Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng


“Ting! Kí chủ hồi sinh!”
 
Trong tiếng mắng chửi càn quấy, Khương Thành hoa lệ sống trở dậy.

 
Mà trong tay hắn lại nhiều thêm một tấm khiêu chiến lệnh mới toanh.

 
Hệ thống cũng lười biếng vô cùng, tấm lệnh bài này ngoại trừ có màu cam không giống với Bách Chiến lệnh ra, những cái khác như hình dáng to nhỏ gì cũng y vậy.

 
Tay cầm lấy “Thiên Chiến lệnh” vốn không nên tồn tại, Thành ca chê bai vô cùng.

 
Hắn rất muốn thử chết thêm lần nữa để xem hệ thống có cho cái khác nữa hay không.

 
Nhưng nghĩ đến phương án có thể chiến thắng cũng có được rồi, nếu bản thân không chớp lấy thì e là sẽ chết đi mãi mãi mất nhỉ?
 
Sự nguy hiểm như thế Khương Thành chẳng dám liều.

 
“Khương chưởng môn!”
 
Vừa mới sông dậy, sắc mặt vốn chìm sâu vào bể tuyệt vọng của đám môn đồ Ma Ngộ tông chợt vui mừng không xiết.

 
“Khương chưởng môn vẫn còn sống!”
 
“Ha ha ha, tốt quá rồi, ta biết ngay là hắn không thể chết một cách dễ dàng vậy được mà!”
 
Lâm Tịnh Đạo Tôn khi nảy còn ngập tràn sự thống khổ bây giờ đã giật nảy lên.

 
“Ta đã bảo là không cần phải lo lắng mà!”
 
“Khương chưởng môn là ai cơ chứ, có phong ba bão táp nào mà hắn chưa trải qua, sao có thể chết dưới tay một tên Đạo Thánh cỏn con cơ chứ?”
 
“Lần sau đều phải bình tĩnh hết cả cho ta, đừng có vì mấy tình huống nhỏ nhoi mà la lên la xuống!”
 
Hắn vờ vịt như vậy, Tam Nhã Hổ cạnh bên cũng không kiềm được ném cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh.

 
“Ngươi! Tại sao ngươi vẫn còn sống?”
 
Nhìn thấy thân thể hắn biến mất ngay tại chỗ, Khương chưởng môn lại lần nữa chẳng chút tổn hại nào xuất hiện trước mặt hắn, dù cho có là Đạo Thánh rồi đi chăng nữa thì Nguyên Kha cũng khó tránh được sự kinh hoàng.

 
Đây chắc chắn không phải là sự hồi sinh của quy tắc sinh, bởi vì quy tắc đã bị hạn chế ở bên ngoài không gian khiêu chiến rồi.

 
Cũng không thể là bí thuật hồi sinh huyết mạch gì gì đó được.


 
Bởi vì huyết mạch bí thuật cũng bị hạn chế ở bên ngoài y như vậy.

 
“Ây, lại câu hỏi giống thế.


 
Thành ca dựa theo trò bịp lúc trước mà cho hắn một lời giải thích đầy vẻ làm màu.

 
“Ngươi tốt xấu gì cũng là một Đạo Thánh cơ mà, nếu như ta vừa mới lên đã xử ngươi trong tích tắc vậy ngươi sẽ mất mặt biết bao.


 
“Hơn nữa cũng cho thấy ta thắng quá nhẹ nhàng, người ta lại còn nghĩ Đạo Thánh chẳng là gì mất.


 
“Vậy nên á mà, ta giả vờ bị giết chết một lần, để giúp ngươi có được chút tôn nghiêm thôi.


 
“Bây giờ khúc dạo đầu kết thúc rồi, ngươi chuẩn bị chết xong chưa?”
 
Lời này nói ra khiến những môn đồ của Ma Ngộ tông đằng sau không phân biệt nỗi thật giả.

 
Nghe qua thì có vẻ rất ngông cuồng nhưng lại cũng rất có lí ấy chứ.

 
Còn Nguyên Kha Đạo Thánh thì tất nhiên bị chọc cho tức xì khói.

 
“Ngươi đúng là ngông cuồng đến cực điểm rồi đấy!”
 
Hắn lại tế ra đạo nguyên của bản thân lần nữa.

 
“Giả thân lộng quỷ, ta không tin ngươi có thể sống mãi được thế!”
 
Sau đó, đạo nguyên của hắn biến mất ngay tại chỗ.

 
Vốn không phải biến mất vĩnh viễn, chỉ là bị phong tỏa lại thôi.

 
Nhưng mà so với đó thì quy tắc kiếm lại được đưa vào.

 
“Sao lại như vậy chứ?”
 
Nguyên Kha Đạo Thánh bất ngờ hốt hoảng.


 
Chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi tri thức hắn biết được.

 
Hắn cầm Bách Chiến lệnh, rơi vào trạng thái hoài nghi nhân sinh.

 
“Ta có lệnh này, hơn nữa khiêu chiến cũng chưa kết thúc, sao có thể thay đổi loại hình phong tỏa được chứ?”
 
“Ha ha ha.


 
Khương Thành lắc lắc Thiên Chiến lệnh trong tay.

 
“Cái lệnh bài đó không linh nữa rồi!”
 
Nguyên Kha Đạo Thánh và mọi người xung quanh lúc này mới chú ý đến tấm khiêu chiến lệnh có màu sắc kì lạ trong tay Khương Thành.

 
“Cái chỗ ngươi là gì?”
 
“Cái này ấy à?”
 
Thành ca đảo mắt rồi cười hi hi nói: “Đây là cha của Bách Chiến lệnh ngươi đang có – Thiên Chiến lệnh, lão tử ở đây thì lấy đâu ra chỗ cho con trai định đoạt quy tắc chứ?”
 
Mọi người tức đến ói máu.

 
Bách Chiến lệnh còn có cha tên là Thiên Chiến lệnh sao?
 
Sao trước giờ chưa từng nghe thấy?
 
Đến cả hai lão già của Đoạn Minh Đạo là Lâm Tịnh Đạo Tôn và Minh Già Đạo Tôn cũng ngơ ngác nhìn nhau.

 
Hóa ra còn có khiêu chiến lệnh cao cấp hơn cả Bách Chiến lệnh?
 
“Ta không tin!”
 
Nguyên Kha Đạo Thánh cũng sắp điên lên rồi.

 
Hắn sao có thể không biết Khương Thành có kiếm đạo thập tam trọng chứ.

 
Bây giờ thứ hạn chế chỉ còn có quy tắc kiếm, hắn cảm thấy không ổn vô cùng.


 
“Chuyện này nhất định đã sai ở đâu đó rồi!”
 
Thành ca cũng chả quan tâm hắn nghĩ thế nào.

 
Đã đến bước này rồi thì cũng chẳng còn gì phải do dự cả.

 
Hắn rút ngay kiếm ra, vung tay một cái đúng là ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng.

 
Nguyên Kha Đạo Thánh cũng dùng kiếm.

 
Nhưng ý cảnh kiếm đạo của hắn chỉ là thập trọng.

 
Chuyện này đối với những tiên nhân khác mà nói đã là nhân vật cấp sư tôn cao không với tới nỗi rồi, nhưng trước mặt Khương Thành thì lại chẳng dáng để mắt đến.

 
Ý cảnh kiếm đạo của hắn gần như ngay khoảnh khắc đầu tiên đã sụp đổ.

 
Ngay sau đó, hắn cũng bị một thế giới vừa tươi đẹp rạng rỡ vừa hỗn loạn bao trùm lấy, từng đợt sóng công kích không ngừng nghỉ.

 
Khi tất cả những bụi trần vơi lại, Đạo Thánh này vẫn còn sống.

 
Cho dù toàn thân có cả trăm ngàn vết thương, máu chảy như trút, nhưng hắn không giống như những Đạo Tôn lúc trước bị giết chết trong chớp mắt dễ dàng đến vậy.

 
Mà cứng ngắt vượt qua được từng đợt công kích của kiếm đạo thập tam trọng.

 
Khương Thành cũng không thể không cảm khái, Đạo Thánh quả thực không giống thế.

 
Tuy vì đợt công kích này của hắn không có tiên lực rót vào nên uy lực giảm đi rất nhiều, nhưng đối phương cũng không có tiên lực để chống cự lại như vậy.

 
Nếu như cả hai không bị gì hạn chế cả, thực lực toàn khai, vậy hắn quả thực không có cơ hội thắng vị Đạo Thánh này.

 
Khương Thành không chế giễu hắn, đón lấy sự giận dữ và thù hận của Nguyên Kha, hắn lần nữa vung ra ý cảnh kiếm đạo.

 
Cho hắn một phương thức kết thúc đủ sự tôn trọng.

 
Lần này Nguyên Kha cuối cùng cũng gục ngã.

 
Không gian khiêu chiến biến mất, Bách Chiến lệnh màu đỏ tươi rơi xuống ngay tạo chỗ.

 
Rơi theo đó chính là những vật phẩm tùy thân của Nguyên Kha Đạo Thánh.

 
Chỉ là lúc này Khương Thành không đến xem ngay lập tức.


 
Khiểu chiến thắng được Đạo Thánh, hắn nhận được phần thưởng quy tắc nhiều vô biên.

 
Mở màn hình hệ thống ra xem, huyền văn hệ thủy từ thập nhị trọng vọt tít lên thập tứ trọng.

 
Hơn nữa tiến độ còn là thập tứ trọng 16%.

 
Thế này đã đỡ được mấy chục tỷ điểm tiên nguyên rồi.

 
Mà huyền văn hệ thủy cũng vinh dự lên ngôi, trở thành môn quy tắc mạnh nhất của hắn.

 
Cảm ngộ quy tắc thập tứ trọng có thể coi như kề vai sát cánh với Đạo Thánh được rồi.

 
Chỉ có điều chỉ có một môn quy tắc, có lẽ chỉ có thể nói là Đạo Thánh yếu ớt nhất mà thôi.

 
Hơn nữa môn quy tắc này, đến cả căn nguyên hắn cũng chưa liên hệ được chứ đừng nói đến luyện hóa thành căn nguyên của mình.

 
“Xem ra sau này phải xử lí chút căn nguyên thủy thôi.


 
Căn nguyên sau khi luyện hóa có thể bổ sung vào pháp tắc không gian, cũng coi như là thêm một bước gia tăng thực lực rồi.

 
Sau khi xác nhận một chút huyền văn hắn mới có thời gian đi kiểm tra chiến lợi phẩm trước mặt.

 
Thật đáng tiếc, Nguyên Kha Đạo Thánh chỉ xài đạo khí thất giai.

 
Chuyện này đồng thời vừa khiến Khương Thành thất vọng, vừa ý thức được đạo khí bát giai e rằng sẽ cực khó có được.

 
Nhưng mà kho tàng bên trong nhẫn trữ vật của Nguyên Kha Đạo Thánh lại dồi dào phong phú vô cùng, một đống thiên tài địa bảo đủ để Thành ca hoa cả mắt.

 
Sau khi tính toán sơ sơ, hắn đắc ý cười ra tiếng.

 
“Khương chưởng môn, chúc mừng ngươi lại thắng trận nữa!”
 
Kẻ địch đã bị giết, mấy người Lâm Tịnh Đạo Tôn, Minh Già Đạo tôn làm đội cổ vũ cũng mau chóng chạy sang nịnh nọt tâng bốc.

 
“Giết chết Đạo Thánh là chuyện không gì sánh nỗi.


 
“Phải đó, đây là lần đầu tiên ta nghe nói Đạo Thánh có thể bị giết đó, thật là không biết nói sao luôn!”
 
“Quả nhiên không hổ danh là Khương chưởng môn chiến đấu không đâu không thắng được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận