được thì sao?”
 
“Đến lúc đó có gô cổ ba người bọn họ lại không?”
 
Lời này vừa nói ra, mọi người đã tức đến lộn ruột.

 
“Có phải ngươi muốn tìm cái chết không vậy?”
 
“Đại sư sao có thể không vào được chứ?”
 
“Căn bản sẽ không xảy ra chuyện đó.


 
“Còn gô cổ đại sư lại nữa chứ, đúng là điên nặng luôn rồi…”
 
Liên Tiêu khinh thường nhìn Khương Thành bằng cằm.

 
Hắn chả bõ công nói chuyện với tên vô tri này dù chỉ là một chữ.

 
Thu dọn lũ “kiến” này tự nhiên sẽ có một đống người lo liệu, không cần bản thân tự ra tay.


 
Dưới cái nhìn hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là sùng bái của mọi người, hắn dẫn đầu đi vào trong tiên trận kiểm tra.

 
Chỉ sau có mấy giây sau, vị đại sư thất phẩm đó lại giống hệt như Tam Nhãn Hổ, phụt máu bay ra ngoài.

 
Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì Khương Thành đã dùng kĩ năng “tước đoạt” đối với hắn.

 
Nếu như ngay từ đầu ba người của Linh Thanh Phù Tháp không chen hàng, không bảo Khương Thành cút đi, vậy thì hắn cũng không làm chuyện như thế, cùng lắm chỉ không thoải mái việc đối đãi khác biệt mà thôi.

 
Cũng chẳng đụng đến việc phải lãng phí điểm tiên nguyên để tước đoạt kĩ năng phù văn của người này.

 
Nhưng thật đáng tiếc, ba người này quá ngông cuồng, vừa đến đã khiến con đường hẹp lại.

 
Liên Tiêu Chí Tôn từ nhỏ đã là đệ tử của Linh Thanh Phù Tháp.

 
Thứ hắn học được ngoại trừ tu luyện công pháp cơ bản ra thì chỉ có một kĩ năng phù văn.

.

 
Bởi vì tay nghề quá giỏi nên cũng không cần phải phân tâm đi học đan, khí, trận, mấy loại khác.

 
Vậy nên hắn không giống như nhà “bác học” nửa mùa Phạm Lôi Đạo Tôn, đến cả linh đan nhất phẩm, linh khí nhất giai hắn cũng chưa từng luyện qua.

 
Sau khi bị tước đoạt kĩ năng phù văn, chiến lực của hắn chốc lát đã thành không.

 
Tự nhiên cũng sẽ không thông qua được kiểm tra.

 
Tên này là Chí Tôn, để tước đoạt kĩ năng phù văn của hắn, Thành ca phải bỏ ra hai trăm triệu điểm tiên nguyên.

 
Nhưng mà hắn cảm thấy vẫn rất đáng, hiệu quả thật nice.

 
Phịch!
 
Liên Tiêu Chí Tôn ngã nặng nề trên đất, áo trắng trên người nhuốm bụi đất, gương mặt anh tuấn bị ngã đến bầm mày bầm mặt, lượm thượm hết chỗ nói.

 
Vẻ mặt của mọi người ở hiện trường có thể nói là đặc sắc vô cùng.

 
Đám người vốn huyên náo vô cùng giống như bị định thân cả lại, trở nên lặng im như tờ.

 
Tất cả mọi người mắt to mắt nhỏ, căn bản không tiêu hóa nỗi cảnh tượng này.

 
Liên Tiêu đại sư là đế phù sư thất phẩm, sao có thể ngay cả bài kiểm tra để vào mà cũng không qua nỗi?
 
Chuyện này thật không hợp lẽ thường mà.

 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận